Chạy trối chết.
Ngụy Anh Lạc không biết vì sao Hoằng Lịch nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, thế là vội tìm đại một cái cớ, nói thái y đã dặn mình phải xử lý y phục và chăn mền Hoàng thượng từng dùng, sau đó trong ánh mắt không vui của Hoằng Lịch, ôm một đống chăn mền lộn xộn và ga giường rời khỏi tẩm điện.
Tuy chỉ là xử lý đồ dơ, nhưng dù sao cũng là đồ Hoàng đế từng dùng qua, không thể làm qua loa đại khái, cho nên Lý Ngọc đi theo giải quyết cùng nàng.
Cơ hội tốt đây rồi.
Ngụy Anh Lạc thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới tươi cười, hỏi: "Công công, mùng mười tháng giêng Càn Thanh cung tổ chức tiệc tông thất, ta vô tình nhặt được một miếng ngọc bội ở hoa viên, kiểu mẫu không phải hạng xoàng xĩnh, ta đoán rằng, nếu không phải Hoàng thượng thất lạc nó, nhất định là của một vị tông thất nào đó làm rơi rồi, cho nên ngài có thể xem giúp ta được không?"
Nếu khi nãy Ngụy Anh Lạc không giành lại việc bôi thuốc – vốn là trách nhiệm của nàng – từ tay Lý Ngọc, giờ phút này hắn nhất định sẽ nhắm mắt dưỡng thần, không thèm đếm xỉa đến nàng; nhưng thực tế, nàng không những thức thời, hiểu rõ tình hình mà giành làm, lại còn xử lý rất khá. Đến tận bây giờ, Lý Ngọc còn chưa quên được ánh mắt Hoằng Lịch nhìn nàng…
"Không cần xem, hiện giờ ta có thể cho cô đáp án luôn." Thế là Lý Ngọc cười cười trả lời, "Ngọc bội mà cô nhặt được, chắc chắn không phải của Hoàng thượng hoặc vị tông thất nào cả."
"A?" Ngụy Anh Lạc sửng sốt, "Công công khẳng định như vậy?"
"Đêm đó Hoàng thượng mời rượu từng người, ai dám rời tiệc chứ?" Lý Ngọc khẳng định lần nữa, "Miếng ngọc không phải của bọn họ, vì bữa tiệc hôm đó không ai rời ghế cả."
Ngụy Anh Lạc lộ vẻ thất vọng, khe khẽ thở dài: "Thì ra là thế, cảm tạ công công…"
Lý Ngọc có lòng muốn giúp nàng, nên lại mở miệng nói: "Cô có đem theo miếng ngọc bội đó không? Để ta nhìn thử một chút, có khi ta biết của ai thì sao?"
"… Ta để ở Trường Xuân cung rồi, không mang bên người. Nhưng ta nhớ trên ngọc bội có hoa văn kiểu này." Ngụy Anh Lạc vừa nói, vừa khoa tay múa chân vẽ cho hắn xem.
Khoa tay múa chân một hồi, Lý Ngọc đối diện bỗng nhiên cả kinh nói: "A, Phú Sát! Nếu ngọc bội không phải của Hoàng hậu, thì nhất định thuộc về Phú Sát thị vệ rồi!"
Sắc mặt Ngụy Anh Lạc cứng đờ, nhưng rất nhanh giả bộ kinh hỉ nói: "Ta đi một vòng luẩn quẩn, cuối cùng lại làm trò hề rồi! Được, khi ta về Trường Xuân cung, nhất định sẽ trả lại cho chính chủ! Đa tạ công công!"
Chỉ là chuyện nhỏ, Lý Ngọc không để tâm, nhưng lại hy vọng đối phương đặt nặng trong lòng.
Bởi vì hắn nhận ra, ánh mắt Hoằng Lịch nhìn cô gái này có gì đó rất khác…
"Xoảng!"
Chén trà vỡ trên mặt đất, người cũng ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống.
"Nóng kiểu này thì uống thế quái nào được?" Hoằng Lịch ngồi ở mép giường, trên mặt hiện đầy phẫn nộ.
Hoằng Lịch ngã bệnh được vài ngày, tính tình của hắn càng cáu gắt hơn, không để ý một chút sẽ quăng chén đập bát, phục dịch chăm hắn khổ không thể tả.
May mắn thay, không phải ai cũng gặp nạn, vì Hoằng Lịch chỉ thích gọi một người đến hầu hạ.
