- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Diên Hy Công Lược
- Chương 6: Mệnh ở lòng bàn tay
Diên Hy Công Lược
Chương 6: Mệnh ở lòng bàn tay
… Chuyện gì xảy ra?
Sự tình quá mức đột nhiên, Ô Nhã Thanh Đại ngửa mặt lên, sắc mặt vui mừng còn chưa kịp phai đi. Hai tiểu thái giám phụng mệnh đi đến trước mặt nàng, bốn cái cánh tay trùng trùng điệp điệp đem nàng áp trên mặt đất. Sau đó đại thái giám tự mình cởi xuống giày thêu bên chân phải, lộ ra đế giày, nâng đến ngự tiền.
Hoằng Lịch đầu nhìn thoáng qua, liền cười lạnh: "Nguyên lai là đem đế giày khắc lên hình hoa sen."
Tuệ quý phi vẫy tay, đại thái giám mang đế giày nâng đến trước mặt nàng, nàng nhìn thoáng qua, liền cười nói: "Đế giày còn bỏ thêm phấn vào, khó trách lưu lại ấn ký, ngược lại là phí nhiều tâm tư đấy!"
Nàng vẫn còn cười. Hoằng Lịch trên mặt lại không có nụ cười, lạnh lùng nói: "Người đâu, lôi ra ngoài!"
Ô Nhã Thanh Đại lúc này mới hồi phục tinh thần, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, vừa lăn vừa bò bò đến ngự tiền, trên mặt hoa lê mang nước mắt: "Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần nữ chỉ là phỏng theo từng bước sinh liên, ý muốn có được chút hy vọng. Hoàng thượng khoan dung, Hoàng thượng khoan dung! Quý phi nương nương, cứu thần nữ với! Hoàng hậu! Hoàng hậu cứu thần nữ với!"
Hoằng Lịch cùng Tuệ quý phi đều mặt không biểu tình. Chỉ có Phú Sát hoàng hậu thở dài, nghiêng đầu đối với Hoằng Lịch nói: "Hoàng thượng, tú nữ chỉ là muốn kiếm chút hy vọng, cũng không có gì là không đúng. Người nếu như không thích thì ban thưởng hoa là được, cứ như vậy bị trục xuất khỏi cung, nàng về sau còn mặt mũi nào gặp người khác?"
"Đúng vậy a Hoàng thượng!" Ô Nhã Thanh Đại né tránh bàn tay của hai tiểu thái giám, chật vật té nhào trước mặt Hoằng Lịch, "Thần nữ vào cung dự tuyển, nếu cứ như vậy bị lôi ra ngoài sẽ khiến cho gia tộc hổ thẹn, sau này phải làm sao đây! Cầu người, cầu người tha cho thần nữ đi!"
Nói xong, nàng quỳ rạp trên đất, cái trán đông đông đông dập đầu vang dội, tư thế cầu xin cùng với Cát Tường lúc trước giống nhau như đúc. Chỉ là khi đó nàng không chịu buông tha Cát Tường, hiện tại Hoằng Lịch cũng không chịu buông tha nàng.
"Trẫm sớm đã mệnh lệnh rõ ràng, cấm tú nữ Hán Quân Kỳ bó chân. Nhưng hôm nay dự tuyển, bó chân không chỉ một hay hai người!" Hoằng Lịch thanh sắc lãnh đạm, "Chẳng những Hán Quân Kỳ như thế, đến Ô Nhã Thị cũng liền học theo thói kháng chỉ. Phan Ngọc Nô là yêu phi, Tiêu Bảo Quyển là hôn quân. Ngươi hôm nay học nàng há chẳng phải muốn làm loạn triều cương sao! Nữ tử như vậy mà tiến cung nhất định sẽ gây ra thị phi. Trẫm chẳng những muốn đem nàng ta trục xuất khỏi cung, còn muốn đem phụ thân của nàng theo thông lệ mà trị tội để răn đe!"
"Không, không!" Ô Nhã Thanh Đại còn muốn tranh luận gì đó, nhưng hai cánh tay lực lưỡng đã ở phía sau nàng duỗi ra, kìm sắt giống nhau kềm ở cánh tay của nàng, đem nàng hướng ngoài cửa kéo đi.
"Không muốn, Hoàng thượng! Không muốn a! Thần nữ biết sai rồi! Thần dân tộc Nữ Chân biết sai rồi!" Ô Nhã Thanh Đại giống như là sắp bị đưa vào lò sát sinh trâu ngựa, dốc sức liều mạng giãy giụa, tê tâm liệt phế khóc hô hào, "Đúng rồi, đều là do con tiện tỳ kia, là do con tiện tỳ kia hại thần nữ! Không phải ta, đem phấn bôi lên đế giày không phải chủ ý của ta… Ô!"
