Chuyện phát sinh trong Ngự hoa viên tựa như một hòn đá nhỏ ném vào đại dương, tóe lên một chút bọt nước nho nhỏ, sau đó rất nhanh phẳng lặng trở lại. Quan trên đều coi như không thấy, có thấy cũng sẽ không để trong lòng.
Còn có chuyện trọng yếu hơn đang chờ bọn hắn phải làm.
"Nương nương, Hoàng hậu nương nương!" Trong sân Trường xuân cung, cung nữ Minh Ngọc vội vàng chạy đến, cố gắng điều tiết nhịp thở, "Điện tuyển sắp diễn ra rồi, người nên sớm chuẩn bị mới phải!"
Sân to như vậy lại chỉ độc nhất có hoa nhài.
Giữa tầng tầng lớp lớp màu trắng cánh hoa, điểm thêm vài phần xanh nổi bật của lá cây, có một nữ nhân thân diện váy trắng tay cầm kéo vàng đang chăm chú cắt tỉa cành hoa.
Gió thổi qua, chỉ có thanh âm lá cây lay động, cùng với tiếng răng rắc răng rắc đồng vang lên.
Người là không có nghe thật, hay là giả vờ như không nghe thấy vậy? Lòng Minh Ngọc có chút bất định, chỉ còn cách nháy mắt ra hiệu cho một cung nữ tú lệ khác cũng đang đứng cạnh đây.
Vị cung nữ này đồng dạng cũng một thân áo tơ trắng, tay nâng ấm nước làm bằng đồng, nhìn sơ qua thật như không có chỗ nào thu hút, trông lại càng giống một cung nữ mới tiến cung đang quét sân mà thôi. Trên thực tế người đó là Nhĩ Tình – Đại cung nữ thân cận hầu hạ Hoàng hậu nương nương. Nhĩ Tình có địa vị cao, lời nói trọng lượng, kiểu người như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên câu Minh Ngọc không dám nói, nàng ta có thể nói, chuyện Minh Ngọc không dám làm, nàng ta có thể làm.
Cung kính bước một bước về phía trước, Nhĩ Tình thấp giọng hỏi: "Nương nương?"
Răng rắc, một đầu cành hoa nhài rơi xuống, nữ nhân mặc áo tơ trắng trong tay cầm hoa nhài quay đầu lại, cả vườn xuân sắc sau lưng nàng lập tức ảm đạm biến sắc, đóa hoa lan vô biên vô hạn, dường như chính là vì phụ trợ cho nàng mà tồn tại.
Không cốc U Lan chân thực, di thế hệ độc lập.
Đúng là đương kim Hoàng hậu, Phú Sát thị.
"Hôm nay là ngày các tú nữ tranh đua sắc đẹp, ta cần gì phải chuẩn bị tốt chứ." Phú Sát hoàng hậu nhắm mắt lại, cúi đầu nhẹ ngửi hoa lan trong tay, ôn nhu cười cười, "Còn không bằng ở lại đây chăm sóc tỉa hoa."
Thật sự là "hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp". Minh Ngọc vò đầu bứt tai, giống như khỉ con ăn không được chuối tiêu: "Như vậy sao được? Nương nương không đi, chẳng phải là dâng cơ hội cho vị Trữ tú cung kia sao!"
"Minh Ngọc, cẩn thận lời nói của ngươi!" Nhĩ Tình ngược lại giống như Đường Tăng của nàng, chỉ cần một ánh mắt không vui cũng khiến cho Minh Ngọc an phận thủ thường. Nàng ta sau đó với vẻ mặt ôn hoà hướng Phú Sát hoàng hậu nói, "Bất quá nương nương, điện tuyển là đại sự, người là Hoàng hậu vẫn nên đi xem. Nếu không thái hậu biết được lại trách phạt người không để ý tới cung vụ rồi!"
Đều nói đường vào cửa cung sâu tựa như biển, thật đúng như thế, trong nước cá lớn nuốt cá bé, trong cung một người trên một người, có thể làm cho Phú Sát hoàng hậu buông hoa cành cũng chỉ có thể là Thái hậu nương nương.
"Ai nha." Phú Sát hoàng hậu bất đắc dĩ đứng dậy, vỗ vỗ đất cát trên váy, "Năm nào cũng vậy, hết người này đến người khác lải nhải dài dòng. Được rồi, vậy đi xem sao!"
Nét mặt Minh Ngọc lộ rõ vui mừng, quả thực nhón chân nhảy cao ba thước: "Nương nương, nô tài lập tức trang điểm cho người!"
