"Để chúc mừng Hoàng thượng đã hoàn toàn khỏi bệnh, bản cung định tặng cho người một món quà." Từ Dưỡng Tâm điện trở về, Hoàng hậu cho gọi Ngụy Anh Lạc và đại cung nữ tập trung lại, "Giúp bản cung chọn ra một bức đi, các ngươi cảm thấy cái nào đẹp hơn?"
Trưng bày trước mặt mọi người là hai bức tranh vẽ. Tấm họa thứ nhất tên là《 Sơn Thủy Đồ 》, cánh buồm lẻ loi xa khuất bóng, chỉ thấy Trường Giang trôi cuối trời (1). Tấm họa bên cạnh gọi là《 Lạc Thần Đồ 》, uyển chuyển bước đùa trên sóng lượn, tha thướt xiêm y phủ gót hài (2).
(1) trong bản gốc tiểu thuyết là hai câu "Cô phàm viễn ảnh bích không tận/ Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu". Đây là hai câu cuối nằm trong bài thơ nổi tiếng "Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng" (Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng) của nhà thơ Lý Bạch
(2) trong bản gốc tiểu thuyết là hai câu "Lăng ba vi bộ/ La miệt sinh trần", lấy từ bài "Lạc Thần phú" (Bài phú về nữ thần sông Lạc) của Tào Thực (con trai Tào Tháo)Minh Ngọc giành nói: "Đương nhiên là《 Sơn Thủy Đồ 》! Bức họa của Phú Sát thị vệ mang đến, không còn gì đẹp hơn…"
Bình luận này không hề chỉ ra ưu khuyết của hai bức vẽ, giữa những câu chữ đều là trăm phương ngàn kế lấy lòng.
Mà lại nịnh hót một người không có mặt ở đây. Hoàng hậu liếc nhìn cô ta nhàn nhạt, sau đó chuyển dời ánh mắt sang Ngụy Anh Lạc: "Ngươi thì sao?"
"Hồi nương nương." Ngụy Anh Lạc suy nghĩ một chút rồi nói, "Nếu cho Anh Lạc lựa chọn, nhất định sẽ tặng Hoàng thượng《 Lạc Thần Đồ 》."
"Tại sao?" Hoàng hậu hỏi.
"Bức này Lạc Thần lúc nhìn quanh, có ba phần tư thái giống Hoàng hậu." Ngụy Anh Lạc cười nói, "Mỗi khi Hoàng thượng thấy bức họa, liền sẽ nghĩ tới người vẽ tranh, không tốt sao?"
Kỳ thật nàng cũng là nịnh nọt, nhưng bất đồng với Minh Ngọc ở chỗ, giữa những hàng chữ đều là tình ý chân thành, vả lại muốn lấy lòng người tốt ở ngay trước mắt.
Cuối cùng, Hoàng hậu quyết định dâng lên 《 Lạc Thần Đồ 》.
Phát sinh chuyện như thế, Minh Ngọc lại có hiềm khích với Ngụy Anh Lạc, chỉ là lúc này không bằng ngày xưa. Ngụy Anh Lạc đã thay thế cô ta trở thành đại cung nữ được sủng ái nhất Trường Xuân cung, thậm chí còn được đọc sách viết chữ do một tay Hoàng hậu dạy dỗ. Tuy hai người phận là chủ tớ, nhưng thực tế có nửa là thầy trò, nghĩa tình sâu sắc khó ai sánh được, vì vậy không dễ để Minh Ngọc ngáng chân được nàng, ngay cả trực tiếp chế giễu nàng cũng không thể.
Thế nên sau đó, có hai vị tú nữ định vào bái kiến Hoàng hậu liền gặp xúi quẩy.
"Hoàng hậu nương nương đang nghỉ ngơi, không tiện tiếp đãi." Minh Ngọc lạnh lùng hướng mắt về phía hai tiểu chủ tử, "Mời hai vị về đi."
Nếu đổi lại là Ngụy Anh Lạc, nhất định sẽ nhận ra hai vị tiểu chủ này. Không phải ai xa lạ, chính là hai tú nữ xuất chúng nhất ở buổi điện tuyển hôm đó, một người bề ngoài đoan hiền, vóc dáng lẫn tướng mạo có vài phần tương tự Hoàng hậu, chính là Nạp Lan Thuần Tuyết; người còn lại có tính nhát gan ngại phiền hà, nhưng được trời ban cho tâm mạo xinh đẹp như Tây Thi, là Lục Vãn Vãn.