Sợ nàng cãi lộn làm quấy nhiễu thánh giá, tiểu thái giám bên cạnh duỗi ra bàn tay tựa như quạt hương bồ, bụm miệng nàng ta lại, năm ngón tay ngăn chặn thanh âm của nàng, cũng ngăn chặn cơ hội cuối cùng của nàng.
"Ô, ô ô…"
Âm thanh nức nở nghẹn ngào dần dần đi xa, trên mặt đất còn lưu lại hai chuỗi Liên Hoa Ấn, chứng minh nữ tử Ô Nhã Thanh Đại đã từng tới đây.
"Người đâu, đem nền nhà dọn cho sạch sẽ." Hoằng Lịch lạnh lùng nói, "Càng nhìn càng khiến người khác cảm thấy bực bội."
"Vâng!" Vài cung nữ vội vàng cầm chổi đi đến.
Vì thế một chút dấu vết cuối cùng của Ô Nhã Thanh Đại cứ như vậy biến mất.
"Ai nha, người kia… trông giống như là Ô Nhã tỷ tỷ?"
Tại nơi Ngự hoa viên chờ tuyển là một đám tú nữ chờ được xướng danh. Lúc trước có mấy người chân trước mới vừa vào cửa, chân sau đã bị ban hoa đi ra. Riêng Ô Nhã Thanh Đại sau khi đi vào lại chậm chạp không có đi ra, trong lòng mọi người ao ước tươi đẹp, sau lưng thảo luận, chỉ sợ Ô Nhã Thanh Đại đã được Hoàng thượng nhìn trúng.
Nào ngờ được cửa lớn vừa mở ra, một nữ nhân tóc tai bù xù bị hai tiểu thái giám lôi ra ngoài.
"Thật giống như một người điên, không phải là Ô Nhã tỷ tỷ đâu…" Có người phản bác.
"Trên người nàng ta rõ ràng ăn mặc quần áo của Ô Nhã tỷ tỷ…" Có người nói trúng tim đen.
Không chỉ thế, nữ nhân tóc tai bù xù ăn mặc trông giống Ô Nhã Thanh Đại kia ngay cả vành tai hay cổ tay cũng đều đeo đồ trang sức của Ô Nhã Thanh Đại. Nếu nói có chỗ nào không giống so với lúc trước, có lẽ chính là chân nàng rồi, một đôi chân nhỏ quấn thành ba tấc bị kéo lê trên mặt đất, chiếc giày thêu hình hoa sen biến mất không rõ tung tích.
"Đau quá, đau quá a…" Nữ tử tóc tai rối bời khóc ròng la lên, rõ ràng chính là tiếng nói của Ô Nhã Thanh Đại, "Chân của ta, chân của ta…"
Không còn giày, da thịt liền không may chịu trận, đôi chân nhỏ trắng như tuyết bị kéo trên mặt đất, không thể lưu lại Liên Hoa Ấn quanh co khúc khuỷu, ngược lại còn bị tảng đá mài ra hai hàng vết máu uốn lượn theo nàng mà thành, vặn vẹo thật giống con rắn.
"Tiện tỳ, là ngươi hại ta!" Ô Nhã Thanh Đại bỗng nhiên hét lên một tiếng kêu thê lương, "Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Đám tú nữ bị một màn này dọa sợ tới mức câm như hến, hơn nửa ngày cũng không hé miệng ra nói tiếng nào.
Nhất là Lục Vãn Vãn trời sinh tính tình nhát gan, toàn bộ người đều tựa vào Nạp Lan Thuần Tuyết, hai tay nhanh chóng nắm chặt tay áo đối phương, thanh âm run run: "Thật đáng sợ, tỷ ấy đến cùng đã làm sai điều gì mà Hoàng thượng lại trừng phạt như vậy?"
Nạp Lan Thuần Tuyết nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất, như có điều suy nghĩ một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Có lẽ nào Hoàng thượng không thích giày tỷ ấy?"
"Làm sao lại như vậy được?" Lục Vãn Vãn lấy tay che môi anh đào, có chút kinh ngạc hỏi, "Từng bước sinh liên, vô cùng độc đáo, Hoàng thượng như thế nào lại không thích đây?"
"Hoàng thượng có yêu thích hay không, ta và ngươi vừa mới vào cung làm sao biết được." Nạp Lan Thuần Tuyết trầm giọng hỏi, "Thế nhưng tiểu cung nữ đó đâu rồi, muội biết không?"