Nói xong quay người bỏ chạy, nháy mắt liền không thấy tăm hơi, chỉ còn lại bụi đất ở sau lưng nàng bay lên.
"Thật giống khỉ con." Phú Sát hoàng hậu bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Nàng ấy chính là khỉ con, còn có, cái này ——"Nhĩ Tình tiến lên, cẩn thận từng li từng tí lấy xuống một bông hoa nhài rơi trên tóc mai Hoàng hậu. Hoàng hậu trước là hơi sững sờ, sau lại nhịn không được mà cười rộ lên.
Địa điểm diễn ra điện tuyển được định tại Huy lầu các trong Ngự hoa viên.
Nói trịnh trọng là trang điểm, kỳ thật bất quá chỉ là thay đổi một thân y phục sạch sẽ, sau đó dùng nước trong tẩy đi đất trên tay. Tuy chỉ đơn giản thanh thuần như vậy, Phú Sát hoàng hậu vẫn như cũ áp đảo nhiều nữ nhân phi tần khác, một là vì dung mạo xinh đẹp, hai là vì địa vị của nàng.
Chỉ bất quá, có một ít người lại không đem địa vị của nàng để vào mắt.
"Tuệ quý phi giá đáo!"
Theo sau tiếng hô của thái giám, một cung phi được điểm trang tỉ mỉ xinh đẹp được thị nữ một bên nâng dìu, dáng vẻ ngàn vạn đi tới kéo dài Huy lầu các.
Có vài nữ nhân không thể trang điểm lòe loẹt, vì như thế liền lộ ra dung tục, thí dụ như Phú Sát hoàng hậu.
Nhưng có những nữ nhân buộc phải tô son trát phấn, trên người đeo đầy trang sức để được xinh đẹp, thí dụ như vị Tuệ quý phi trước mắt này. Bên tai là đôi khuyên đông châu tỏa ánh bảo quang bốn phía, cổ tay đeo một chuỗi vòng được gia công từ mười tám viên thúy châu cùng hai khối ngọc bích tạo thành chuỗi đeo tay phỉ thúy, đặc biệt là kiểu vấn tóc được chăm chút kỹ lưỡng. Phục trang càng thêm tinh xảo khi được khảm bằng bạc thúy điệp cùng hoa mẫu đơn hồng ngọc. Theo bước tiến của nàng, hồ điệp bay múa, mẫu đơn rung rung, trông rất sống động.
Nhiều thứ như vậy cùng đặt trên người một nữ nhân khác, chỉ sợ người đó liền giống như rương đựng phục sức, người bên ngoài chỉ có thể hướng chú ý vào đồ nữ trang mà liền bỏ qua người mang nó. Nhưng riêng với Tuệ quý phi liền bất đồng. Nàng như đóa hoa mẫu đơn rực rỡ, diễm áp quần phương, cứng rắn át lại một thân phục trang đẹp đẽ này.
Đình Đình lượn lờ đi đến trước mặt Hoàng hậu hành lễ, luận về động tác hay là thanh âm đều chỉ qua loa không thèm che giấu: "Thần thϊếp cung thỉnh Hoàng hậu thánh an."
Nhĩ Tình mặt không biến sắc. Minh Ngọc lộ rõ vẻ giận dữ trên mặt. Chỉ cần Phú Sát hoàng hậu mở miệng nói một câu, con khỉ con này có thể nhảy tới trước mặt giáng cho nàng ta một cú bạt tai. Nhưng mà Phú Sát hoàng hậu chỉ nhẹ nhàng cười nói: "Miễn lễ."
Chữ "lễ" còn chưa thốt ra, Tuệ quý phi người cũng đã đứng lên, đi đến chiếc ghế phía dưới Hoàng hậu ngồi xuống, đưa tay tiếp nhận tách trà do thị nữ dâng lên, nhẹ nhẹ uống một ngụm, sau đó buông chén trà nhỏ, đối với vị tú nữ đứng hàng đầu xoi mói nói: "Lần này toàn là tú nữ phẩm chất không tầm thường chút nào, cũng có mấy vị thanh tú động lòng người đấy."
Hoàng hậu thần sắc bình thản: "Đại Thanh ta tuyển tú cùng tiền triều bất đồng. Khi chọn phải chọn ra nữ tử xuất thân danh môn, đức hạnh vẹn toàn sắc phong bên cạnh Hoàng thượng, cùng dung mạo lại không liên quan gì."