Chưa từng bị một hạ nhân đối đãi vô phép như thế, sắc mặt Nạp Lan Thuần Tuyết khẽ biến, lặng lẽ đút một thỏi bạc vào tay áo Minh Ngọc: "Minh Ngọc cô nương, ta đã đặc biệt sai người mang huyết yến từ Phúc Kiến tới, muốn dâng lên Hoàng hậu nương nương, mong cô vào trong bẩm báo một tiếng."
Minh Ngọc tung hứng thỏi bạc trong tay, sau đó khinh thường ném vào người Nạp Lan Thuần Tuyết, ánh mắt mỉa mai đảo qua: "Trường Xuân cung hưởng nhiều long ân, vật trân quý nào mà chẳng có, chỉ là huyết yến mà thôi, nghĩ chưa ai thấy qua sao?"
"Ngươi…" Ngay cả một người luôn có tính khí tốt như Lục Vãn Vãn đầu đã muốn phát hỏa.
Nạp Lan Thuần Tuyết giữ chặt cánh tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Được rồi, hôm khác chúng ta sẽ tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương sau."
Trên đường trở về, Lục Vãn Vãn nhịn không được buông lời phàn nàn: "Rõ ràng muội có nghe thấy tiếng nói bên trong chính điện, thế mà Minh Ngọc lại một mực chắc chắn Hoàng hậu không có ở đó, sao cô ta có thể coi thường sỉ nhục chúng ta như thế?"
Nạp Lan Thuần Tuyết cười lạnh một tiếng: "Trường Xuân cung không giữ người, chẳng lẽ chúng ta còn không biết tới nơi khác sao? Đi, đến Trữ Tú cung!"
Ban đêm, hai thân ảnh chợt lóe tiến vào Trữ Tú cung. Đèn dầu yếu tàn, phản chiếu trên cửa sổ ba cái bóng đang ngồi đối mặt nói chuyện. Ngoại trừ ánh nến trên bàn, không ai biết rõ ba nữ nhân ấy bàn bạc thương lượng chuyện gì.
Minh Ngọc sẽ càng không biết, bản thân trong lúc vô tình đã gây ra họa.
Cô ta vẫn hối hận, một hồi thì thù Ngụy Anh Lạc chiếm sủng ái của mình, chốc chốc lại oán Hoàng hậu có mới nới cũ, sau đó cân nhắc trong lòng phải làm gì mới có thể đoạt lại sủng ái, đoạt lại địa vị.
Biện pháp vẫn chưa có, cơ hội vẫn chưa đến. Mãi cho tới mấy ngày sau, chính điện Càn Thanh cung mở tiệc, phi tần hậu cung nườm nượp dâng tặng lễ vật, cung chúc Hoàng thượng long thể an khang.
Yến hội cực kỳ náo nhiệt, rực rỡ nhất bao giờ cũng là Tuệ quý phi. Vị này tựa hồ trời sinh đã thích ứng tình huống như vậy, biết rõ mình nên làm gì để trở nên thu hút trong mắt tất cả mọi người ở đó. Chỉ thấy cô ta vỗ tay nhè nhẹ, tấm vải vàng từ hai bên kéo xuống, lộ ra một dàn thái giám đang cầm nhạc cụ Tây dương trong tay.
Đủ loại nhạc cụ kỳ lạ bao gồm đại đề cầm (đàn Cello), tiểu đề cầm (đàn Violin), đan hoàng quản (kèn Clarinet), trường địch (sáo Flute), phong cầm (đàn Accordion) đồng thời tấu vang, thanh thế to lớn, bỗng nhiên dìm bức tranh《 Lạc Thần Đồ 》của Hoàng hậu chìm nghỉm.
Hoằng Lịch tận mắt nhìn thấy những nhạc cụ này, được nghe khúc điệu âm vang hùng hồn từ xa, chợt hơi giật mình thất thần, giống như hòa mình vào hồi ức xưa cũ, không dứt ra được.
—— những thứ này là nhạc cụ Tây dương của tổ phụ Thánh tổ gia Khang Hi Đế. Lúc Hoằng Lịch còn nhỏ, có một thời gian hai ông cháu cùng theo học một vị giáo sĩ truyền đạo, thanh âm của tiểu đề cầm hòa lẫn với trường địch khi ấy, đến nay vẫn là ký ức đẹp nhất trong lòng hắn.
"Quý phi có lòng rồi." Hoằng Lịch thở dài.
