Vốn mọi người tưởng rằng sẽ trông thấy một lão đại phu râu dài trắng muốt, ánh mắt sáng ngời, đức cao vọng trọng, nào ngờ cửa phòng vừa mở ra, một gã thanh niên say khướt xiêu xiêu vẹo vẹo, bước chân chập choạng té ngã vào trong.
Tuệ quý phi bật cười: "Vị này là danh y Giang Nam đó sao?"
Diệp Thiên Sĩ chậm rãi ngẩng đầu, hắn có dung nhan cực kỳ tuấn tú, trông không phải danh y, mà giống như đóa hoa đào kép hồng, ngó quanh trêu ong ghẹo bướm. Hình như uống rượu quá nhiều, ánh mắt hắn mê ly lướt qua Tuệ quý phi, sau đó hướng về Nhàn phi, tiếp theo đảo tròng cung nữ bốn phía, cuối cùng cố định trên mặt Ngụy Anh Lạc.
"Diệp Thiên Sĩ!" Hoằng Lịch nhíu mày, "Trẫm triệu ngươi đến chữa bệnh, ngươi không nhìn người bệnh mà nhìn gì thế?"
"Hoàng thượng thứ tội." Cũng không biết là hắn nhảm lúc say hay lời thật, mà cười nói, "Trong phòng sắc màu rực rỡ, muôn tía nghìn hồng, thảo dân nhìn mà hoa mắt choáng váng!"
Hoằng Lịch lập tức sa sầm mặt.
Ngụy Anh Lạc không nghĩ tới vị danh y này lại tìm đường chết như thế, sợ hắn một giây sau đã bị Hoằng Lịch kéo ra ngoài chém đầu, vội ôm tiểu a ca đi qua: "Mời Diệp đại phu xem bệnh cho tiểu a ca!"
"A, a, được, được." Diệp Thiên Sĩ vui tươi hớn hở đáp ứng, càng như một hán tử say.
Chẳng qua khi tầm mắt rơi trên người tiểu a ca, thói hư hỏng bạ đâu nói đấy của hắn lập tức quét sạch, đôi mắt mê ly tản đi trong khoảnh khắc, trở nên trong trẻo ánh lên sáng ngời.
Sau nửa ngày, hắn đưa ra lời chẩn đoán: "Tiểu a ca bị bệnh vàng da."
"Không thể nào!" Tuệ quý phi lập tức hô lên, "Đâu phải bản cung chưa từng thấy qua tiểu nhi bệnh vàng da, nhưng chưa bao giờ chứng kiến cả đôi đồng tử cũng vàng như vậy!"
Diệp Thiên Sĩ lườm nàng ta, thản nhiên nói: "Vì nương nương sống trong thâm cung, kiến thức nông cạn."
Tuệ quý phi tức giận đến toàn thân phát run, hung hăng trừng mắt từng thái y một, thái y không còn cách nào, chỉ đành phải nói: "Thái y chúng tôi cũng không đến nỗi kiến thức hạn hẹp, bình thường tiểu nhi bệnh vàng da chỉ xuất hiện ở phần mặt, cổ và tứ chi, sao có thể lan ra đến đồng tử được?"
"Bệnh vàng da mà ngài nói là bẩm sinh, không cần trị liệu, bảy ngày sau sẽ tự khỏi. Nhưng bệnh vàng da của tiểu a ca thuộc về bệnh lý, có liên quan đến mật dịch tích tụ nghiêm trọng trong người sản phụ ——" bắt gặp khuôn mặt mọi người vẫn không tin, Diệp Thiên Sĩ dứt khoát cười cười, "Như vậy đi, thảo dân sẽ kê đơn thuốc hoàng phương, chắc chắn chưa đến nửa tháng, bệnh da vàng của tiểu a ca sẽ biến mất, không để lại dấu vết! Còn nếu bệnh không thuyên giảm, cái đầu của thảo dân tùy ý giao cho Hoàng thượng xử trí!"