"Ngụy Anh Lạc đâu?" Hoằng Lịch lạnh lùng hỏi, "Cô ta chạy đi đâu rồi?"
Trong lòng tiểu thái giám âm thầm kêu khổ, nếu không phải đối phương không có ở đây, cũng đâu đến phiên hắn phải tiến vào hầu hạ. Lời ra miệng đều dựa theo thực tế: "Anh Lạc cô nương… vừa nãy còn ở trong sân. Hiện tại, nô tài cũng không biết…"
Hoằng Lịch nghe xong, quả nhiên lại nóng giận, đạp một cước lên người đối phương, quát: "Cút, cút hết ra ngoài đi!"
Tiểu thái giám té lộn nhào một vòng, cửa phòng phía sau chợt mở, Ngụy Anh Lạc đứng ở trước cửa, chứng kiến tình huống bên trong, vội vàng đi tới hỏi: "Hoàng thượng có gì sai bảo?"
Tiện thể lén vẫy vẫy tay sau lưng, tiểu thái giám hiểu ý, ném cho nàng một ánh mắt cảm kích, sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi tẩm điện.
Hoằng Lịch nhìn thấu cử chỉ mờ ám của nàng, nhưng không thèm quản, hai mắt bốc lửa ghim nàng chằm chằm, chất vấn: "Vừa rồi ngươi chạy đi đâu?"
Ngụy Anh Lạc cũng hao tâm tổn sức quá độ rồi. Ước nguyện ban đầu của nàng khi tới đây, là mượn dịp tiếp cận người bên cạnh Hoằng Lịch, hy vọng khui ra manh mối nào đó liên quan đến hung thủ từ miệng đối phương. Nhưng chả biết Hoằng Lịch bị làm sao nữa, ngày nào cũng cứ réo nàng hầu hạ hắn. Trong mắt người khác thì coi là ân sủng, nhưng trong thâm tâm Ngụy Anh Lạc thì xem là xui xẻo tám kiếp.
Không nhịn được, nàng đem ý nghĩ trong lòng phun ra hết: "Hoàng thượng, trong phòng còn có người hầu hạ mà…"
Sao người cứ nhè một mình nô tỳ mà giày vò vậy!
Vẻ mặt Hoằng Lịch hơi mất tự nhiên, kế tiếp lại thẹn quá hoá giận, đứng dậy lạnh lùng nói: "Trẫm ngứa ngáy khó chịu khắp cả người, ngươi để cho cái đám người tay chân thô lỗ kia tới gãi trẫm hả?"
Ngụy Anh Lạc nhìn kỹ lại, phát hiện xương quai xanh của hắn có nhiều chỗ cào xước, hồng hồng diễm diễm, lơ đãng nhìn còn tưởng là son môi của nữ nhân.
Biết hắn ngứa ngáy khó nhịn, tuy trong lòng hiểu càng gãi khiến bệnh tình càng nặng, nhưng kiềm chế không được…
Để mặc hắn tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, vì hắn ngứa là gãi, càng gãi hăng càng phát hỏa, mà hỏa này cũng không phải đốt trên người hắn, mà sẽ phát tiết lên người hầu… đặc biệt dính chưởng là Ngụy Anh Lạc.
"Hoàng thượng nguôi giận, nô tỳ có cách hóa giải ưu sầu cho Hoàng thượng." Ngụy Anh Lạc dâng vật trong tay cho người ngự lãm, "Mời Hoàng thượng quay lưng lại."
Nàng còn tưởng phải tốn công thuyết phục một chặp nữa, không ngờ Hoằng Lịch chỉ nhìn tay nàng, rồi nhìn mắt nàng, sau đó không nói tiếng nào xoay người, âm thanh sột soạt vang lên, hắn chậm rãi lột bỏ xiêm y trên cơ thể, để lộ tấm lưng tráng kiện rộng lớn chỉ thuộc về nam nhân trước mắt nàng.
Ngụy Anh Lạc cụp hai hàng mi xuống. Cho đến bây giờ, nàng vẫn có chút không quen khi nhìn cơ thể nam nhân.
Nhưng nàng ngẫm lại thân phận của nhau, rất nhanh ném lúng túng trong lòng sang một bên, đem vật trong tay —— nước lô hội tươi bôi lên lưng hắn.
