Chương 58: Đắng ngọt đan xen

Mấy ngày sau ——

"Con tiện tỳ kia đâu rồi?"

Diệp Thiên Sĩ đang thu dọn hòm thuốc trên bàn, nghe xong lời này, quay đầu lại thắc mắc: "Hoàng thượng, người đang nói Anh Lạc cô nương sao?"

"Ngoài cô ta còn ai vào đây nữa?" Sau tấm màn trướng lờ mờ hiện ra một bóng người, rét lạnh như sương nói, "Mau gọi cô ta tới đây, trẫm muốn tự tay lột da cô ta ra!"

Hoàng hậu ngồi cạnh mép giường, một tay bưng chén nước thuốc màu nâu đang bốc khói nghi ngút, tay kia không ngừng quấy thìa bên trong cho nguội bớt, nghe vậy ngẩng đầu cười nói: "Hoàng thượng, Anh Lạc là vì chữa bệnh cho người nên mới nói năng ngông cuồng. Hiện tại, máu đờm của Hoàng thượng đã được thanh trừ, khí sắc cũng khá lên. Thần thϊếp cho rằng, Anh Lạc chẳng những không có lỗi gì, ngược lại còn lập công lớn."

"… Rốt cuộc xú nha đầu đó cho nàng uống thuốc mê gì? Lời lẽ hoang đường của cô ta mà nàng cũng tin?" Hoằng Lịch lạnh lùng nói, "Theo trẫm thấy, nếu cô ta không sớm giấu những lời đó trong lòng, có thể thốt ra trôi chảy rành mạch thế sao? Cô ta rõ ràng mượn cơ hội chữa bệnh cho trẫm để trút giận cho hả dạ!"

Hoàng hậu thở dài: "Dù giờ Hoàng thượng muốn tìm cô ấy tính sổ, chỉ sợ cũng không được rồi."

Hoằng Lịch bỗng nhiên trầm mặc hẳn, màn trướng che đi biểu cảm của hắn lúc này, chỉ phản chiếu góc cạnh một bóng người vì bệnh mà mảnh khảnh gầy guộc, thật lâu sau mới lên tiếng: "… Vì sao?"

"Anh Lạc vừa về đã bị sốt cao, khắp người nổi đầy nốt đỏ. Diệp đại phu nói, vì cô ấy chăm sóc Hoàng thượng mà nhiễm bệnh, bây giờ rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, đổ bệnh theo." Hoàng hậu đưa tay vén lên tấm màn trước mắt, "Dù Anh Lạc có ngàn vạn lần không tốt, nhưng chỉ riêng chuyện cô ấy dày công hầu hạ, còn nhiễm phải bệnh nặng, Hoàng thượng cũng không nên trách tội cô ấy nhất thời nói ngông nữa! Nếu không, sau này còn ai dám cung cúc tận tụy, dốc sức hầu hạ đây?"

Sau màn lộ ra sắc mặt Hoằng Lịch lâm vào trầm tư, hắn chợt xoay đầu lại, âm u cười nói với Hoàng hậu: "Được, trẫm không trách cô ta, chẳng những không trách phạt, mà còn ban thưởng hậu hĩnh…"

Phòng sát vách Dưỡng Tâm điện, một cung nữ mang phần thưởng của Hoằng Lịch tới.

"Cái này, đây là…" Ngụy Anh Lạc nửa làm ổ trên giường, nửa nhìn chén thuốc đen sì trong tay đối phương, khóe mắt nhịn không được giật giật.

"Anh Lạc cô nương, đây là thuốc Diệp đại phu kê riêng cho cô theo lệnh của Hoàng thượng đấy, mau uống đi!" Cung nữ đi đến mép giường, một bên đỡ nàng ngồi dậy, một bên múc một thìa thuốc đưa đến bên môi.

Hoàng thượng ban tặng, sao có thể chối từ.

Ngụy Anh Lạc cực chẳng đã mới nuốt một ngụm, kết quả ‘phụt’ một tiếng, uống vào bao nhiêu đều phun ra hết sạch, một tay ôm cổ họng ho khan cả buổi, mới hoảng sợ nói: "Sao, sao lại đắng như vậy? Bên trong bỏ cái gì?"

Cung nữ thành thật trả lời: "Hoàng liên."