"Tỷ là đang nói tiểu cung nữ xinh đẹp lúc trước sao?" Lục Vãn Vãn tựa hồ đối với đối phương rất có hảo cảm, không tự chủ được vì đối phương nói giúp vài lời, "Người ta cũng là tiểu cung nữ vừa mới vào cung, chúng ta không biết sự tình, nàng ấy như thế nào lại biết rõ đây?"
"Nói cũng phải." Nạp Lan Thuần Tuyết cũng hiểu được không có khả năng đó. Đến các nàng là tú nữ còn không biết sự tình huống chi một tân cung nữ mới tiến cung lại càng không thể biết rõ rồi. Có thể là Ô Nhã Thanh Đại vận khí không tốt lại cứ mang đôi giày làm cho Hoàng Thượng chán ghét.
Nhưng nếu như tiểu cung nữ kia biết rõ thì sao?
"Nếu như nàng ta biết…" Nạp Lan Thuần Tuyết nghĩ thầm, "Nói Ô Nhã Thanh Đại đem giày đặt trong lòng bàn tay, chẳng bằng nói đem mạng sống đặt trong lòng bàn tay để mặc nàng bày binh bố trận thì đúng hơn!"
Khả năng này làm cho Nạp Lan Thuần Tuyết không rét mà run, nhịn không được thì thào một tiếng: "Lại nói, tiểu cung nữ kia… tên gì?"
"Anh Lạc."
"Làm sao vậy?" Ngụy Anh Lạc tay ngừng thêu, quay đầu nhìn về phía Cát Tường.
Cát Tường muốn nói lại thôi, ngay lúc này cửa phường thêu kêu cái két.. Một tiếng mở ra, một thanh y thái giám từ cánh cửa đi vào, Cát Tường vội cúi đầu tiếp tục thêu thùa.
"Ngô tổng quản." Trương ma ma – chịu trách nhiệm chỉ đạo tân tiến cung nữ thêu thùa – tức thì nghênh đón niềm nở.
Ngô tổng quản vẫy tay miễn lễ: "Ta đến nhìn xem tân tiến cung nữ năm nay thế nào."
Trương ma ma thuận theo, thối lui đứng sau lưng hắn, hai người một trước một sau đánh giá đi qua từng cung nữ một.
"Khục!" Ngô tổng quản bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng.
Thanh âm tuy nhỏ nhẹ nhưng lại khiến không ít cung nữ bị lệch kim, tuy rằng sau đó đã lập tức tiếp tục công việc trong tay nhưng động tác so với trước vẫn chậm một nhịp, không để lại ấn tượng tốt với Ngô tổng quản là một người thêu thùa thành thạo.
Thủy chung không nhanh không chậm đấy, tựa hồ chỉ có một Ngụy Anh Lạc.
"Nhìn chung lão luyện thành thục đấy." Ngô tổng quản đến chắp tay đứng sau lưng Ngụy Anh Lạc, thoả mãn gật đầu, sau đó nhấc chân đi đến sau lưng Cát Tường.
"… Còn có chút cần dạy dỗ nghiêm túc đây."
Khuôn mặt nhỏ của Cát Tường không nhịn được đỏ bừng lên, thời tiết không tính là nóng nhưng tóc mai hai bên lại ướt đẫm mồ hôi, cắn răng một cái, động tác trên tay nhanh hơn, kết quả một kim đâm đến ngón tay chính mình, đau đến thấp giọng kêu một tiếng, mang đầu ngón tay ngậm vào miệng.
Sau lưng Ngô tổng quản lắc lắc đầu bỏ đi.
Hắn đi rồi, Cát Tường không hề thêu nữa, chỉ là cúi đầu ngẩn người.
"… Làm sao vậy?" Ngụy Anh Lạc dừng lại động tác trong tay, nghiêng đầu nhìn sang, sau đó lông mày nhăn lại, thầm than không xong.
Chỉ thấy đồ thêu trong tay Cát Tường kéo căng lên, mới thêu được một nửa, nhìn có chút tạm được, nhưng điều này không phải là vấn đề. Tay phải của nàng lúc trước mới bị Ô Nhã Thanh Đại giẫm qua, tuy rằng sau đó đã được xử lý nhưng vết thương vẫn sưng đen lên thành mảng lớn, lại không được nghỉ ngơi, nàng chỉ có thể cắn chặt răng nhịn đau tiếp tục thêu.
Chỉ là hiện tại, phần thêu trắng bị nhiễm một màu đỏ thẫm của máu. Vết máu ấy không biết là do Cát Tường vừa mới không cẩn thận đâm nhầm ngón tay, hay do vết thương cũ phát tác mà rỉ ra.
Nhưng vô luận thế nào, cái bức thêu này coi như bị hủy rồi.
