"Chôn thứ nghiệp chướng này ngay tại chỗ!"
"Vâng, nương nương!"
"Oa oa!"
"Không được, Quý phi nương nương, không được!" Du quý nhân liều mạng giãy giụa, nhưng tránh không thoát sức gồng của hai gã thái giám, đành trơ mắt chứng kiến người ta ngược đãi con mình, bị cầm chân dốc ngược đầu xuống đất, sau đó xách đến trước bồn hoa, tựa như đang xốc một con gà con chờ làm thịt.
Bồn hoa nhài bị người thô bạo xúc đi, thành một cái hố to tối om, tiếp theo đứa nhỏ đáng thương bị ném vào đó, từng xẻng từng xẻng đất vàng giội lên người từ bốn phương tám hướng.
Minh Ngọc và các cung nữ khác e sợ rước họa vào thân, nên miệng của mỗi người như bị kim chỉ vá lại, giận mà không dám nói gì. Còn Du quý nhân đau đớn nhìn đứa con mình mang nặng mười tháng, rứt ruột sinh ra bị người chôn sống, khóc lóc nức nở trong bất lực, cuối cùng ngoẹo đầu hôn mê bất tỉnh.
"Tạt nước giội tỉnh cô ta!" Tuệ quý phi cười lạnh nói, "Bản cung phải để cô ta tận mắt chứng kiến, người đối địch với bản cung, sẽ có kết cục như thế nào?"
Ào ào!
Nước giếng lạnh lẽo hắt lên mặt Du quý nhân. Nàng từ từ tỉnh lại, ánh mắt có chút mờ mịt, chờ thấy rõ ràng tình cảnh hiện tại, mới biết hết thảy đều không phải ác mộng, mà là hiện thực phũ phàng phát sinh ngay trước mắt.
"Nương nương!" Du quý nhân vùng vẫy, hướng Tuệ quý phi quỳ xuống, "Van người, thả con ta ra, nó thật sự không phải là yêu quái!"
Đôi mắt Tuệ quý phi phản chiếu hình ảnh hèn mọn thê thảm của nàng. Quý phi lộ vẻ đắc ý, từ trên cao nhìn xuống người trước mặt: "Ở lệ chi yến hôm đó, không phải ngươi rất đắc ý sao? Nhanh như vậy đã đến cầu xin ta rồi?"
Nàng liếc mắt ra hiệu, hai thái giám liền thả lỏng tay. Được trả tự do, Du quý nhân lập tức như cún bò đến chân nàng, gắng sức dập đầu: "Quý phi nương nương, mặc dù ta đắc tội với người, nhưng tiểu a ca vô tội, nó chẳng phạm sai lầm gì cả. Van cầu người, muốn xử hãy xử mình ta thôi, hãy cho nó một con đường sống! Ta cầu người, ta van cầu người, ta van cầu người!"
Tuệ quý phi lại chỉ cười cười nhìn nàng, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Bên tai là tiếng động thái giám lấp đất, một xúc lại một xúc, tiểu a ca vẫn đang khóc, 'oa oa' từng tiếng vọng lại. Trong lòng Du quý nhân dần dần nguội lạnh, nàng không khẩn cầu Tuệ quý phi nữa, mà phi thân bổ nhào về phía con trai, dùng tay của mình, lưng của mình, thân thể gầy yếu của mình che chắn bùn đất, không để cho người bên ngoài có chút mảy may tổn thương nó.
"A, ngược lại lộ ra mẫu tử tình thâm." Tuệ quý phi khinh miệt cười cười, "Nếu đã như thế, vậy để ta tiễn mẹ con các ngươi cùng nhau lên đường… Các ngươi còn chờ cái gì? Động thủ!"
Đám cung nhân rùng mình một cái, không thể không vung xẻng lần nữa, tiếp tục xúc đất giội lên hai người.
Mắt thấy mẫu tử bọn họ sắp sửa bị bọn hắn chôn sống, một thanh âm bừng bừng lửa giận đột nhiên vang lên.
"Dừng tay!!!"
Tuệ quý phi quay đầu nhìn lại, cười lạnh nói: "Lại là ngươi. Người đâu, cô ta cản trở bản cung xử trí yêu nghiệt, đích thị là đồng bọn của đám yêu quái kia. Còn chờ cái gì? Mau bắt cô ta lại!"