Ngụy Anh Lạc lập tức cảm thấy không đúng: "Diệp đại phu kê thuốc cho Hoàng thượng đâu có hoàng liên!"

Cung nữ: "Hoàng thượng không có, nhưng phương thuốc Diệp đại phu kê cho cô thì nhất định phải có."

Ngụy Anh Lạc kinh ngạc thốt lên: "Vì sao?"

"Khẩu dụ đặc biệt của Hoàng thượng." Cung nữ mặt không biểu tình đáp, nhưng Ngụy Anh Lạc cảm thấy mình có thể xuyên qua lời nói của đối phương để trông thấy một khuôn mặt xét nét tính toán, "Hoàng liên thanh nhiệt trừ ẩm, giải độc hạ hỏa!"

"… Có thể không uống được không?" Ngụy Anh Lạc kinh hồn khϊếp đảm nhìn một chén lớn sóng sánh nước thuốc hoàng liên.

"Để ta hầu hạ Anh Lạc cô nương dùng thuốc." Cung nữ lấy hành động thực tế đáp trả nàng.

Cùng thời điểm đó, bên trong tẩm điện Dưỡng Tâm điện.

Diệp Thiên Sĩ ở bên cạnh chăm sóc Hoằng Lịch, trong tay cũng cầm một chén thuốc, bên trong cũng là thuốc dạng chất lỏng, chỉ thiếu duy nhất vị hoàng liên.

Tuy là như thế, Hoằng Lịch uống vẫn chau mày, giống như để giảm bớt nỗi thống khổ của mình, thích thú mở miệng hỏi: "Diệp Thiên Sĩ, nha đầu kia uống thuốc chưa?"

Tính khí Hoàng thượng tới cũng vội mà đi cũng nhanh, mới buổi sáng còn “tiện tỳ đâu rồi”, buổi tối đã thành “nha đầu kia”, không biết đến ngày mai sẽ biến hóa kiểu gọi gì nữa. Diệp Thiên Sĩ trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng nói một nẻo: "Có khẩu dụ của Hoàng thượng, đương nhiên là phải uống thuốc rồi. Nhưng mà thảo dân không hiểu, tại sao người muốn cô ấy uống hoàng liên?"

Hoằng Lịch hừ lạnh một tiếng: "Nha đầu đó trong bụng toàn ý nghĩ xấu, đều tích thành độc cả rồi. Hoàng liên có thể giải độc hạ hỏa, rất thích hợp với cô ta! Còn thuốc nào đắng nhất trị bệnh này nữa không?"

Tính tình thích gây náo nhiệt, dù là thiên tử thì cũng như người thường, vẫn là một nam nhân hẹp hòi ‘có thù tất báo’, tính toán ‘ăn miếng trả miếng’. Diệp Thiên Sĩ chỉ có thể ‘đạo hữu chết thây kệ, miễn bần đạo không chết (*)’, cẩn thận trả lời: "Có hoàng liên, mộc thông, long đảm thảo, đều đắng vô cùng, nhưng đắng nhất phải kể đến khổ sâm —— "

(*) nghĩa dễ hiểu hơn nữa là ‘bạn hiền, cậu chết cũng được, miễn là tôi không chết’ (đạo hữu: cách gọi bạn bè của người tu đạo)

[editor: hai anh đúng là cực phẩm=))))))]

Hoằng Lịch khoát tay chặn lời: "Bắt đầu từ hôm nay, một ngày ba lần, mỗi lần đều phải đổi một loại đắng khác nhau, nghĩ cách bắt cô ta phải nuốt cho bằng hết! Nếu không chịu uống, cưỡng ép đổ vào miệng cô ta! Thuốc đắng dã tật mới nhanh khỏi bệnh, trẫm làm như vậy là nghĩ cho ân nhân cứu mạng đó, ngươi hiểu chưa?"

"Vâng." Diệp Thiên Sĩ đáp.

"Ha ha ha ha…" Có lẽ đang tưởng tượng ra bộ dạng thê thảm vừa uống vừa ói của đối phương, Hoằng Lịch tâm tình cao hứng, nghĩ đi nghĩ lại bật cười ra tiếng. Diệp Thiên Sĩ lại dâng chén thuốc kề miệng hắn, hắn cũng không chê khó uống nữa, mỉm cười nuốt vào toàn bộ.

