Trong sân cỏ dại um tùm, giành hút chất dinh dưỡng với hoa nhài.
Một bàn tay nữ nhân lùa vào bên trong, một nắm một nắm nhổ nhúm cỏ dại, động tác thô lỗ, như có thâm cừu đại hận.
"Ai chọc giận cô hả? Tự dưng lại phát tiết lên đám cỏ này." Chợt có thanh âm nam nhân vang lên.
Ngụy Anh Lạc quay đầu lại, bắt gặp Phó Hằng mỉm cười đứng sau lưng, một tay đưa qua, như muốn giúp nàng lấy đi lá rụng còn vương tóc mai, lại bị nàng nghiêng đầu tránh được.
"Đừng nói chuyện với ta." Nàng khó chịu nói, "Bây giờ chỉ cần nhìn thấy nam nhân là ta phát bực."
Phó Hằng thoáng nghĩ ngợi: "Vì chuyện của Tuệ quý phi?"
"… Du quý nhân và Ngũ a ca suýt nữa mất cả tính mạng, mới khiến cho cô ta nếm được chút báo ứng." Ngụy Anh Lạc nghe xong tên này, lập tức lửa giận sôi trào, máu dồn lên não, "Ai ngờ chỉ mới hai tháng, cô ta đã khôi phục trở lại! A, cũng đúng, một hai sinh mạng nhỏ nhoi, so với diễm quan quần phương (*) của cô ta, có là đinh rỉ gì đâu?"
(*) đẹp điên đảo, lấn át tất cả
Phó Hằng nở nụ cười: "Cô ta quả thực diễm quan quần phương…"
Thấy hắn thế mà còn cười được, Ngụy Anh Lạc càng thêm phẫn nộ trong lòng, mơ hồ còn có chút chua xót, ném nhúm cỏ dại trong tay lên người hắn, lạnh lùng nói: "Ngài có biết, đêm qua Hoàng hậu chịu đựng gió lạnh khổ đợi Hoàng thượng suốt một canh giờ, lại chờ nghe được tin người di giá đến Trữ Tú cung! Ngài là đệ đệ của nương nương, không những không bất bình mà còn cười được?"
"Trước khi đáp trả vấn đề này, cô hãy trả lời câu hỏi của ta trước đã." Bị ném cỏ đất vào người, nhưng Phó Hằng lại không chút để ý, chỉ đưa tay phủi phủi ngực, "Bức huyết thư kia, là cô giá họa Quý phi sao?"
Ngụy Anh Lạc nhíu mày, hắn vậy mà lại hoài nghi nàng? Lập tức cười lạnh: "Không phải!"
"Không phải là tốt rồi, chuyện này làm quá vội vàng, khó tránh để lại sơ hở. Hoàng thượng thông minh như thế, sớm đã biết có người vu oan, nhưng vì Quý phi hành sự ngang ngược, nên giáo huấn cô ta một bài học! Chỉ là…" Phó Hằng bất đắc dĩ nói, "Nhưng cha cô ta là Cao Bân có công khai hà kiến đập, quản lý Hoàng Hà, tạo phúc bách tính, lưu danh muôn đời. Nể mặt ngài ấy, Hoàng thượng cũng phải tha thứ Tuệ quý phi, bây giờ hiểu chưa?"
Ngụy Anh Lạc trầm mặc không nói.
"Sao vậy?" Phó Hằng cảm thấy hôm nay nàng có chút kỳ quái, không nhịn được tới gần một bước, trong thanh âm lộ ra lo lắng ân cần.
Ngụy Anh Lạc thối lui một bước, bĩu môi thì thầm trong miệng: "Đang yên đang lành, vậy mà ngài lại nghi ngờ ta…"
Phó Hằng nghe xong, nhất thời dở khóc dở cười, thì ra nàng đã hết oán trách Hoàng thượng, đổi lại canh cánh trong lòng với chính mình, vội vàng nắm tay nàng giải thích: "Ta chưa từng nghi cô, ta giống Hoàng thượng, đều cùng hoài nghi người khác…"
Ngụy Anh Lạc cũng không hỏi hắn nghi ngờ ai, kết cục chuyện này đã định, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, không bằng lo cho hiện tại và tương lai.