"Sao, làm sao bây giờ…" Cát Tường ngồi khóc nức nở, thò tay đi lau.
"Cát Tường, đừng…" Ngụy Anh Lạc ngăn cản nhưng đã muộn.
Trước kia chỉ là một giọt máu, kết quả bị nàng lau sượt một đường càng dễ làm người khác chú ý hơn, muốn giấu cũng khó mà giấu nổi.
Cùng chỗ thêu còn có hai người khác, một là Cẩm Tú, người còn lại là đồng hương với Cát Tường tên Linh Lung. Cẩm Tú chứng kiến một màn này, theo bản tính lập tức châm chọc: "Là cung nữ thì phải lanh lợi thông minh. Ngươi lại ngốc như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cung thôi. Đừng tốn công vô ích nữa!"
Linh Lung vẫn còn có chút tình nghĩa đồng hương, mặt lộ vẻ đồng tình nói: "Thật đáng tiếc."
"Linh Lung!" Cát Tường đỏ mắt, tính tình trẻ con nức nở nói, "Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngươi giúp ta suy nghĩ biện pháp được không?"
Đồng hương thì đồng hương, nhưng nếu chuyện phiền toái như vậy thì Linh Lung thà rằng không có đồng hương còn hơn, lập tức cự tuyệt nói: "Ta làm gì có biện pháp nào chứ, bản thân ta còn thêu chưa xong đây!"
Cát Tường nhịn không được quay đầu lại nhìn, trong phường thêu có dựng một cái bàn làm từ gỗ đàn hương, trên bàn có một cây nhang được cắm trong một lư hương đồng. Lúc này nhang đã ngắn còn một nửa. Khi nhang được cháy hết sạch thì đến hạn phải nộp bức thêu thành phẩm.
"Ta nên làm cái gì bây giờ a…" Cát Tường thì thào một tiếng, nước mắt cũng nhịn không được nữa rơi xuống. Cảm giác trong tay chợt nhẹ bẫng, nàng quay đầu, đúng lúc bắt gặp Ngụy Anh Lạc đem bức thêu của nàng đưa tới, sau đó lấy bức thêu của mình tráo lại.
Cát Tường vẻ mặt khϊếp sợ: "Ngươi…"
"Đem nước mắt lau sạch sẽ." Ngụy Anh Lạc trao đổi xong bức thêu giữa hai người, đầu cũng không ngẩng lên nói tiếp, "Đừng để ma ma nhìn thấy."
Động tác nàng rất nhanh, trông thấy một màn này cũng không có nhiều người. Cẩm Tú và Linh Lung nhìn nhau một lát, cuối cùng là Linh Lung mở miệng nói chuyện trước, nàng hạ giọng nói: "Ngươi điên rồi? Cái này nguyên bản là định thêu cá chép vàng, bây giờ có vệt máu đen như vậy, vô luận như thế nào cũng không cứu được a! Hơn nữa thời gian chỉ còn nửa nén hương, ngươi muốn thêu lại từ đầu cũng không kịp nữa!"
Ngụy Anh Lạc nheo mắt lại thầm đánh giá bức thêu trong tay một lát, sau đó một lần nữa cầm kim lên thêu, đối với Cát Tường tâm thần bất định khẽ mỉm cười nói: "Mẫu đơn còn hai đường chỉ nữa, ngươi giúp ta thêu cho xong đi."
"Anh Lạc, ngươi nghĩ thông suốt rồi?" Linh Lung nhịn không được hỏi.
Không chờ Ngụy Anh Lạc mở miệng, Cẩm Tú liền cười xùy một tiếng: "Ngươi để ý nàng ta làm gì, khoe khoang!"
Cát Tường ngơ ngác cầm bức thêu trong tay, đột nhiên lấy nó nhét trở lại vào tay Anh Lạc, đầu không ngừng lắc nói: "Cầm đi cầm đi, ta không thể liên lụy ngươi nữa, mau trả lại bức thêu cho ta đi!"
Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng đem tay phải nhấc lên, chặn bức thêu đang đưa tới, sau đó đầu nghiêng về một bên.
Cát Tường theo ánh mắt nàng nhìn đi, gặp ma ma đang từ phương hướng này đi tới, lập tức không dám hó hé gì nữa, vội vàng cầm bức thêu trong tay lên.
Sau đó nàng hơi hơi ngẩn ngơ.
Bức thêu trong tay chính là hoa mẫu đơn, sắc nước hương trời, trông rất sống động, chỉ còn thiếu vài đường chỉ nữa là hoàn thành.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Diên Hy Công Lược
- Chương 6: Mệnh ở lòng bàn tay