Diệp Thiên Sĩ thấy vậy, khóe miệng co quắp giật giật, cũng không dám nói gì nữa.

Thực ra cũng không phải là chuyện xấu khi được Hoằng Lịch giao nhiệm vụ này, ít nhất hắn không cần bịa lý do để đi thăm Ngụy Anh Lạc.

Sau khi rời khỏi Dưỡng Tâm điện, Diệp Thiên Sĩ vai đeo hòm thuốc, chân không ngừng bước tiến về gian phòng sát sườn.

Cung nhân sớm đã được báo tin, nên hắn đi một đường không ai cản trở, nghênh ngang thẳng tới cửa phòng, đẩy ra đóng lại, nói với bóng người nằm trên giường: "Ngụy cô nương, là ta!"

Vốn đang hơi thở mong manh, khí tức ngột ngạt như mắc bệnh nặng, vậy mà khi Ngụy Anh Lạc nghe thấy giọng nói của hắn, bỗng nhiên như con thỏ nhỏ nhảy đổng lên, vẻ mặt oán giận: "Diệp đại phu, đừng thêm hoàng liên vào thuốc nữa được không? Đắng quá!"

"Chuyện đó ta không quản được, là bề trên an bài." Diệp Thiên Sĩ dựng ngón trỏ chỉ thiên, ý tứ ám chỉ đây là mệnh lệnh cưỡng chế của thiên tử, sau đó mở nắp hòm thuốc, từ bên trong lấy ra một chai thuốc nhỏ, "Cao lưu huỳnh đó chỉ dùng cho bệnh giới sang, không đúng bệnh của cô, đổi cái này đi!"

Dừng một chút, lại thăm dò hỏi han: "Anh Lạc cô nương, có điều ta không hiểu…"

Ngụy Anh Lạc giơ hai tay tiếp nhận: "Ngài cứ hỏi."

"Từ nhỏ đã biết bản thân dị ứng đậu phộng, sao cô còn cố ý ăn để giờ khắp người nổi lên mảng đỏ thế kia? Hơn nữa, còn nhờ ta ngụy tạo bệnh án giới sang…" Diệp Thiên Sĩ hỏi, lại nhớ tới động tác lẫn hành vi của Hoằng Lịch, trong nội tâm mơ hồ đã hiện lên một đáp án.

Chuyện này cũng không có gì phải che giấu, chi bằng cứ trả lời thật với hắn, để hắn khỏi nghĩ ngợi lung tung.

"… Ta cố ý chọc giận Hoàng thượng, đợi khi người tỉnh táo lại, việc đầu tiên sẽ tới tìm ta tính sổ, nhưng nếu ta bị nhiễm bệnh, dù người có tức đến xì khói cũng không thể phạt ta." Ngụy Anh Lạc mỉm cười, sắc mặt vì bệnh mà tái nhợt, "Dù sao thì ai cũng biết, ta vì chăm sóc Hoàng thượng mới bị nhiễm bệnh."

Diệp Thiên Sĩ không ngờ lý do là vậy, cẩn thận nghĩ lại, thấy hết thảy đều hợp tình hợp lý, lập tức gật đầu bái phục: "Cô nương thông minh trung nghĩa, người khác khó có thể với tới. Cô yên tâm, thảo dân nhất định tận lực yểm trợ, tuyệt đối sẽ không lộ ra chút sơ hở nào!"

Ngụy Anh Lạc cười mà không nói.

Đợi đến lúc Diệp Thiên Sĩ đi rồi, nàng mới thì thào lẩm bẩm: "Trung nghĩa? Ta chỉ mượn dịp phát tiết nộ khí trong người thôi, ai bảo hắn đối xử như vậy với Hoàng hậu nương nương…"

Trong cung, phẩm chất của Hoàng hậu tốt ‘một trời một vực’ so với những người khác, quả thật như một đóa sen nở ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’. Ngụy Anh Lạc rất quý mến nương nương, thậm chí có lúc nhịn không được còn so sánh Hoàng hậu với tỷ tỷ của mình, sau đó rút ra kết luận… Hai người này rất giống nhau, luận về phẩm cách, hay luận về dáng dấp ôn nhu khi chăm sóc nàng…

Một Ngụy Anh Lạc có thể vì tỷ tỷ mà vào cung, cũng có thể vì Hoàng hậu mà mắng nhiếc Hoằng Lịch.