Ai nấy đều nghĩ trong bụng, chỉ sợ lần yến hội này, Tuệ quý phi lại đứng đầu trong việc có được niềm vui của Hoàng thượng, người khác không chủ động tranh giành cũng khó cạnh tranh được với cô ta. Điều khiến mọi người kinh ngạc là, xưa nay cô ta nổi tiếng ngang ngược bá đạo, thế mà hiện giờ lại có thái độ khác thường, giới thiệu một nữ tử với Hoằng Lịch, cam chịu san sẻ long ân với người khác.
"Hoàng thượng, không chỉ mình thần thϊếp dốc hết tâm tư cho lễ thọ của người, Thư quý nhân cũng rất tận tâm tận lực." Tuệ quý phi chỉ đích danh nữ nhân kia, "Người có muốn xem thử lễ vật của muội ấy không?"
"Thư quý nhân?" Nữ tử hậu cung quá nhiều, hiển nhiên Hoằng Lịch không cách nào biết được ai, chỉ đơn giản nhìn mặt mũi nàng ta một cái, rồi gật gật đầu.
Minh Ngọc thấy cô ta, trong nội tâm rơi lộp bộp một tiếng.
Nàng nhận ra đối phương, không phải là tú nữ vài ngày trước bị mình châm chọc khıêυ khí©h, sau đó đuổi ra Trường Xuân cung ư? Sao bây giờ lại đi nhờ vả Tuệ quý phi rồi?
Nạp Lan Thuần Tuyết dâng lên một tòa tháp phật lưu ly. Tháp lưu ly không phải là thứ đồ hiếm lạ gì, quý giá chính là hạt xá lợi (1) trên đỉnh tháp. Sau khi cao tăng Hi Viên thời Tống triều viên tịch (2), trong hơn bảy trăm viên xá lợi có một viên trân quý nhất, tương truyền là do trái tim hóa thành, nên được hậu thế xưng là "Phật chi liên".
(1) là những hạt nhỏ có dạng viên tròn hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. Trong thế giới Phật giáo chúng thường được xem là các bảo vật(2)
chết (từ trang trọng nói về các nhà sư)"Hoàng thượng." Tuệ quý phi thừa dịp nói, "Chẳng phải Thái hậu cũng đang tìm viên "Phật chi liên" này sao?"
Mặc dù lễ vật này không làm Hoằng Lịch vui mừng, nhưng Thái hậu nhất định sẽ yêu thích nó.
Mắt thấy vì sự hách dịch của mình mà tú nữ đó sắp một bước lên trời, lòng dạ Minh Ngọc càng trở nên nóng nảy bất an.
"Nàng có lòng rồi." Hoằng Lịch gật gật đầu, quay đầu nói với Hoàng hậu, "Hoàng hậu, ngoài tòa tháp phật lưu ly này, hãy chọn ra một vài món lạ lẫm thú vị trong số lễ vật còn lại, tất cả mang đến cho Thái hậu."
"Vâng." Hoàng hậu khiêm nhường cung kính đáp, chôn giấu buồn bã vào tận đáy lòng.
So sánh với dàn nhạc Tây dương và tháp lưu ly xá lợi, bức《 Lạc Thần Đồ 》của nàng trở nên tầm thường không đáng nhắc tới, Hoằng Lịch chỉ liếc thoáng qua rồi ném ra sau đầu, hoàn toàn không nhận ra người trong họa có ba phần tương tự như nàng, có lẽ vì nhìn nàng riết quen rồi nên không còn để tâm nữa
"Anh Lạc." Thu liễm lại tâm tư ảm đạm, Hoàng hậu thấp giọng phân phó, "Cất kỹ tháp lưu ly."
"Vâng, nương nương." Anh Lạc nhìn nàng thương cảm, ôm tháp lưu ly trong người, cùng một đám thái giám và cung nữ phụ trách việc này bước ra cửa, đồng loạt hướng về đông thứ gian chứa lễ vật.
Con ngươi Minh Ngọc đảo một vòng, âm thầm đi theo.
Lễ vật rất nhiều, chuyện thứ nhất Ngụy Anh Lạc muốn làm, không phải chọn lựa, mà là thống kê danh sách.
"Một cặp đèn Vạn Tự Cẩm Địa Đoàn Thọ Văn."
Ngụy Anh Lạc nâng bút chấm mực, viết giấy thoăn thoắt.
"Một cặp bình Hạc Lộc Tiên Linh Bích Hoa."
Ngụy Anh Lạc mới ghi đến chữ "Tiên", thình lình bên cạnh một cánh tay thò ra, chộp lấy tập giấy.
