Chương 45: Con kiến

Đêm, phường thêu.

Dưới ánh nến, chiếu sáng hai người trong phòng.

Trương ma ma ngồi ở trên ghế, Ngụy Anh Lạc quỳ gối bên dưới, giống như con cháu phụng dưỡng trưởng bối, đeo hai miếng da lót lên hai bên đầu gối bà.

"Vào Tử Cấm Thành rồi, ta cảm thấy chân không còn thuộc về mình nữa. Bất kể là ở cảnh giả sơn hay trên đường sỏi đá, chỉ cần gặp chủ tử thì nói quỳ là quỳ. Ta còn trẻ nên vẫn chịu được, nhưng ma ma không thể được, tương lai nhất định sẽ mắc bệnh." Ngụy Anh Lạc lải nhải cằn nhằn một thôi một hồi, "Người xem thử bao da đệm đầu gối này có thoải mái hơn không?"

Được người này nhớ nhung lo lắng như vậy, cho dù đầu gối chỉ bọc cỏ dại, Trương ma ma đều cảm thấy khoan khoái đến tận tâm can, nên bà cười nói: "Thoải mái lắm, ngươi càng lúc càng lên tay rồi."

Bao bọc gối ấy chính tay Ngụy Anh Lạc làm ra, tay nàng khéo léo, vật liệu da cũng thuộc loại tốt, nhưng chính nàng còn chưa hài lòng, nhìn nhìn miếng da lót có chút bắt bẻ: "Ta cũng là thấy các thái giám dùng, chỉ tiếc không tìm được da xịn. Đợi khi có được da tốt hơn thì lại đổi cho người."

Trương ma ma thở dài: "Anh Lạc à."

"Sao vậy?" Ngụy Anh Lạc nhìn qua bà.

Trương ma ma ngập ngừng do dự, cuối cùng mới mở miệng nói: "Rõ ràng lông của Tuyết Cầu toàn thân đều màu trắng, vì sao ngươi lại cố ý chọn một miếng có đốm giao nộp chứ?"

Ngụy Anh Lạc chưa bao giờ giấu bà chuyện gì, lúc đang đổi bộ da đeo đầu gối cho Trương ma ma, nàng nhẹ nhàng bâng quơ kể hết hành động hôm nay cho bà.

"Vì Tác Luân thị vệ và Phú Sát Phó Hằng là hai người bạn thân!" Còn ẩn ý đằng sau, đương nhiên Ngụy Anh Lạc cũng sẽ không che giấu, "Tác Luân thị vệ có tính cẩu thả, nhưng Phú Sát Phó Hằng lại rất thông minh. Ngài ấy sẽ rất nhanh phát hiện ta giở trò, không lâu sau nhất định tới tìm ta chất vấn."

"Ngươi cố ý diễn trước mặt ngài ấy?" Tại sao? Gừng càng già càng cay, Trương ma ma suy nghĩ một chút đã có đáp án, "Lúc trước ngươi tính sai nên đã tặng Phó Hằng bóng heo, tuy đã nói dối để qua ải trót lọt, nhưng sau khi định thần lại ngài ấy nhất định sẽ sinh nghi! Vậy phải làm sao mới khiến ngài ấy hết nghi ngờ? Chỉ có thể diễn ra vẻ đùa giỡn, để ngài ấy cảm thấy ngươi là người tâm địa thiện lương, ngay cả một tiểu động vật cũng không đành lòng xuống tay."

"Ma ma, ta xấu xa lắm phải không?" Ngụy Anh Lạc tựa mặt lên đầu gối bà, lẩm bẩm nói, "Nhưng để báo thù rửa hận cho tỷ tỷ, ta chỉ có thể làm người xấu."

"Nếu là người xấu thì ngươi sẽ không ba lần bốn lượt cứu Du quý nhân, thậm chí không ngại đối địch với Tuệ quý phi." Trương ma ma thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, "Một người xấu sao lại làm ổ cho Tuyết Cầu, còn mang cơm thừa của mình cho nó ăn nữa chứ."

Ngụy Anh Lạc: "Ta vì thoát thân nên ngay cả một con chó cũng muốn lợi dụng."

Hài tử ngốc nghếch này! Trương ma ma nhịn không được cười ra tiếng: "Nếu ngươi thật là người xấu, sẽ không cảm thấy canh cánh trong lòng. Nếu ngươi muốn xấu thì phải xấu tới cùng, nhổ cỏ tận gốc, tuyệt không nương tay nhân từ—— học hỏi một ít từ Tuệ quý phi ấy!"

Trữ Tú cung.

Gia tần quỳ trên mặt đất.