Tuệ quý phi bưng miệng cười, nụ cười này giống như đóa mẫu đơn nở rộ sắc nước hương trời, đừng nói tới nam nhân mà ngay cả nữ nhân cũng phải động lòng: "Vậy cũng không thể tuyển ra một đống dạng không đứng đắn. Hoàng thượng nhìn thấy cũng bực bội, lại ảnh hưởng tới tướng mạo hoàng tự, không phải sao?"
Nhìn qua như là một cuộc đối thoại bình thường, thật ra lại ngấm ngầm sát khí. Người xung quanh đều câm như hến. Các tú nữ lại càng cúi thấp đầu, hô hấp đều không dám ra tiếng.
Tuy nói hoa lan và mẫu đơn có tất cả tư sắc, nhưng khi hai hoa tranh chấp tất sẽ có một bên thất bại. Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Phú Sát hoàng hậu tựa hồ lui một bước, chỉ thấy nàng thanh sắc bình thản nói: "Các tú nữ dù có xinh đẹp cũng không thể sánh nổi với Quý phi diễm quan quần phương."
Thấy nàng nhượng bộ, Tuệ quý phi càng là đắc ý. Tiếng cười như chuông bạc tràn ra, nàng ta vừa cười vừa nói: "Nương nương quá khen, thần thϊếp xấu hổ không dám nhận. Bất quá mẫu đơn này quốc sắc thiên hương, là hoa trung chi vương, đích thực không phải ai cũng có thể sánh được!"
"Ngươi…" Minh Ngọc trong cơn giận dữ đang muốn mắng to một tiếng càn rỡ, đã thấy Hoàng hậu hướng nàng vẫy vẫy tay, trong lòng tuy rằng ngàn vạn lần không muốn, lại cũng chỉ có thể nắm chặt nắm đấm lui ra.
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Một tiếng hô vang lên liền cắt đứt giao phong giữa hai người. Một nam tử cao gầy tuấn mỹ chắp tay sau lưng đi đến, so sánh trên dưới, trang phục của hắn càng gần giống như Phú Sát hoàng hậu. Hai người trên thân đều không có quá nhiều đồ trang sức, một bộ thường phục ô thanh yên tĩnh lộ ra khí tức cực kỳ lão luyện, tay áo phảng phất một cỗ mặc hương (mùi mực viết) đặc trưng, tựa hồ trước khi tới đây vẫn đang xử lý một đống công văn.
Người này đúng là đương kim thánh thượng, Hoằng Lịch.
"Thần thϊếp/ nô tài cung thỉnh Hoàng thượng thánh an."
"Miễn lễ." Hoằng Lịch bước nhanh đến trước mặt Phú Sát hoàng hậu, đưa tay đem nàng dìu lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra một nét nhu hòa, "Hoàng hậu không cần đa lễ."
Câu trước là nói cho tất cả mọi người, câu sau chỉ dành riêng cho một mình nàng.
Tuệ quý phi mặt không đổi nhìn chằm chằm hình ảnh hai người nắm tay, đáy mắt toát ra một tia ghen ghét.
Hoằng Lịch chưa từng trông thấy cảnh tượng đấu nhan sắc thế này, lần tuyển tú này đối với hắn mà nói chỉ là làm theo phép tắc. Hắn đỡ Phú Sát hoàng hậu ngồi xuống, sau đó bản thân tùy ý hướng ngự án ngồi xuống, một tay nâng mặt, tùy ý phân phó một câu: "Bắt đầu đi."
"Vâng!" Đại thái giám xướng danh, "Đại Lý Tự khanh Sách Xước La, Đạo Phổ chi nữ Sách Xước La Ngọc Lê, tuổi mười lăm."
Một vị tú nữ cao gầy vội vàng tiến lên phía trước.
Hoằng Lịch híp mắt nhìn nàng ta một cái, nói: "Hôm nay gió lớn như vậy, đứng đấy chắc hẳn cũng rất tốn sức đi?"
"Không, không tốn sức chút nào." Tú nữ vội vàng trả lời, nhưng không ngờ được Tuệ quý phi lại một hồi cười khẽ, "Đúng vậy Hoàng thượng, vị này chính là quá gầy đi, một trận gió là có thể đem người thổi bay mất vậy."
Hoằng Lịch không hề nhiều lời nữa, thực sự nhếch miệng nở một nụ cười.
Đại thái giám đứng đầu xem mặt đoán ý, thấy nụ cười này lập tức nói: "Ban hoa."
Một tiểu thái giám lập tức cầm khay hoa tiến tới, vị tú nữ kia bất đắc dĩ chỉ đành cầm hoa rời đi.