Nhíu chặt lông mày, Ngụy Anh Lạc quay đầu chất vấn: "Minh Ngọc, cô muốn làm gì?"
"Đăng ký nhập sổ, bảo quản trân phẩm, xưa nay đều là công việc của ta, không cần cô vượt chức làm thay!" Minh Ngọc ôm chặt quyển sổ, người sáng suốt đều nhìn ra được cô ta hiếu thắng, cướp đoạt sai việc.
Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm cô ta: "Là Hoàng hậu nương nương lệnh ta ghi tên."
Lúc nãy trên đường tới đây, Minh Ngọc đã nghĩ ra xong lý do: "Cô không nghe thấy Hoàng thượng dặn dò sao? Cần chọn ra hai hoặc ba vật phẩm mà Thái hậu thích, cô biết sở thích của Thái hậu nương nương không?"
Thấy Ngụy Anh Lạc im thin thít, nội tâm Minh Ngọc nhẹ nhàng thở ra, thừa thắng xông lên tiếp tục: "Nếu cô đã không biết gì, đừng đứng ở đây vướng tay vướng chân nữa! Trân Châu, tiếp tục!"
Tiểu cung nữ vừa được gọi tên không biết làm sao, đành hướng mắt về phía Ngụy Anh Lạc.
Lấy hiểu biết của mọi người đối với Ngụy Anh Lạc, đoán rằng nàng sẽ phản đối đến cùng, dù sao đây chính là người mà ngay cả Hoàng đế cũng dám mắng xối xả, nhưng không ngờ nàng bỗng nhiên cười cười: "Thời gian ta nhập cung ngắn ngủi, dĩ nhiên không biết sở thích của Thái hậu. Vẫn là phải làm phiền Minh Ngọc cô, nhập sổ cẩn thận rõ ràng, lần lượt chọn lựa."
"Đợi đã!" Minh Ngọc hét lên với bóng lưng nàng, rõ là cô ta cướp việc của đối phương, thế mà còn giả vờ giả vịt ra vẻ bố thí, "Khỏi phải đi. Ở đây còn nhiều việc cần xử lý, cô có thể ở lại giúp ta."
"Không cần." Ngụy Anh Lạc khước từ "ý tốt" của cô ta, đầu cũng không ngoảnh lại mà bước ra ngoài, "Cô biểu hiện anh dũng như vậy, đương nhiên ta không xấu tính đoạt công. Cô yên tâm, ta sẽ bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, tất cả công lao đều là của cô!"
"Mà ta." Ngụy Anh Lạc ra khỏi cửa, nhìn lên bầu trời đầy sao, thâm cung sâu kín, nghĩ thầm: "Vừa dịp tranh thủ cơ hội này làm việc cấp thiết."
Cung nữ vô phận sự thì không được rời cung, thế nên nếu Hoàng hậu không sai bảo gì, nàng hầu như chết dính ở Trường Xuân cung từ sáng đến tối, khó có cơ hội gặp mặt chủ tử khác trong cung, Càn Thanh cung thì càng không cần nhắc đến.
"Nếu vào đêm tỷ tỷ chết, có người từ Càn Thanh cung đến Ngự hoa viên hành hung, một lượt cả đi lẫn về mất khoảng bao lâu? Có thể né được tuần tra không?" Ngụy Anh Lạc đứng ở cửa đại điện, từng bước từng bước đi tới Ngự hoa viên, lẩm nhẩm trong đầu, "Một bước, hai bước, ba bước…"
Nàng vẫn bước đều bước một ra khỏi Càn Thanh cung. Từng tiếng nâng ly cạn chén, từng ngọn đèn đuốc suy tàn dần dần mất hút sau lưng, chỉ còn lại một bóng hình nhỏ nhắn trơ trọi, một thân một mình lẻ loi tiến vào Ngự hoa viên.
"Ba trăm bước, ba trăm lẻ một bước, ba trăm… A nha!" Thình lình một bàn tay không biết từ đâu chui ra, túm chân níu nàng xuống một nơi ngay bên ngự lộ.
Đột ngột bị kéo một phát, Ngụy Anh Lạc thiếu chút nữa hồn xiêu phách lạc, nhất là sau khi cái tay này lôi nàng xuống xong, còn xấu xa vươn ra trước, hai tay hữu lực ôm chầm ngang eo nàng.
[editor: Phó Hằng trong truyện bạo thật=))))]Ngụy Anh Lạc không chút nghĩ ngợi, gót chân hung hăng đạp xuống, giẫm mạnh lên chân đối phương.