Dám lấy cái đầu của mình để đánh cược, chắc hẳn trong lòng đã nắm chắc mười phần.
Tuệ quý phi sắc mặt khó coi. Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt tiểu a ca trong ngực, thầm nghĩ: "Việc này cuối cùng cũng kết thúc…"
Không, việc này chưa kết thúc được.
"Thần thϊếp cung thỉnh Hoàng thượng thánh an!"
Thuần phi chợt từ bên ngoài bước vào, phía sau còn có hai tên thái giám, một trước một sau nối đuôi khiêng cáng, trên đó là một thi thể vừa chết không lâu.
"A!" Tuệ quý phi vội vàng lấy tay áo che đôi mắt, không dám nhìn xuống.
Thuần phi dừng bước chân lại, cười nói với nàng ta: "Quý phi nương nương, khi gϊếŧ người không chê gớm tay, thế sao chứng kiến thi thể lại sợ như vậy?"
Nghe ý tứ công kích trong lời nói, Tuệ quý phi vội vàng buông tay áo hỏi: "Thuần phi nói vậy là ý gì?"
"Quý phi nương nương." Thuần phi né sang một bên, hiện ra cái cáng sau lưng, chỉ vào thi thể nói, "Người còn nhận ra đây là ai không?"
Tuệ quý phi hơi ngẩng đầu thoáng nhìn, sau đó rút nhanh ánh mắt: "Không biết."
"Người này là đầu bếp Mông Cổ của Ngự Trà Thiện phòng." Thuần phi nhìn chằm chằm nàng ta, "Cũng là người chế biến thức ăn cho Du quý nhân."
Nói xong, nàng vỗ vỗ tay, một cung nữ ôm l*иg đựng thức ăn từ ngoài tiến vào, Thuần phi mở nắp l*иg ra, chỉ vào chồng lớp bánh nướng bên trong: "Đầu bếp này nấu nướng đồ ăn, thần thϊếp đã phân phó người mang đến!"
"Ồ? Để thảo dân xem một chút." Diệp Thiên Sĩ đi lên phía trước, cầm một miếng bánh lật trái ngó phải, cuối cùng cắn một ngụm trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Ngươi không sợ có độc sao? Mọi người rống to trong lòng.
Diệp Thiên Sĩ phồng to hai má, vừa nhai vừa nói: "Kiều mạch, thịt bò, thịt dê…"
Hắn nuốt 'ực ực' một tiếng, sau đó nhìn sang mọi người: "Ngoại trừ bánh nướng, Du quý nhân còn thích ăn gì nữa không?"
"Các loại đồ ngọt." Lời này phát ra từ Ngụy Anh Lạc. Quan hệ giữa Trường Xuân cung và Vĩnh Hòa cung vốn đã thân thiết, nàng thường xuyên được Hoàng hậu phái đến vấn an Du quý nhân, nên biết rõ thói quen ăn uống của người, có đôi khi còn ăn ngọt thay cơm, "Ăn nhiều loại bánh kẹo, hầu như không ăn món chính."
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy!" Diệp Thiên Sĩ vỗ đùi đen đét, "Thảo dân biết lý do tại sao tiểu a ca mắc bệnh rồi!"
"A?" Hoằng Lịch nhìn về phía hắn, "Nói tiếp."
"Hoàng thượng, mọi thứ không thể quá mức, dược quá ba phần là độc, thức ăn cũng giống như vậy." Diệp Thiên Sĩ trả lời, "Lấy bánh kẹo và bánh nướng nhân thịt này làm ví dụ, một người có thể ăn mỗi ngày một lần, nhưng không thể ngày nào cũng ăn hai lần, ăn liên tiếp trong nhiều tháng thì là quá mức rồi!"
"Diệp đại phu, ý của ngài là…" Ngụy Anh Lạc hỏi dò, "Vì Du quý nhân ăn quá lượng bánh nướng và đồ ngọt, nên Ngũ a ca mới mắc bệnh da vàng?"
