Ngụy Anh Lạc trộm mắt nhìn đi, chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, phảng phất tựa như ngay tại khúc rẽ hoa mai trôi đi thì bên trong ao đóa bạch liên (sen trắng) lại nhẹ nhàng nở rộ.
Vị tú nữ mới lên tiếng kia thân mặc xiêm y trắng, dung mạo thanh thuần hơn xa nhiều mỹ nữ bên cạnh. Quan trọng nhất nàng chính là có dáng vẻ nhu hòa, yếu đuối mỏng manh khiến cho người người liền cảm thấy thương tiếc.
Nhưng nơi này là hậu cung, có thể tâm bình khí hòa thưởng thức mỹ mạo của một nữ nhân khác như đối với phượng mao lân giác (trân bảo quý giá) tuyệt không bao gồm vị tú nữ Ô Nhã Thanh Đại trước mắt này.
"Lục Vãn Vãn, câm miệng!" Nàng quay đầu trừng đi, "Ta không hỏi ngươi!"
Bạch y tú nữ rụt rụt vai, tựa hồ bị nàng ta dọa sợ. Ngay tức thì một tú nữ đoan trang thanh nhã khác đứng cạnh giật giật tay áo của bạch y tú nữ, ghé sát tai thì thầm to nhỏ: "Ngươi thật là, không đáng vì một đứa nô tài vô dụng mà chọc Ô Nhã tỷ tỷ tức giận."
Lục Vãn Vãn há to miệng, cuối cùng đem lời nói nuốt trở lại trong bụng.
"Cứu người liền cứu được đấy a, nàng ta mưu tính cái gì vậy chứ?" Cẩm Tú hạ giọng phàn nàn.
Ngụy Anh Lạc nhìn nàng một cái, "Lục Vãn Vãn tốt xấu vì Cát Tường nói giúp một câu, loại người như ngươi đến nói cũng không dám. Đứng ở đây lại còn chê trách nàng, ngươi đây không thấy nực cười sao?"
Thấy Lục Vãn Vãn bị bản thân một câu quát lui, Ô Nhã Thanh Đại càng là đắc ý. Ánh mắt lại hướng về trên người Cát Tường, trong mắt hiện lên một tia hung quang nhưng vẻ mặt lại mỉm cười ngọt ngào: "Chậc chậc, thì ra mới vào cung, khó trách lại không có quy củ như vậy! Nếu như làm ô uế xiêm y của ta, hay là dùng cái tay này của ngươi đến bồi thường đi!"
Nói xong, chân một lần lại một lần nghiền trên mu bàn tay Cát Tường.
Kịch liệt đau nhức kéo tới, Cát Tường mồ hôi lạnh tuôn như mưa, trước mắt một hồi tối sầm, lại không thể tránh, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất khóc hô hào: "Đau quá, đau quá a! Chủ tử tha mạng, chủ tử tha mạng!"
Ô Nhã tiểu chủ hoàn toàn không có ý tha cho nàng, ngược lại xem việc nàng ta khóc to là chuyện thú vị mà lại phốc một cái cười ra tiếng.
Tiếng cười kia làm cho nội tâm Cát Tường không rét mà run, bình sinh lần đầu tiên phát hiện, thì ra có một số người, thích đem bản thân vui vẻ trên nỗi thống khổ của người khác.
"Cha… Mẹ…" Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa bé, thời điểm khổ sở liền nhịn không được cầu trợ người thân cận mình, "Cứu cứu ta, giúp ta một chút, Phương cô cô, Hỉ Nhi, Cẩm Tú… Anh Lạc!"
Đau đớn trên mu bàn tay bỗng nhiên biến mất.
Cùng lúc, bên tai vang đồng loạt tiếng hít thở.
Xảy ra chuyện gì…
Cát Tường nước mắt mông lung mờ mịt ngẩng đầu, phải tốn vài giây nàng mới nhìn rõ ràng tình huống trước mắt, nhịn không được cùng người bên ngoài giống nhau đến ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chỉ thấy Ngụy Anh Lạc chẳng biết lúc nào quỳ gối bên cạnh nàng, trong tay nắm một chân Ô Nhã Thanh Đại.
"Ô Nhã tiểu chủ." Ngụy Anh Lạc cúi thấp đầu, thanh âm cung kính nói, "Mời nâng chân cao quý."
Ô Nhã Thanh Đại từ trên cao nhìn xuống mà liếc qua Ngụy Anh Lạc, trên mặt hiện ra một chút khinh khi chán ghét làm cho người người khϊếp sợ, cười hỏi lại: "Ngươi chỉ một tiểu cung nữ nhỏ nhoi, cũng vọng tưởng cầu ta khoan dung?"