"Người đâu ——" nàng cao giọng đang muốn tri hô, một thanh âm ôn nhu như ánh trăng, kề sát tai nàng nhẹ nhàng thì thầm: "Cầu đá ẩn sâu trong đêm tối, ánh trăng huyền ảo phủ đầy sương. Phất tay ngự phục lượn trở về, tay áo thoáng qua một làn hương (*)."
(*)
trong bản gốc là: "Thạch lương thâm xử dạ mê tàng, Vụ lộ minh luy hộ nguyệt quang. Tróc đắc ngự y toàn phóng thủ, Danh hoa phi xuất tụ trung hương."Bài thơ này mình tìm trên mạng nhưng không ra kết quả, nên không biết tên tác giảNgụy Anh Lạc ngừng giãy giụa, tựa đầu lên ngực đối phương, trầm thấp một tiếng: "Thiếu gia, đột nhiên ngài tóm chân ta làm ta sợ chết khϊếp."
Thiếu gia của nàng chỉ có một người.
Phó Hằng ôm nàng đứng trong một lão hổ động (*), thạch đá bên cạnh gập ghềnh đặc sắc, có một chùm dây thường xuân xanh biếc leo lên tảng đá màu xám trắng, bóng cây chập chờn, loang lổ rơi trên người bọn họ.
(*)
các bạn cứ hiểu đó là một cái động :v"Dẫu sao ta cũng là thị vệ Tử Cấm Thành." Phó Hằng mỉm cười nói, "Bắt quả tang một tiểu cung nữ không tuân quy củ, ban đêm đi lại lung tung trên ngự lộ, nên hiển nhiên muốn kéo cô ấy lôi xuống rồi."
Ngụy Anh Lạc hừ một tiếng, tựa hồ bất mãn hết sức với lời giải thích của hắn: "Nói như vậy, nếu gặp một tiểu cung nữ khác đi ngang qua đây, ngài cũng kéo cô ta ôm eo áp ngực thế này chắc?"
"Không có ai gan to như cô trong Tử Cấm Thành này nữa đâu." Phó Hằng thở dài.
Lúc này, Ngụy Anh Lạc mới hé miệng cười cười với hắn.
"Để ta đoán xem, cô nửa đêm canh ba mò tới đây, nhất định không phải đi hóng gió, chắc hẳn… là muốn đi lại một lần con đường từ Càn Thanh cung đến Ngự hoa viên." Phó Hằng nắm rõ tính nàng trong lòng bàn tay, thoáng cái đã đoán ra được nàng muốn làm gì, hơi có chút bất đắc dĩ nói, "Cô không cần làm thế. Chẳng phải ta đã giúp cô điều tra rồi sao? Đêm đó không ai rời bỏ dạ yến cả."
"Lúc đó có hơn bốn trăm người, thể nào cũng sẽ bỏ sót." Ngụy Anh Lạc không chịu không buông tha, quyết không bỏ qua đầu mối duy nhất này, "Có thể có người lén lút rời tiệc, cả đi lẫn về đều không quá nửa canh giờ!"
Phó Hằng không dám gật bừa: "Con đường này ta từng đi qua rất nhiều lần, thời gian đi hết rất nhanh, nhưng muốn tránh né thị vệ tuần tra là không thể."
Ngụy Anh Lạc cắn cắn môi, lại đưa ra một khả năng khác: "Nếu đối phương xuất thân cao quý, có thị vệ giúp hắn giấu giếm thì sao?"
Phó Hằng lắc đầu: "Thị vệ chỉ trung thành với Hoàng thượng, chỉ nghe một mình người sai khiến. Một tông thất sao có thể tùy ý sử dụng?"
Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cười nói: "Vậy cũng chưa chắc, có một Di thân vương chẳng phải từng nghe Gia tần xúi giục, cố tình gây khó dễ ta sao?"
Còn Khánh Tích nữa… Một người bình thường chú ý thận trọng như hắn, lại khó kháng cự dụ hoặc vinh hoa phú quý, nên đã dễ dàng bán đứng nàng như thế.
Phó Hằng đang muốn nói gì nữa, bỗng nhiên một tiếng nổ long trời lở đất vang trên đỉnh đầu như lôi đình rung động. Ngụy Anh Lạc giật thót tim, hai tay ôm eo Phó Hằng: "Tiếng gì thế?"