Nếu thật như hắn nói, vậy chuyện này không phải thiên tai, mà là nhân họa.
"Thuần phi!" Hoằng Lịch trông xuống thi thể trên cáng, lạnh lùng nói, "Người này vì sao mà chết?"
"Có bài học của Tứ a ca lúc trước, thần thϊếp đương nhiên hoài nghi thức ăn của Du quý nhân, nên sai người đi điều tra trước, ai ngờ vừa tới Ngự Trà Thiện phòng, thì người đã sợ tội tự vẫn!" Nói đến đây, khóe mắt Thuần phi liếc xéo về phía Tuệ quý phi, "Nếu hỏi ai là chủ mưu đằng sau, thì phải xem người nào nằng nặc đòi chôn sống Ngũ a ca rồi, nhìn sơ đã biết!"
"Thuần phi, ngươi ngậm máu phun người!" Tuệ quý phi cáu kỉnh gắt lên.
Không bằng không chứng, chỉ dựa vào lời nói một phía của Thuần phi, quả thực cũng coi là ngậm máu phun người.
Nhưng có đạo lý 'ba người thành hổ', tất cả mọi người cùng lên tiếng, ngụy biện cũng có thể nói thành chân lý, miệng máu cũng có thể phun người.
"Hoàng thượng, Ngũ a ca chỉ là một đứa bé mới chào đời, đâu có tội tình gì chứ, trừ phi có người tâm địa xấu xa, không muốn ngài ấy bình an ra đời." Ngụy Anh Lạc đột nhiên mở miệng nói, tiểu a ca trong ngực như một mèo con thèm sữa, phát ra tiếng nức nở yếu ớt, "Nghĩ kỹ lại, từ lúc Du quý nhân mới mang thai, Quý phi nương nương đã chèn ép mọi nơi, ban đầu là hù sợ ở Ngự hoa viên, tiếp theo lặp lại chiêu cũ ở lệ chi yến, rồi chờ Quý nhân sinh xong, Quý phi nương nương là người đầu tiên chạy đến Trường Xuân cung, một mình tận lực muốn chôn sống Ngũ a ca, nếu nói việc này không liên quan đến nương nương, thật khiến người khác khó mà tin phục."
"Xú nha đầu, đừng ở đó mà vu oan bản cung!" Tuệ quý phi vội la lên, "Hoàng thượng, chỉ dựa vào một thi thể mà phán thần thϊếp có tội, thần thϊếp vạn lần không phục! Ai biết hắn có phải bị người nào bức chết, cố ý hãm hại thần thϊếp!"
"Quý phi nương nương, đã đến nước này, vẫn còn không ngừng biện giải." Thuần phi thở dài.
Tuệ quý phi thấy khuôn mặt đối phương vẫn bình thản như cũ, trong lòng dần dần sinh ra một tia sợ hãi.
Lại thấy Thuần phi từ trong người móc ra một phong thư, cùng với mấy đĩnh vàng dâng lên trước mặt Hoằng Lịch: "Hoàng thượng, thần thϊếp sai người điều tra Ngự Trà Thiện phòng, phát hiện một bức huyết thư và hai mươi lượng vàng. Có thể thấy được người này sớm có dự cảm, nên đã để lại chứng cứ!"
Hoằng Lịch tiếp nhận bức thư, mở ra nhìn vào, bên trong đúng là một tờ huyết thư, có người dùng đầu ngón tay dính máu viết xuống:
Hung thủ gϊếŧ người diệt khẩu chính là chủ nhân Trữ Tú cung!Tuệ quý phi chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, thân thể không khỏi lung lay. Chi Lan gấp gáp vươn tay đỡ, nhưng nàng lại đẩy Chi Lan ra, hướng Hoằng Lịch chạy tới: "Giả dối, thần thϊếp chưa bao giờ gặp qua người này, giả dối, hắn là giả dối, bức thư này cũng là giả dối!"