Nàng đã quỳ bao lâu rồi? Nàng không nhớ nữa, chỉ biết hai đầu gối giờ đây mỏi nhức như không thuộc về mình, mồ hôi thuận theo trán chảy tí tách xuống mặt đất.

"Xú nha đầu kia ba phen mấy bận làm hỏng chuyện tốt của bản cung, còn Hoàng hậu thì che chở cô ta hết lần này đến lần khác." Thanh âm Tuệ quý phi từ trên đỉnh đầu nàng vang lên, thản nhiên nói, "Bản cung cố kỵ thân phận, không thể tùy ý xử trí cô ta. Ngươi nói xem nên nhổ cái gai chướng mắt này thế nào? Tiện thể làm bản cung bớt giận?"

Gia tần tâm niệm vọng động, cuối cùng cắn răng phun ra một cái tên: "Di thân vương!"

"Hắn?" Giọng nói Tuệ quý phi lộ ra khinh thường, "Chỉ là công tử bột thì có thể làm gì?"

"Hắn dù sao cũng là một vị Thân vương." Gia tần được trời ưu ái có bộ não mưu mô xảo quyệt, lúc này tràn đầy tự tin cười nói, "Mặc dù thanh thế của Di thân vương phủ đã không còn lớn bằng lúc trước, nhưng rút cuộc vẫn là một Thiết mạo tử vương (*)."

(*) là tên gọi những Vương tước thế tập thời nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Thông thường các vương gia truyền tước lại cho con trai mình sẽ bị giáng xuống một cấp; chỉ có các Thiết mạo tử vương là được giữ nguyên tước vị khi truyền lại cho con.

Tuệ quý phi giữ im lặng, tựa hồ đang đợi nàng tiếp tục nói cho xong.

"Vị này tuy là tông thất chân chính, nhưng chỉ được làm một thị vệ ở cổng Càn Thanh, đến ngự tiền thị vệ cũng không được, chắc trong lòng đang nổi lửa lớn lắm!" Gia tần cực lực phân tích, "Mà hiện nay ngài ấy lại có giao tình tốt với Tiểu Cao đại nhân, luôn trông chờ được nương nương dẫn dắt, tất nhiên sẽ tìm cách nịnh nọt lấy lòng! Nương nương nếu đã phân phó chuyện gì, ngài ấy nhất định cực kỳ vui vẻ mà đi làm ấy chứ…"

Rốt cuộc giọng nói của Tuệ quý phi đã không còn băng lãnh nữa: "Nhưng dù sao hắn cũng là một thị vệ ở cổng Càn Thanh, bao nhiêu cặp mắt nhòm vào như vậy, sợ là cánh tay không duỗi được đến hậu cung đâu?"

Gia tần nhẹ nhàng thở ra, biết mình lại vượt qua tiếp một ải, nhưng trên mặt vẫn còn cung kính đáp: "Đánh rắn phải đánh ba tấc. Thần thϊếp đã sớm phái người đến phường thêu nghe ngóng, phát hiện Ngụy Anh Lạc từng có qua lại với một thị vệ…"

"A?" Tuệ quý phi cảm thấy bất ngờ, ngồi thẳng người hỏi dồn, "Hắn tên gì?"

"Phó Hằng!"

Trong phòng thị vệ, Phú Sát Phó Hằng vừa quay đầu lại, thấy bạn tốt Hải Lan Sát đang cà lơ phất phơ đi tới gần mình.

"Sao vậy?" Hải Lan Sát quơ quơ tay trước mặt hắn, "Tối qua ngủ không được à? Sao bộ dạng như hồn vía lên mây thế kia?"

Phó Hằng quả thực có một đêm không ngon giấc, vừa nhắm mắt liền hiện ra một vùng cổ tay trắng trong như ngọc, trên đó hằn lên năm dấu tay đo đỏ của hắn.

Trong hiện thực hắn có bao nhiêu câu nệ, nhưng trong mộng lại có bấy nhiêu càn rỡ. Hắn thực muốn thỏa mãn nàng, cũng như thỏa mãn du͙© vọиɠ bản thân, đem đầu môi của mình ấn lên …

Lắc đầu muốn vứt những hình ảnh tâm phiền ý loạn ấy ra ngoài, Phó Hằng hỏi: "Tìm ta có gì không?"

"Không có chuyện gì liền không thể tìm ngươi à?" Hải Lan Sát nói xong, bỗng nhiên nháy mắt về một phương hướng gần đó, hạ giọng nói, "Gần đây vị gia hỏa này có chút chịu khó rồi, không phải chịu khó làm việc, mà là chịu khó gặp cung nữ trong cung…"

Phó Hằng liếc mắt nhìn qua, bắt gặp cách đó không xa một nam tử mỏ nhọn xí trai, thần thái cực kỳ ngạo mạn đang lôi lôi kéo kéo một cung nữ, hai người hầu như che mặt cúi đầu, không biết đang thì thầm to nhỏ chuyện gì.