Thường ngày nàng toàn lộ ra điệu bộ kiên cường, chuyện gì cũng đều muốn nhúng tay làm, tự mình đương đầu gánh vác, hiếm lắm mới toát ra dáng vẻ tiểu nữ nhi thế này, khiến Phó Hằng cảm thấy mới mẻ lẫn mê luyến, nhịn không được quăng lời định nói khi nãy ra sau đầu, chỉ nhìn nàng rồi ôm lại, cười nói: "Nhìn kìa."
Ngụy Anh Lạc nghi hoặc ngẩng đầu.
Một khắc này, pháo hoa nở rộ đầy trời Tử Cấm Thành, xanh đỏ tím vàng, muôn ngàn sắc sáng rọi như mưa rơi, phản chiếu trên đôi đồng tử của nàng.
"Đêm đông gió thổi ngàn hoa nở, cuối cùng rơi rụng như mưa sao." Phó Hằng lại ngâm thơ bên tai nàng. Nàng không hứng thú nghe văn thơ nho nhã, nhưng lại yêu thích thanh âm của hắn, yêu thích từ trong miệng hắn nói ra từng câu thơ, từng chữ thấm đậm tấm chân tình.
"… Ánh trăng vàng sáng tỏa lay động, rồng cá nhảy múa suốt đêm thâu, ngài tằm liễu tuyết tơ vàng rũ, cười nói rộn ràng thoảng hương bay." Phó Hằng chậm rãi cúi đầu, ngàn vạn pháo hoa đầy sắc màu cũng không bì được với một ánh mắt thâm tình của hắn giờ phút này. Phó Hằng nói với nàng, "Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt, bỗng quay đầu… người ngay trước mắt, ở nơi ánh đèn lửa tàn lụi." (*)
(*)
bài thơ Phó Hằng đọc tên là "Thanh ngọc án" của Tân Khí Tật, có gốc là: "Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,Cánh xuy lạc, tinh như vũ.…Ngọc hồ quang chuyển,Nhất dạ ngư long vũ.Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.Chúng lý tầm tha thiên bách độ,Mạch nhiên hồi thủ,Na nhân khước tại,Đăng hoả lan san xứ."Ngụy Anh Lạc không biết bản thân quay về đông thứ gian (kho đựng lễ vật) bằng cách nào.
Chỉ biết đôi chân hiện tại như nhũn ra, như lâng lâng trên mây. Nàng vừa khép mắt, liền vang lên giọng nói hắn trầm bổng, cùng với khuôn mặt hắn nhắm nghiền mắt.
Vội vàng dùng hai tay vỗ vỗ lên gò má, nàng tự nhủ chính mình: "Đừng để người khác nhận ra khác thường, mình sẽ nói… là trúng gió thổi nên đau đầu nhức óc, mặt mới đỏ thế."
Nàng định viện cớ vụng về kia để lừa dối vượt ải, nếu không sẽ khó giải thích được tại sao mặt mình đỏ gay như vậy.
Nhưng rất nhanh phát hiện ra, có lẽ đối phương cũng không cần nàng lý giải.
"Đồ vô tích sự!" Tiếng vả miệng từ bên trong đông thứ gian truyền đến, tiếp nối là thanh âm tức giận xen lẫn hoảng sợ của Minh Ngọc, "Bảo cô trông coi đông thứ gian, cô lại lén ra ngoài xem pháo hoa. Bây giờ ta biết ăn nói thế nào với Hoàng thượng và Hoàng hậu hả?"
"Ta, ta cũng không biết lại xảy ra cớ sự này!" Đáp lại là tiếng khóc của Trân Châu, "Huống hồ cô cũng ra ngoài xem pháo hoa mà, đâu ra đạo lý chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn thế?"
Minh Ngọc tức tối thở hổn hển, giơ tay phải lên, định cho Trân Châu ăn thêm một bạt tai, liền bị Ngụy Anh Lạc từ phía sau cản lại.
"Cô về rồi à." Minh Ngọc thấy nàng, vội vàng nói, "Nhìn cô ta gây họa lớn gì kìa!"
Ngụy Anh Lạc thuận theo ánh mắt cô ta nhìn lại, sau đó sững người. Chỉ thấy tòa tháp phật lưu ly do Nạp Lan Thuần Tuyết dâng lên trống rỗng bên trong, hạt xá lợi đã không cánh mà bay.
P.s: xin lỗi làm mọi người chờ đợi qua giờ, vì chương này dài với nhiều dòng thơ cổ nên phải ngồi tìm và dịch nên mới lâu như vậy :(((((((((