"Mắng chửi người khác chỉ thoải mái nhất thời, còn chuỗi ngày tiếp theo lại sống chẳng dễ dàng…" Nàng than nhẹ một tiếng, nhưng không hề hối hận. Bên cạnh không ai chăm sóc, nếu có cũng không dám để họ hầu hạ. Nàng tự mở nắp bình, quẹt xíu thuốc lên tay, bôi lên vùng da dị ứng, sau đó thổi nến đi ngủ.

Nhẫn nhịn đau đớn, Ngụy Anh Lạc khó chịu trở mình. Vì tay nàng không với tới, nên những chỗ ửng đỏ không được bôi thuốc vừa ngứa vừa đau.

… Là ai?

Ngụy Anh Lạc không mở mắt ra, tiếp tục khép chặt giả vờ ngủ.

Một bàn tay lạnh buốt sờ lên trán nàng, lẳng lặng đo nhiệt độ, thật lâu sau mới bỏ ra.

Sau đó, tiếng mở nắp lọ vang lên, bàn tay đó một lần nữa chạm vào người nàng, mang theo mùi thơm dịu của thuốc, động tác vừa nhẹ vừa chậm, bôi lên phía sau cánh tay, cần cổ, sau bả vai… đúng là những chỗ nàng không với tay được. Hắn thoa thuốc từng nơi từng nơi, nhưng không hề vượt rào nửa bước, phần lưng và eo là vùng cấm kỵ với nam nhân, hắn đều không lợi dụng sờ soạng. Vì thế, dù bây giờ nàng “ngủ” hay coi như tỉnh dậy, đều sẽ không trách cứ hắn.

Đúng vậy, đây là một bàn tay đàn ông.

Nàng biết chủ nhân bàn tay này.

Vặn nắp bình đóng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Ngụy Anh Lạc vẫn còn nhắm mắt, cơ thể thoải mái hơn nhiều, nhưng nội tâm lại ngưa ngứa tê dại. Lúc này nàng không biết có nên mở mắt không? Không biết có nên nhìn hắn, cười với hắn?

Sợ hắn lại giống như mọi khi, chạy trối chết.

Cho đến khi một đôi môi mềm mại hôn trên lông mi nàng, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, dịu như mãnh hổ ngửi tường vi.

Ngụy Anh Lạc cực lực khắc chế lắm mới có thể giữ cho lông mi không như nội tâm bây giờ, một mảng rối loạn run nhè nhẹ.

Chờ đến lúc thanh âm đóng cửa khe khẽ vang lên, nàng mới mở to mắt, thở dài một hơi, giơ tay sờ lên hàng mi vừa bị thơm qua.

"… Lần bệnh này." Giữa màn đêm đen kịt, khóe môi Ngụy Anh Lạc không nhịn được vểnh lên, "Cũng không hoàn toàn là chuyện xấu."

Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, nhẫn nhịn chịu đựng uống thuốc của Diệp Thiên Sĩ đến ngày thứ mười. Bên trong sở thị vệ, Phó Hằng lật xem một cuốn binh thư trong tay, một đôi tay bỗng nhiên từ sau lưng duỗi ra, bịt kín ánh mắt của hắn.

"Anh Lạc, sao cô đến đây?" Phó Hằng tùy ý để nàng che mắt của mình, dễ dàng đoán ra thân phận của đối phương, cười hỏi, "Sức khỏe khá hơn chưa?"

"Sao ngài biết là ta hay vậy?" Ngụy Anh Lạc thả tay xuống, lượn quanh người hắn. Ốm đau của mấy ngày trước tựa hồ khiến nàng gầy đi chút ít, lộ rõ vòng eo nhỏ nhắn, một phát đã ôm trọn. Nhưng nụ cười của nàng càng rung động lòng người hơn trước, dù sao nàng cười với hắn vẫn luôn khác biệt so với người khác, "Ta khỏe nhiều rồi, nhờ có vị công tử ốc nào đó chăm sóc tỉ mỉ, mỗi đêm giúp ta đắp khăn hạ sốt, lau sạch tay ta bằng nước lạnh."

"Khụ." Nghe thấy danh xưng công tử ốc này, Phó Hằng mất tự nhiên co tay che miệng, ho khan một tiếng, "Người đó là ai vậy?"