"Quý phi nương nương!" Ngụy Anh Lạc ôm trong tay một hộp gấm, bước nhanh đi tới, căm tức nhìn Tuệ quý phi nói, "Nơi này là Trường Xuân cung, không phải là Trữ Tú cung của người, nên người không thể làm chuyện xằng bậy ở đây! Còn các ngươi nữa —— "
Ngụy Anh Lạc đảo mắt nhìn cung nhân bốn phía, sau đó cố định trên mặt Minh Ngọc, cau mày nói: "Hoàng hậu nương nương trước khi đi đã dặn thế nào? Du quý nhân và Ngũ a ca mà gặp chuyện bất trắc, chúng ta sẽ không ai sống được!"
Người có xuất thân bình thường, chẳng hạn như đám cung nhân trước mắt này, tính tình nhu nhược, bị quen ức hϊếp trong thời gian dài, dần dần không còn chủ ý của mình, chỉ biết phụng mệnh quan chức làm việc, số ít có gan vùng lên phản kháng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hiện giờ Ngụy Anh Lạc lên tiếng, bọn họ như tìm được người đáng tin cậy, không còn lóng ngóng như gà mắc tóc, cơ hồ thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt vọt tới hố đất bên cạnh, có người cướp xẻng từ tay thái giám, có người chìa tay đỡ Du quý nhân dậy, có người liên tục vỗ vỗ bùn đất trên người.
Tuệ quý phi thấy vậy liền nổi cơn thịnh nộ: "Các ngươi đang làm trò gì vậy? Từng tên từng tên dĩ hạ phạm thượng, muốn tạo phản à?"
Mọi người có chút sợ hãi, đều nhìn về Anh Lạc.
"Dĩ hạ phạm thượng không phải chúng ta, mà là người!" Ngụy Anh Lạc cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên hai tay giơ lên hộp gấm màu vàng, "Kim ấn của Hoàng hậu ở đây, ai cũng không thể càn rỡ!"
Thấy ấn như thấy người, đám cung nhân lập tức khuỵu gối xuống đất. Tuệ quý phi không quỳ, trừng mắt gắt gao nhìn hộp gấm trong tay nàng.
"Kim ấn Hoàng hậu đại biểu quyền lực đứng đầu lục cung. Rốt cuộc Ngũ a ca có phải yêu quái hay không, Du quý nhân nên xử trí như thế nào, toàn bộ phải chờ ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, bất kỳ ai ——" Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm vào Tuệ quý phi, gằn từng chữ, "cũng không được lộng hành!"
Tuệ quý phi nghiến răng nghiến lợi, đang định nói cái gì, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng truyền xướng sắc nhọn: "Nô tỳ cung thỉnh Hoàng thượng thánh an!"
"Hoàng thượng!" Tuệ quý phi nghe vậy sững sờ, ác nhân cáo trạng trước, nàng là người đầu tiên xông lên, lôi kéo cánh tay đối phương kể lể, "Du quý nhân sinh hạ một yêu quái toàn thân màu vàng. Hoàng hậu không ở trong cung, thần thϊếp thi hành cung quy, muốn xử trí mẹ con bọn họ! Nhưng đâu ngờ chúng nhân ở Trường Xuân cung, nhất là Ngụy Anh Lạc, dám ngang nhiên ngăn cản!"
"Hoàng thượng, nô tỳ không dám cản trở Quý phi chấp pháp. Nhưng Hoàng hậu nương nương trước khi đi đã dặn đi dặn lại, yêu cầu chúng nô tài chăm sóc cẩn thận Du quý nhân. Trước lúc nương nương hồi cung, bất luận là ai cũng không thể tự tiện xử trí." Ngụy Anh Lạc quỳ ở một bên, biện bạch nói, "Huống chi, tiểu a ca rút cuộc là bệnh hay là yêu, sao có thể dùng mắt thường phán đoán, dù thế nào cũng phải mời thái y chẩn đoán đã chứ! Hành động lần này của Quý phi nương nương không khỏi quá phận qua loa!"
Hoằng Lịch lườm nàng một cái, chợt bước nhanh đến cạnh Du quý nhân, vén lên một góc khăn bọc, mắt rồng nhìn thoáng qua, sau đó hai đường mày kiếm bỗng nhiên nhăn lại.
Tuệ quý phi ngoài mặt thờ ơ, trái lại mừng rỡ trong lòng, nhưng không ngờ Hoằng Lịch mở miệng lại là: "Lý Ngọc, truyền Thái y viện tới hội chẩn!"
Không lâu sau, hai vị thái y lưng đeo rương hòm, vội vàng đi đến Trường Xuân cung.