"Không nói chuyện này nữa." Phó Hằng nhéo nhéo tay nàng, nói, "Cô nhờ ta nghe ngóng tin tức, ta đã thăm dò được —— vào đêm tỷ tỷ cô gặp nạn, không có tông thất nào rời khỏi dạ yến của Càn Thanh cung!"
"Thật sao?" Ngụy Anh Lạc hỏi lại.
"Ta đã đi xác nhận với đại thái giám trực Càn Thanh cung đêm đó." Phó Hằng gật đầu một cái, "Là thật!"
Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm hắn hơn nửa ngày, mới thấp giọng thở dài: "Ta tin ngài… Nếu thái giám Càn Thanh cung điều tra không ra, vậy thì ra tay từ chỗ thân tín bên cạnh Hoàng thượng!"
Chỉ có điều, nên tiếp cận Hoàng thượng như thế nào? Nên tiếp cận thân tín bên cạnh như thế nào đây?
Ngụy Anh Lạc nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng đều bị nàng bóp chết từ trong trứng nước. Nếu tận lực thái quá, khó tránh khỏi bị nghi ngờ có dã tâm riêng; nhưng nếu nguội lạnh quá đà, chỉ sợ phải mất tám đến mười năm mới đạt được mục tiêu.
Nên làm gì cho hợp lẽ đây?
Có lúc lao tâm khổ tứ vẫn chẳng hái được gì, có lúc chẳng cần làm gì lại đạt được như ý, nên khi Ngụy Anh Lạc dường như là người cuối cùng ở Trường Xuân cung biết được tin tức này…
"Hoàng thượng mắc bệnh?" Ngụy Anh Lạc ngây cả người, "Bệnh gì?"
"Chuyện lớn như vậy mà giờ cô mới biết?" Minh Ngọc trừng mắt liếc nàng một cái, "Là giới sang (*)!"
(*) Bệnh ghẻ lở đó, nhưng dùng ‘giới sang’ cho sang =)))
Ngụy Anh Lạc từng nghe sơ qua bệnh này, biết rõ bệnh nhân sẽ ngứa ngáy khó chịu, đa số trường hợp sẽ nhịn không được mà gãi, kết quả dẫn đến truyền nhiễm rộng khắp, cứ thế bệnh càng thêm bệnh, chữa trị càng không hiệu quả.
"Hoàng hậu lo âu vì Hoàng thượng, ý định dẫn theo một người dọn tới Dưỡng Tâm điện để chăm bệnh." Ngữ khí Minh Ngọc như là giải quyết việc chung, "Nương nương chọn cô, nên cô nhanh chuẩn bị đồ đạc đi."
Ban đầu Nhĩ Tình ngoảnh mặt làm thinh, rút cuộc không nghe lọt tai nữa, thản nhiên nói: "Minh Ngọc, nương nương đã phân phó, dặn ta ở lại trông coi Trường Xuân cung, sai cô thu xếp hành lý dọn qua Dưỡng Tâm điện, sao bây giờ lại đùn đẩy trách nhiệm cho Anh Lạc?"
Ngụy Anh Lạc nhòm qua Minh Ngọc, nàng thừa biết trong đầu cô ta nghĩ gì, hơn phân nửa là sợ Hoàng đế lây bệnh cho mình, thế là tìm cách vứt chuyện khổ cực này cho người khác.
Nhưng Ngụy Anh Lạc nghĩ kỹ lại, chuyện này không tính là khổ cực gì.
Trái lại, có thể mượn dịp tiếp cận Hoàng thượng, tiếp cận tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng… Cũng xem như là trong cái rủi có cái may.
"Được." Ngụy Anh Lạc cười nói, "Ta quay về thu xếp đồ đạc đây."
Vốn Minh Ngọc và Nhĩ Tình tưởng rằng khi nàng biết được chân tướng, nhất quyết sẽ từ chối không đi, ai ngờ nghe được câu trả lời ngược lại, hai người nhất thời ngẩn người. Chờ người đi rồi, Nhĩ Tình sắc mặt phức tạp, quay đầu chất vấn Minh Ngọc: "Lần này cô hài lòng rồi chứ?"