Nhìn hắn giả ngu, Ngụy Anh Lạc dứt khoát giả ngu cùng hắn, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi: "Không phải là ngài sao?"

Phó Hằng lắc đầu.

"… Làm sao bây giờ?" Ngụy Anh Lạc cắn cắn môi dưới, hàm răng trắng tinh đặt trên cánh môi đỏ mọng lưu lại tia trắng nhợt nhạt, "Ta cứ nghĩ vị công tử ấy là ngài, nên mới đồng ý để hắn bôi thuốc cho ta, chứ những chỗ đó bình thường ta không cho phép nam nhân khác động vào đâu…"

Phó Hằng nghe vậy sững sờ.

"Nếu không phải ngài thì ta đi đây." Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng thở dài, quay người rời đi.

"Đợi một chút!" Rút cuộc Phó Hằng ngồi không yên nữa, đứng dậy kéo giữ cánh tay nàng.

"… Ngài còn muốn nói gì nữa?" Nàng sau khi từ biệt, mắt vẫn không nhìn hắn.

"Ta…" Trong phút chốc, Phó Hằng cũng không biết nên nói gì.

Đúng là tự làm tự chịu, tội gì phải nói dối thế, giờ mình làm sao “xuống đài” đây?

"Phó Hằng!" Đang lúc Phó Hằng sầu não hết sức, chợt bạn tốt của hắn nói oang oang ngoài cửa, "Thức mười đêm liền trực thay ngươi, ta mỏi rã rời —— "

‘Kẽo kẹt’ một tiếng, cửa lớn mở ra, Hải Lan Sát đứng hình sững sờ, tay giữ nguyên động tác đẩy cửa, tròng mắt trái phải bỗng nhúc nhích chuyển dời, cười ngượng nói: "Ta không quấy rầy hai người chứ? Ta đi liền đây, đi liền đây, các ngươi cứ tiếp tục, cứ tiếp tục ha…"

"… Mười đêm?" Ngụy Anh Lạc chợt đấm một quyền lên ngực Phó Hằng, hai gò má đỏ rực như môi nàng, nói là phẫn nộ hắn, lại giống như là thẹn thùng hơn, cắn răng nói, "Còn chối không phải ngài nữa đi!"

Phó Hằng nhìn bóng lưng nàng đạp cửa mà đi, nhịn không được lấy tay xoa xoa ngực. Hắn cảm giác mình cũng đổ bệnh rồi, chỗ ngực bây giờ vừa ngứa lại vừa mềm, y như ngâm mình trong làn nước ấm, lại giống như đắm chìm giữa biển hoa.

"Ta không cố ý đâu mà." Hải Lan Sát thấy Ngụy Anh Lạc chạy, cho rằng là lỗi của mình, chà chà đôi bàn tay, cẩn thận từng li từng tí nịnh nọt, "Hay là… ta trực thay ngươi một buổi nữa nhé?"

Phó Hằng nện một quyền lên ngực hắn, mà quyền này không giống như quyền “mèo cào” khi nãy của Ngụy Anh Lạc, lực đạo cứng như đá, khiến Hải Lan Sát thiếu chút nữa phải hộc máu.

"Không cần!" Phó Hằng cười nói, "Tên miệng rộng này!"

Đáy lòng hắn như nở hoa tầng tầng lớp lớp, nếu đem so sánh thì, có một người khác tâm tình lại không tốt như vậy.

"Ngươi nói gì?"

Bên trong Dưỡng Tâm điện, tiếp tục một chén trà nữa vỡ tan.

Sắc mặt Hoằng Lịch vô cùng khó coi, ngồi ở mép giường hằn học: "Con tiện tỳ kia trở về Trường Xuân cung rồi? Hồi nào? Không phải cô ta đang bệnh sao?"

"Bẩm Hoàng thượng, Ngụy cô nương đã khỏi hẳn, nên đêm qua dọn về lại Trường Xuân cung rồi." Lý Ngọc cẩn trọng trả lời.

Hoằng Lịch nghe xong, giận không kìm được, tiện tay lật đổ chậu đồng bên cạnh, chậu đồng lăn xuống, nước ấm chảy lan đầy đất, người trong điện cũng quỳ đầy đất.