Hoằng Lịch đưa tay vừa nhấc, tránh được tay nàng ta duỗi tới đây, sau đó lạnh lùng hạ lệnh: "Bắt đầu từ hôm nay, Tuệ quý phi bị giam tại Trữ Tú cung, không có ý chỉ của trẫm, cấm bất cứ ai ra vào!"
Nói xong, hắn giống như không chịu được chướng khí mù mịt ở đây nữa, lập tức nhấc chân rời đi.
"Nương nương, nương nương!" Phía sau truyền đến tiếng khóc nức nở của Chi Lan, "Hoàng thượng, nương nương ngất xỉu rồi!"
Tiếng khóc của nàng cũng không thể ngừng bước chân Hoằng Lịch.
"Hoàng thượng!" Một bóng người giống như sớm đã chờ ở cửa ra vào, vừa thấy hắn, liền xông lên quỳ trước mặt hắn, làm hắn không thể không dừng, "Nô tỳ muốn tố cáo một người!"
Hoằng Lịch phiền lòng, lại thêm một chuyện, ngữ khí không khỏi băng lãnh: "Ngươi muốn tố cáo ai?"
Quỳ trước mặt hắn rõ ràng là Minh Ngọc. Nàng ta quỳ rạp trên đất nói: "Lúc nãy khi Quý phi muốn xử quyết Ngũ a ca, có một người đã dùng kim ấn Hoàng hậu để cản trở, nhưng trên thực tế, Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ trao tặng kim ấn, người này rõ ràng là giả truyền ý chỉ!"
"A?" Hoằng Lịch thản nhiên hỏi, "Người này là ai?"
Minh Ngọc đem đầu nhấc lên: "Ngụy Anh Lạc."
"Ngụy Anh Lạc…" Hoằng Lịch chậm rãi quay đầu lại, nhìn về thiếu nữ đang bồng Ngũ a ca phía sau, "Ngươi biết tội chưa?"
Đứa bé này cũng thật kỳ lạ, người khác ôm thì khóc nháo ầm trời, chỉ khi ở trong lòng nàng, cùng lắm chỉ khóc thút thít khe khẽ, tựa hồ biết rõ là ai có thể tín nhiệm được, là ai thiệt tình bảo hộ hắn. Ngụy Anh Lạc bế đứa nhỏ quỳ xuống, sợ kinh hãi đến nó, giọng nói nhẹ nhàng khe khẽ: "Hoàng thượng, nô tỳ tội đáng muôn chết, lừa gạt Quý phi nương nương, xin Hoàng thượng giáng tội."
"Lừa gạt Quý phi?" Hoằng Lịch thoáng cái bắt được lời nói nàng, "Không phải lừa gạt trẫm?"
"Nô tỳ sao dám dùng kim ấn của nương nương, đó chính là đại tội giả truyền ý chỉ." Ngụy Anh Lạc cung kính thưa cẩn, "Nhưng tình huống lúc ấy cấp bách, nếu nô tỳ không kịp thời bảo vệ Du quý nhân và Ngũ a ca, họ đã không đợi được Hoàng thượng rồi. Vì an toàn tính mạng của Quý nhân và a ca, nô tỳ chỉ có thể bí quá hoá liều! Dĩ nhiên, chuyện nô tỳ lừa gạt Quý phi đích thực là sai sót, xin Hoàng thượng thứ tội."
Ngôn từ của nàng lộ ra cung kính cẩn trọng, chỉ là hành động của nàng lại không cẩn trọng cung kính như vậy.
Hoằng Lịch không nói lời nào nhìn nàng, bỗng nhiên chỉ tay một người: "Lôi cô ta xuống dưới, phạt năm mươi trượng!"
Bọn thái giám đồng loạt bước lên, Minh Ngọc mờ mịt một hồi, mới thất kinh hô: "Sao, sao lại là nô tỳ? Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng!"