Minh Ngọc xoay mặt chỗ khác: "Là cô ta tự nguyện mà, chứ có phải do ta ép buộc đâu!"
"Minh Ngọc, cô cứ nói hiện giờ Hoàng hậu nương nương không quan tâm cô, xa lánh cô, nhưng cô có từng nghĩ bản thân đã làm gì chưa?" Nhĩ Tình dùng ánh mắt cực lạ lẫm nhìn chòng chọc cô ta, "Lúc nương nương không ở Tử Cấm Thành, cô đẩy Du tần và Ngũ a ca ra làm lá chắn! Hôm nay nương nương cần cô đi Dưỡng Tâm điện, cô lại ra sức khước từ! Chủ tử tinh mắt sáng dạ, có thể không nhìn ra sao? Đừng nói Hoàng hậu nương nương, nói người ở Trường Xuân cung này, xem thử còn ai dám tin phục cô!"
Minh Ngọc trố mắt nghẹn họng, chỉ biết đứng nhìn bóng lưng Nhĩ Tình phẩy áo bỏ đi, lần đầu thì thào tự hỏi: "Ta… đã làm sai sao?"
Tín nhiệm loại người này như nước giống nhau, từng giọt từng giọt tích lũy thành sông cũng được, mà từng giọt từng giọt lộ thành sa mạc cũng thế. Nghe nói Minh Ngọc không chịu đi, Hoàng hậu chỉ nhàn nhạt nói ngắn gọn: "Bản cung đã biết." Cũng không trách móc Minh Ngọc, chỉ là ánh mắt dành cho đối phương càng thêm đạm mạc, tương tự với ánh mắt của Nhĩ Tình ngày đó, khiến trong lòng Minh Ngọc rơi lộp bộp, mơ hồ cảm giác mình đã phạm sai lầm, nhưng đã hết cơ hội đổi ý để cứu vãn…
Một đoàn người rất nhanh chuyển vào Dưỡng Tâm điện.
Thời điểm Hoằng Lịch phát bệnh, Hoàng hậu luôn ở một bên an ủi hắn, trò chuyện cùng hắn, giảm bớt thống khổ của hắn. Còn việc nào hơi bẩn và cực một chút, sẽ do cung nhân Ngụy Anh Lạc phụ trách.
"Trước khi bôi thuốc cho Hoàng thượng, phải dùng nước trà pha phèn chua để làm sạch cơ thể." Thái y đem một hộp thuốc mỡ đặt vào tay Ngụy Anh Lạc, "Chờ Hoàng thượng tắm gội xong, bôi cao lưu huỳnh này lên khắp người, chỗ nào đau thì thoa hai lần."
"Vâng." Ngụy Anh Lạc xoè tay tiếp nhận hộp thuốc.
Nàng chưa bao giờ thấy qua cơ thể nam nhân, huống chi còn là cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Hít sâu vài hơi, Ngụy Anh Lạc mới đè nén được tâm tư bối rối, bước vào bên trong Dưỡng Tâm điện.
Nhiệt độ bên trong tẩm điện nóng bức, thùng gỗ mới vừa bị người dọn đi, nhưng dư vị còn lưu lại trong không khí, nhàn nhạt ngửi ra được hỗn hợp nước trà và phèn chua.
Chỉ độc nhất một nhân ảnh ngồi giữa nội điện to lớn này. Từ xa nhìn lại, người ấy cô đơn chiếc bóng, trông thật cô độc.
"… Là ngươi?" Hoằng Lịch chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng nói, "Ra ngoài!"
Ngụy Anh Lạc còn đang phát sầu không biết nên hầu hạ nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thế nào, chợt nghe hắn nói như vậy, nội tâm nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đặt thuốc mỡ lên bàn bên cạnh, lên tiếng: "Vâng."
Cửa phòng vừa đóng, rất nhanh lại được mở ra, đổi thành Lý Ngọc tiến vào.
"Hoàng thượng, để nô tài thoa thuốc cho người." Lý Ngọc căng thẳng bôi lên, mặc dù động tác nhẹ nhàng cẩn thận, vẫn không tránh khỏi trầy xước vết thương, thốn rát vô cùng.