"Thượng Tứ Viện Khanh Cam Thượng Lâm chi nữ, Cam Như Ngọc, tuổi mười sáu."
Vị này ngược lại tròn tròn quá mức, đã trổ mã thành cầu tú nữ bước lên phía trước.
Hoằng Lịch chỉ liếc một cái liền bật cười: "Một ngày ăn mấy bữa?"
Đây là câu hỏi của Hoàng đế, không đáp không được, cầu tú nữ đỏ mặt nói: "Ba bữa."
"Không phải." Hoằng Lịch nói, "Tối thiểu cũng phải năm bữa đi, nếu không như thế nào lại ăn ra được hình thể như vậy, đều theo kịp đô vật lực sĩ trong cung luôn rồi."
Trong cung không cần nhiều đô vật lực sĩ nữa, hậu cung càng không cần.
"Ban hoa!" Đại thái giám lập tức nói: "Thuận Thiên Phủ Doãn Chương Gia Tư Hiền chi nữ, Chương Giai Như Hồng, tuổi mười lăm."
Một vị tú nữ da đen như than bước lên một bước.
Trước sau đã có hai vị tú nữ không trúng tuyển, chúng tú nữ có chút nơm nớp lo sợ, sợ Hoằng Lịch mở miệng hỏi.
"Mỗi ngày đều đội nước tương phơi nắng sao?" Nhưng mà hắn lại hỏi nữa rồi.
Chỉ là câu hỏi này quá mức cổ quái, tú nữ mặt than "A" lên một tiếng, sau đó mờ mịt lắc đầu: "Không có a, thần nữ luôn ở khuê phòng, rất ít đi ra ngoài phơi nắng…"
"Ha ha!" Tuệ quý phi cười ra tiếng, "Hoàng thượng là nói ngươi mặt đen đó, ơ, nhìn kỹ một chút, trên mặt có lốm đốm chấm gì đây!"
Tú nữ mặt than bị nàng cười đến đỏ bừng cả mặt, nước mắt rưng rưng, cầm hoa ban thưởng sau đó quay người bỏ chạy. Phía sau là đại thái giám tiếp tục xướng danh: "Vị kế tiếp, Thái Thường Tự Khanh Ô Nhã Hùng chi nữ, Ô Nhã Thanh Đại, tuổi mười bảy."
Một mỹ tú nữ từ tốn bước lên.
Lúc trước tại Ngự hoa viên thì ngang ngược bất đồng, giờ phút này nàng ta thu liễm lại sự sắc sảo đó mà bày ra cho người ngoài xem một mặt xinh đẹp nhất của mình —— dáng dấp tao nhã.
Mỗi mỹ nhân đều có nét độc đáo riêng. Phú Sát hoàng hậu không cốc U Lan, còn Tuệ quý phi Mẫu Đơn quốc sắc. Nếu luận về dung mạo, Ô Nhã Thanh Đại tất nhiên là không sánh bằng hai vị ấy, nhưng tư thế nàng ta đi thập phần nhẹ nhàng xinh đẹp tuyệt trần. Nếu mười người cùng đi cạnh nhau, người bên ngoài nhất định sẽ chú ý tới nàng đầu tiên.
Nếu như không để tâm đến dáng đi yêu kiều của nàng thì ắt hẳn cũng sẽ chú ý tới ——
"Hả?" Tuệ quý phi bỗng nhiên nhíu mày, "Trên mặt đất là cái gì?"
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy con đường Ô Nhã Thanh Đại vừa đi qua liền xuất hiện hai chuỗi Liên Hoa Ấn thật dài, bắt đầu từ nơi chờ của tú nữ bên ngoài kéo dài cho đến nơi dưới chân Ô Nhã Thanh Đại đang đứng.
Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm Hoằng Lịch: "Trên chân ngươi là cái gì vậy?"
Hắn quả nhiên có chú ý tới…
Ô Nhã Thanh Đại trong lòng hân hoan, mặc dù đã cố sức kiềm chế nét mặt như cũ nhưng thanh âm lại vui sướиɠ run rẩy: "Hoàng thượng —— cái này gọi là từng bước sinh liên."
"Phải không?" Hoằng Lịch nở một nụ cười. Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, Ô Nhã Thanh Đại cảm thấy tiếng cười kia có chút lạnh lùng đáng sợ. Sau một khắc, nàng nghe thấy Hoằng Lịch lạnh nhạt nói, "Đem giày cô ta cởi ra cho trẫm nhìn xem!"