"Rõ ràng cô ta bệnh sau trẫm, muốn hết cũng cần ít nhất một tháng!" Hoằng Lịch lạnh lùng chất vấn, "Tại sao cô ta có thể khỏi bệnh trước trẫm hả?"

"Cái này… Cái này…" Lý Ngọc ấp a ấp úng nói, "Có lẽ… cô ấy bệnh nhẹ hơn chút?"

"Vì cô ta vốn không hề có bệnh!" Hoằng Lịch cả giận nói, "Mau tìm tiện tỳ đó lôi tới đây, trẫm nhất định phải tự tay lột da cô ta ngay bây giờ!"

"Hoàng thượng sao lại nổi trận lôi đình vậy?" Một âm thanh ôn hòa nhã nhặn bỗng nhiên vang lên, mọi người theo tiếng nhìn lại, đều thấy dáng vẻ đối phương tươi cười mà định thần lại.

Trên đời chỉ có hai nữ nhân sở hữu nụ cười, có khả năng làm yên ổn lòng người: một là Quan Âm, hai là Hoàng hậu.

Khi Hoằng Lịch trông thấy nụ cười ấy, nộ khí đã vơi bớt phân nửa, đang định phát tiết lửa giận còn dư cho hết, chợt nghe nàng nói: "Lúc nãy trên đường tới đây, thần thϊếp nghe được nhiều cung nhân ngợi ca Hoàng thượng đó."

"A?" Hoằng Lịch cảm thấy bất ngờ, "Bọn họ khen gì?"

"Nhiều lắm." Hoàng hậu ngồi xuống mép giường, "Thí dụ như, Hoàng thượng có thể nhịn người không thể nhẫn. Ngụy Anh Lạc mạo phạm để chữa bệnh cho người, người lại không chút so đo, đúng là một vị minh quân khoan hồng độ lượng."

Hoằng Lịch nghe xong, sắc mặt trở nên cổ quái.

"Không những không trách nhé, lúc biết cô ấy bị chính mình lây bệnh, Hoàng thượng lại không hề đuổi đi, trái lại còn đồng ý cho cô ấy ở lại Dưỡng Tâm điện, còn bảo đại phu giỏi nhất xem bệnh cho, quả thật quân vương có đức, thiên cổ khó tìm…" Hoàng hậu tiếp tục nói.

"Đủ rồi!" Cuối cùng Hoằng Lịch nghe không vô nữa, mở miệng cắt ngang nàng.

Hoàng hậu liền không lên tiếng nữa, khuôn mặt mỉm cười nhìn lại hắn.

Lý Ngọc cẩn thận dò xét sắc mặt hai người, thấy bọn họ không ai mở miệng, đành phải mở miệng chính mình: "Hoàng thượng, còn… còn muốn bắt Ngụy Anh Lạc về đây không?"

Hoằng Lịch không thể xả tức lên người Hoàng hậu, nên thấy Lý Ngọc tự chui đầu vào họng súng, hắn lập tức quay đầu, giơ chân đeo long ủng đạp thẳng ngực Lý Ngọc, bùng phát bao nhiêu lửa giận tích tụ. Chứng kiến hắn ngã lăn sóng soài ra đất, Hoằng Lịch nổi giận đùng đùng quát: "Ngươi không nghe à? Người ta xả thân mạo phạm, là vì cứu trẫm! Bản thân cảm nhiễm bệnh nặng, là vì chăm trẫm! Chuyện này truyền ra ngoài, ai nấy đều khen cô ta là trung hầu không sợ cường quyền! Huống chi, bây giờ cô ta đã khỏi bệnh, cũng không bắt bớ được gì! Nếu hiện giờ trẫm giáng tội, há chẳng phải là một hôn quân không biết tốt xấu sao? Bây giờ trẫm mới đúng là kẻ câm ăn hoàng liên, có đắng khổ mà không nói nên lời!"

Nói liên tù tì một tràng, sắc mặt hắn thực lộ ra sầu khổ, phảng phất như liên tiếp ăn một loạt hoàng liên, mộc thông, long đảm thảo, khổ sâm…

Những thứ hắn bỏ vào chén thuốc Ngụy Anh Lạc, bây giờ toàn bộ nằm ngay trong miệng hắn.

Thực đắng, đắng không thể tả.

P.s: đắng lòng=)))))