Hoằng Lịch hít vào một hơi, sau đó tức giận đá hắn một cước: "Cút, gọi người khác đến đây!"
Thanh âm Ngụy Anh Lạc cách cửa truyền đến: "Hoàng thượng, người ở Dưỡng Tâm điện đã tản đi phân nửa, đa số còn dư lại thái giám. Hoàng hậu nương nương lo lắng bọn họ tay chân thô thiển, sẽ làm đau long thể, nên mới phân phó nô tỳ đến. Bây giờ Hoàng thượng muốn đổi người khác, cũng sẽ không tìm được ai tốt hơn Lý tổng quản là bao."
Lời này lọt vào tai Hoằng Lịch, không khác gì tự đề cử mình, để mượn cơ hội tiếp cận. Hoằng Lịch cũng không rõ cảm giác kỳ lạ trong lòng mình là gì, chỉ cười như không cười nói: "Ngươi thì không tay chân thô kệch sao?"
Ngụy Anh Lạc cũng không muốn tiếp cận nam nhân nộ khí bất thường này, nhưng nghĩ kỹ lại, mục đích nàng đến đây chịu cực vì để tiếp cận tâm phúc của hắn, là nhân vật mấu chốt sau cùng, thuộc hạ thân cận Hoàng thượng- đại thái giám Lý Ngọc. Mặc dù không thể làm hắn ưa thích, nhưng cũng không thể khiến hắn chán ghét, vì vậy tuyệt đối không được đem khổ sai vốn thuộc về mình đẩy qua cho hắn; nếu không, có thể hiện giờ Lý Ngọc chưa nói gì, nhưng hạt giống oán trách lại gieo trong lòng, ai biết được khi nào sẽ đơm hoa kết trái?
"Trước đây nô tỳ là cung nữ phường thêu, thêu phẩm đều là tơ lụa thượng đẳng, vì để tránh cạo sờn gấm vóc, nên mỗi ngày dưỡng thành thói quen, bảo dưỡng hai tay khéo léo tỉ mỉ." Thế là Ngụy Anh Lạc kiên nhẫn giải thích, "Hoàng thượng, nếu người không muốn Lý tổng quản, cũng không cần nô tỳ, vậy Hoàng hậu nương nương sẽ đích thân đến bôi thuốc."
Hoằng Lịch trầm mặc giây lát, cuối cùng không đành lòng để Hoàng hậu tới gần mình. Trò chuyện coi như bỏ qua, còn việc xức thuốc này, khó tránh khỏi phải động chạm miệng vết thương, lỡ lây bệnh cho nàng thì phải làm sao?
"Vào đi!" Hoằng Lịch hơi mang phiền muộn, "Bôi thuốc cho trẫm!"
"Vâng." 'Két'… một tiếng, Ngụy Anh Lạc đẩy cửa vào lần nữa, nhận lại lọ thuốc từ tay Lý Ngọc, ngón tay sớm đã rửa sạch quẹt chút thuốc, nhẹ nhàng thoa lên đốm đỏ trên người Hoằng Lịch.
Hoằng Lịch chỉ cảm thấy miệng vết thương lạnh buốt, không biết là nhiệt độ từ thuốc mỡ, hay là nhiệt độ từ tay nàng.
Thân là thiên tử, bên cạnh tuyệt đối không thiếu nữ nhân. Hoằng Lịch vốn cho rằng mình đã quen với việc bị nữ tử đυ.ng chạm, nhưng không biết vì sao, lại có chút không quen khi nàng động đến người mình.
Hoằng Lịch chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác này, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa giận, nhịn không được lại muốn phát hoả, nhưng khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt bình tĩnh của nàng, tựa như lửa cháy lan đồng cỏ gặp cơn mưa trút tầm tã, tựa như tuyết trời rơi trắng xoá gặp làn gió xuân thổi qua, lửa tắt cỏ mọc, băng tuyết tan chảy.
Ngụy Anh Lạc ngẩng đầu, tức thì bắt gặp ánh mắt xuất thần như vậy của đối phương.