"Thế nào?" Hoằng Lịch chắp tay sau lưng, đứng ở mép giường hỏi, "A ca bị bệnh gì sao?"
Hai thái y liếc mắt nhìn nhau, sau cùng người lớn tuổi hơn một chút đành trả lời: "Hoàng thượng, thần từng chẩn đoán không ít trường hợp tiểu nhi mắc bệnh vàng da, nhưng chưa từng thấy ai đến cả đồng tử cũng mang màu vàng. Vì vậy…"
"Xem đi, quả nhiên nó là yêu quái!" Tuệ quý phi cười lạnh nói.
"Không, tiểu a ca không phải yêu quái, tuyệt đối không phải!" Du quý nhân nhào lại, muốn đoạt đứa trẻ trong tay thái y, lại bị cung nhân bốn phía ngăn cản. Ánh mắt Hoàng đế hạ xuống, lệnh người dìu Du quý nhân tâm tình bất ổn ra khỏi phòng.
"Hoàng thượng." Tuệ quý phi thừa thắng xông lên, kéo cánh tay Hoằng Lịch nói, "Thần thϊếp biết rõ trong lòng Hoàng thượng ngàn vạn không nỡ, nhưng qua bao triều đại đổi thay, một khi có yêu quái ra đời, đều phải lập tức xử trí! Đêm nay nếu không giải quyết, ngày mai lúc mặt trời mọc, tin tức Quý nhân trong Tử Cấm Thành sinh ra yêu quái, sẽ như chắp thêm đôi cánh truyền khắp thiên hạ! Trời giáng xuống yêu quái, tất sẽ có thiên tai nhân họa, đến lúc đó lòng người bàng hoàng, không thể vãn hồi! Vì vậy, thần thϊếp chỉ có thể nhẫn tâm làm kẻ ác chôn sống hoàng tử! Thần thϊếp làm như thế, là vì Hoàng thượng, vì Đại Thanh ta. Cho dù có bị ngàn người chỉ trích cũng không bao giờ hối hận! Hoàng thượng, xin người đừng do dự nữa!"
Thấy hai đầu lông mày Hoằng Lịch hơi chút buông lỏng, Ngụy Anh Lạc trở nên hung ác, thừa dịp mọi người không chú ý, phi người túm lấy đứa bé, thầm nghĩ trong lòng một tiếng đắc tội, sau đó hung hăng nhéo cánh tay đứa bé một cái.
"Oa —— "
"Hoàng thượng nghe đi." Ngụy Anh Lạc ôm đứa nhỏ nhìn hướng Hoằng Lịch, ánh mắt khẩn thiết, "Tiểu a ca tuy rằng toàn thân màu vàng, thế nhưng tiếng khóc vang dội, vẫn là người sống sờ sờ, cùng người huyết mạch tương liên, làm sao có thể nói chôn sống thì chôn sống!"
Hoằng Lịch lẳng lặng nhìn qua nàng.
"Vả lại các thái y quanh năm nhậm chức trong cung, tuy rằng y thuật cao minh, nhưng số bệnh từng gặp lại không nhiều, có lẽ họ chỉ không phân biệt được thôi!" Ngụy Anh Lạc dừng một chút, trong lời nói mang theo một tia cầu khẩn, "Huống hồ… Du quý nhân trăm cay nghìn đắng mới sinh hạ Ngũ a ca, ngài ấy mới vừa mở to mắt đây!"
"Hậu cung có ngàn vạn phi tần, còn sợ tương lai không có con nối dõi sao?" Tuệ quý phi lạnh lùng nói, "Lưu lại yêu quái, hậu họa vô cùng! Hoàng thượng, xin người đừng chần chờ nữa, động thủ đi!"
Một lời quyết sinh tử, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoằng Lịch, chờ hắn mở miệng, chờ hắn quyết định tính mạng một đứa bé.
"… Nhàn phi." Hoằng Lịch chậm rãi mở miệng, "Lần trước tại lệ chi yến, trẫm nghe nàng có nhắc đến một vị danh y Giang Nam?"
"Vâng." Không chỉ mình hắn đến đây, còn có Nhàn phi đi theo. Nhàn phi mới nghe đã hiểu, "Cũng thật trùng hợp, vị danh y này hiện giờ đang hội chẩn ở kinh thành. Hay là Hoàng thượng triệu hắn đến đây nhìn xem?"
Hoằng Lịch chậm rãi gật đầu.
"Người đâu." Nhàn phi lập tức thay hắn hạ lệnh, "Mời Diệp Thiên Sĩ!"