"Trương Viện Phán nói, dùng nhiều cao lưu huỳnh sẽ khiến da khô hơn, nên nô tỳ mới đi hái lô hội tươi, giã thành nước rồi bôi lên. Tuy không thể diệt trừ tận gốc, nhưng sẽ làm Hoàng thượng cảm thấy dễ chịu hơn." Nàng vừa nói, vừa di chuyển ngón tay thoa nước lô hội màu xanh lên lưng Hoằng Lịch, sau đó chậm rãi lướt xuống sống lưng hắn, quấn quanh hông hắn bên trong áo.
Hoằng Lịch trầm mặc giây lát, chợt đưa lưng về phía nàng nói: "Ngươi đã nịnh nọt Hoàng hậu như vậy, mới dụ được nàng ấy yêu thương ngươi đúng không?"
Ngụy Anh Lạc: "Hoàng hậu đối đãi với nô tỳ thật lòng, hiển nhiên nô tỳ sẽ thật tâm báo đáp."
Hoằng Lịch cười lạnh một tiếng: "Vậy trẫm hung ác với ngươi như thế, chẳng lẽ ngươi hận muốn hạ độc trẫm?"
Đó là đương nhiên —— tất nhiên không thể nói ra miệng lời tự đáy lòng, Ngụy Anh Lạc chỉ cười đáp: "Làm sao nô tỳ dám chứ?"
Hoằng Lịch hừ lạnh một tiếng, giống như không hề tin tưởng nàng.
Hắn tin hay không, Ngụy Anh Lạc không quan tâm. Thay vì thảo luận bản thân cùng hắn, chi bằng tiếp tục bàn về Hoàng hậu: "Đêm qua Hoàng hậu vẫn luôn ngồi cạnh giường quạt cho Hoàng thượng, nô tỳ thỉnh nương nương nghỉ ngơi, nhưng người cố chấp không chịu. Sáng sớm nay nô tỳ nhìn qua, thấy cổ tay người đã không thể động đậy."
Hoằng Lịch vẫn trầm mặc. Vì hắn ngồi đối lưng với mình, Ngụy Anh Lạc không nhìn thấy được biểu lộ của hắn vào lúc này.
"Nô tỳ biết, trong Tử Cấm Thành có rất nhiều nữ nhân thiên kiều bá mị (*), nhưng chỉ có Hoàng hậu nương nương, dù biết rõ sẽ bị lây nhiễm, vẫn chấp nhận ở lại chăm bệnh bệ hạ." Ngụy Anh Lạc tiếp tục vì Hoàng hậu nói lời hay, "Tấm chân tình như vậy, trên thế gian cũng không còn nữa rồi…"
(*) Xinh đẹp, quyến rũ
"Đủ rồi!" Hoằng Lịch bỗng nhiên hô to một tiếng.
Ngón tay dao động trên lưng hắn vì câu nói ấy mà tạm ngừng. Ngụy Anh Lạc nghi ngờ nhìn sang, cũng không biết mình đã nói gì sai khiến hắn phản ứng mạnh như vậy.
"Hoàng thượng…" Nàng thử thăm dò gọi hắn.
Nhưng Hoằng Lịch đột nhiên xoay người lại, cũng không ngại nước lô hội nhớp nháp, giật tay nàng nắm chặt lại, nước lô hội tựa như keo sơn, đem tay hai người gắt gao dính chặt một khối.
Ngụy Anh Lạc trong lòng kinh hãi, vội vàng muốn kéo tay về, nhưng không biết là nước lô hội quá mức đặc dính, hay là Hoằng Lịch không chịu buông tha, mà trong thời gian ngắn vẫn chưa rút tay ra được…
"Hoàng thượng!" Nàng đành phải gọi hắn lần nữa.
Lúc này Hoằng Lịch như mới tỉnh mộng, lập tức buông lỏng tay mình, cúi đầu si ngốc nhìn nó hồi lâu, sau đó vẻ mặt tràn ngập thịnh nộ trừng liếc nàng: "Chuyện của trẫm, lúc nào đến lượt một nô tỳ như ngươi xen vào? Cút!"
Gần vua như gần cọp, huống chi vị quân vương này còn hỉ nộ vô thường, lòng dạ khó đoán.
"… Vâng." Ngụy Anh Lạc hận không thể nói hắn như vậy, vội vàng thu dọn nước lô hội lui ra ngoài, sau đó mới tựa lưng vào cửa, thở hắt ra một hơi dài.
Nhưng Ngụy Anh Lạc không biết ở bên kia cánh cửa, Hoằng Lịch vẫn còn dán mắt theo hướng nàng vừa đi, ngơ ngác thất thần.