Nếu như trong hộp gấm không phải là kim ấn, vậy lời cáo trạng của Minh Ngọc rõ ràng là vu oan giá họa, nhưng đó không phải là tội lớn nhất, mà nghiêm trọng nhất chính là ý đồ của nàng ta đã bị Hoằng Lịch nhìn thấu —— nàng ta định lợi dụng Hoằng Lịch để xử trí Ngụy Anh Lạc, vốn là cái gai trong mắt bao lâu nay.
Ngươi nói có đáng đánh hay không?
Hoằng Lịch hung hăng trừng mắt với Ngụy Anh Lạc, đây cũng là một tên gia hỏa đáng đánh, chỉ là nhất thời chưa tìm ra được lý do nào, nên đành buồn bực phẩy tay áo bỏ đi.
Đám người còn lại cũng lục tục rời khỏi. Thuần phi đi đến một nửa, bỗng thấy Ngụy Anh Lạc âm thầm vọt đến bên mình, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói: "Thuần phi nương nương, có thể dừng chân nói chuyện với nô tỳ được không?"
Có lẽ tâm tình Thuần phi đang rất tốt, hoặc có lẽ vì nể nàng là tâm phúc của Hoàng hậu, nên Thuần phi vẫy tay cho cung nhân lui, cùng nàng đi đến một góc trong điện.
"Nô tỳ cả gan hỏi một câu." Vì phòng hờ tai vách mạch rừng, đêm dài lắm mộng, Ngụy Anh Lạc nói ngay vào điểm chính, "Ngũ a ca bị bệnh vàng da thực sự là do Tuệ quý phi sao?"
Thuần phi cười mà như không nhìn nàng.
"Lúc trông thấy thi thể đầu bếp Mông Cổ kia, nô tỳ cảm thấy có chút kỳ quái, nếu muốn gϊếŧ người diệt khẩu, hà tất phải chọn thời điểm mấu chốt này, đó chẳng phải giúp người khác mượn cớ vu hãm sao?" Thấy Thuần phi không đáp, Ngụy Anh Lạc liền phối hợp nói, "Vả lại nếu Quý phi thực muốn gϊếŧ người diệt khẩu, sao lại xử lý qua loa như vậy, sơ suất để hắn lưu lại một bức huyết thư?"
"Ngươi biết rõ chuyện này có vấn đề, vì sao còn hùa theo ta, cứ thế để Tuệ quý phi chịu phạt nặng?" Thuần phi bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vốn là đến chất vấn nàng, không hề nghĩ tới nàng ta hỏi ngược lại mình, Ngụy Anh Lạc trầm mặc một lát, mới chậm rãi đáp: "Trẻ con vô tội, nếu Quý phi bình an vô sự, Ngũ a ca sẽ gặp nguy hiểm, cân đo đong đếm hai cái, đương nhiên nô tỳ chỉ có thể khiến Quý phi nương nương gặp chuyện không may, như vậy mới có thể bảo vệ tiểu a ca."
"Tạm thời bình an thôi." Thuần phi cười nhạt một tiếng, "Đứa bé này sinh ra trong Tử Cấm Thành, chủ định là bị cuốn vào cuộc đấu tranh quyền thế. Chết yểu, là mệnh của nó. Cho dù có thể thuận lợi lớn lên, cũng phải liều mình sống mái trong cuộc tranh đoạt đích tử. Muốn hưởng thụ ăn sung mặc sướиɠ, nhất định phải trả giá thật nhiều!"
Ngụy Anh Lạc gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta.
Cho dù nàng ta chưa nói rõ, nhưng giữa những hàng chữ ấy, có lẽ cũng là chính miệng thừa nhận, là nàng lợi dụng đầu bếp Mông Cổ và tiểu a ca, để vu oan hãm hại Tuệ quý phi.
"… Lời nói của Thuần phi nương nương, Anh Lạc có thể lý giải, nhưng không thể gật bừa." Ngụy Anh Lạc chậm rãi nói, "Chỉ có loài mãnh thú hung ác mới đi nuốt thú con. Người nếu ra tay với trẻ nhỏ, có khác gì so với cầm thú đâu chứ? Xin thứ cho Anh Lạc cáo từ!"