"Di thân vương!"

Đối phương cả kinh, xoay đầu bật thốt: "Phú Sát Phó Hằng?"

Cung nữ bên cạnh thấy có người tới, còn là Phú Sát Phó Hằng đại nhân, sắc mặt kinh sợ đến mức trắng bệch, vội vàng thi lễ sau đó cúi người chạy đi.

"Cung nữ này là người quen của Di thân vương sao?" Phó Hằng cười hỏi.

"Không quen." Di thân vương cười nói, "Cây quạt của ta mấy hôm trước mất ở chỗ này, ta hỏi cô ta có nhìn thấy không."

"A?" Phó Hằng soi kỹ nét mặt của hắn, "Thật không?"

"Ý ngươi là sao?" Di thân vương lập tức biến sắc, hừ lạnh một tiếng, "Không lẽ ngươi nghi ta đường đường là một Thân vương lại có dính dáng đến một cung nữ?"

Không bằng không chứng, mặc dù trong lòng chất chứa ngờ vực, nhưng lúc này Phó Hằng cũng chỉ có thể lắc đầu: "Không dám."

"Hừ, không dám là đúng rồi!" Ỷ mình là một Thân vương, hắn hất cằm lên mặt với Phó Hằng, giống như cấp trên đang răn dạy cấp dưới, "Ta chín tuổi đã kế thừa tước vị, là Thiết mạo tử vương truyền đời của Đại Thanh, còn ngươi là cái thá gì? Đừng cậy mạnh được Hoàng thượng sủng tín rồi không coi ta ra gì!"

Nói xong, cũng không đợi Phó Hằng đáp lại, liền phẩy tay áo bỏ đi.

"Đợi ta làm tốt việc Quý phi giao phó và được Quý phi đề bạt, để xem ngươi còn dám ở trước mặt ta diễu võ dương oai hay không!" Trên đường đi, Di thân vương vẫn có chút tức giận bất bình, cảm thấy thiên đạo bất công, một tiểu nhân như Phú Sát Phó Hằng mà lại có thế lực khủng như thế, "Nhưng Quý phi cũng thật là, chuyện cỏn con ấy mà phải dặn đi dặn lại hoài… Khánh Tích!"

Ở trong phòng, Khánh Tích định chuẩn bị ra cửa đổi phiên thị vệ, thình lình thấy một người lạ từ bên ngoài bước vào. Hắn hơi kinh sợ một chút, không biết đối phương tìm mình có mục đích gì, nhưng vẫn cung kính chào hỏi: "Khánh Tích tham kiến Di thân vương."

Di thân vương Hoằng Hiểu rất vừa lòng khi thấy thái độ đối phương, đây mới là dáng dấp kính cẩn nên có của đám hạ cấp khi gặp Vương gia là hắn. Kéo đối phương đến một nơi tương đối kín đáo, Hoằng Hiểu cười nói: "Khánh Tích, nghe nói gần đây ngươi đang trù tính thăng quan?"

Khánh Tích kỳ quái nhìn lại, hắn từ đâu nghe được tin tức ấy? Hai người xưa nay vốn không có giao thiệp, hắn nghe ngóng những thứ này làm chi? Thế là châm chước ngôn từ nói: "Vương gia nói giỡn rồi, bây giờ Khánh Tích chỉ là nhị đẳng thị vệ, ai mà không muốn tiến chức chứ?"

Hoằng Hiểu tựa hồ chỉ chờ hắn nói lời như vậy, lúc này ha ha cười to, sau đó nhắm ngay vào điểm chính: "Nếu ta mở miệng tiến cử, dĩ nhiên không phải việc khó gì."

Mặc dù gia cảnh Vương gia có sa sút, nhưng Thiết mạo tử vương chính là Thiết mạo tử vương, nếu hắn mở miệng, mọi chuyện đích xác là trôi chảy trơn tru hơn rất nhiều, nhưng mà…

"Ngài định giúp ta thật sao?" Khánh Tích biết rõ trên đời này làm gì có cơm trưa miễn phí, hai người cũng không phải là bằng hữu thân thích, Di thân vương chịu ra tay giúp đỡ, ắt hẳn là có chuyện muốn nhờ vả, "Nếu Vương gia có thể nói tốt trước mặt ngự tiền đại thần vài câu, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, Khánh Tích đều nguyện báo đáp Vương gia."

"Không cần ngươi phải lên núi đao xuống biển lửa." Di thân vương cười tủm tỉm nói, "Chỉ cần ngươi thay ta giẫm chết một con kiến quèn thôi…"

"A? Xin hỏi Vương gia, con kiếnấy tên là gì?"