Dứt lời liền đánh giá Ngụy Anh Lạc một phen, trước tiên cũng phải thừa nhận, nàng chưa bao giờ đích thực có thể thưởng thức một nữ nhân nào xinh đẹp đến thế, ghen tỵ chợt lóe lên, cười nói: "Ngược lại cũng không phải là không được, ngươi tới thay thế nàng ta, như thế nào?"
"Tiểu chủ đều muốn tay nô tài, nô tài tự nhiên cam tâm tình nguyện dâng lên." Mọi người ở đây cảm thấy Ngụy Anh Lạc sắp xui xẻo đến nơi, lại nghe nàng nói lời xoay chuyển, "Chỉ bất quá, hôm nay là tiểu chủ tham gia điện tuyển, chính là đại hỉ sự, không thích hợp nhuộm vào máu tanh, ảnh hưởng tâm tình và vận đạo của tiểu chủ."
Ô Nhã Thanh Đại nhíu nhíu mày, khóe mắt liếc qua quét về phía mặt các tú nữ khác.
Nàng phàm là ưa thích ngầm sau lưng ngáng chân kẻ dưới, đã cảm thấy những người khác cũng như nàng giống nhau.
Đạp tay hai tiểu cung nữ chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ có người sau lưng cáo trạng, nói trên người nàng dẫn theo mùi máu tanh, còn đây là huyết quang tai ương, không thích hợp diện thánh…
Nhưng là cứ dễ dàng như vậy buông tha hai người này, lại có chút ít không cam lòng, vì vậy lạnh mặt nói: "Ngươi ngược lại rất biết nói chuyện đấy, nhưng bây giờ cái giày này đã bị ô uế, ta liền mất hứng!"
Ngụy Anh Lạc mắt nhìn tay Cát Tường.
Trên mu bàn tay múp máp trắng nõn đã bầm đen một mảnh, lạc ấn lưu lại một đóa hoa sen màu đen, cánh hoa nhụy hoa đều hướng ra phía ngoài thấm lấy máu.
Ngụy Anh Lạc trong lòng một mảnh lạnh lùng nhưng trên mặt lại càng thêm cung kính dịu dàng, ngoan ngoãn cúi đầu đối với Ô Nhã Thanh Đại nói: "Tiểu chủ độc đáo, cố ý đem đế giày điêu khắc thành hình hoa sen, đáng tiếc còn thiếu một vật, nô tài cả gan, nguyện vì tiểu chủ phân ưu."
"A?" Ô Nhã Thanh Đại nhíu mày, "Phân ưu thế nào?"
Ngụy Anh Lạc cởi xuống túi thơm bên hông, cũng không quay đầu lại hô: "Linh Lung, trên người của ngươi có túi thơm?"
Bị nàng nhắc đến tên, cung nữ lắp bắp kinh hãi.
"Cho ta." Ngụy Anh Lạc vừa nói, một bên cởi bỏ túi thơm, đem phấn hoa hồng từ bên trong rải trên mặt đất.
Tuy thật không muốn ở thời điểm này xuất đầu lộ diện, nhưng trước mắt bao người, Linh Lung chỉ có thể không tình nguyện mà đi ra, cởi xuống túi thơm đưa tới: "Cầm lấy đi."
Hai màu phấn thơm trộn lẫn cùng một chỗ, chồng lên đã thành núi phấn hồng nho nhỏ. Ngụy Anh Lạc quỳ trên mặt đất, hai tay hướng lên một chút: "Mời Ô Nhã tiểu chủ nhấc chân cao quý."
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, sau đó một đế giày thêu còn vương máu để vào lòng bàn tay sạch sẽ của nàng.
Ngụy Anh Lạc hai tay đang cầm giày thêu của Ô Nhã Thanh Đại, sau đó lấy túi thơm dính phấn, đều đều đem hương phấn bôi lên đế giày của Ô Nhã Thanh Đại, thần tình chăm chú, tựa hồ như làm một việc cực kỳ trọng yếu.
"Ồ." Đứng xem bên cạnh, Lục Vãn Vãn ồ lên một tiếng, "Nạp Lan tỷ tỷ, tiểu cung nữ này lớn lên xinh đẹp lắm đấy."
Vị tú nữ được gọi là Nạp Lan tỷ tỷ đứng là người lúc nãy ngăn cản Lục Vãn Vãn trợ giúp Cát Tường, danh gọi Nạp Lan Thuần Tuyết. Nàng ta phe phẩy chiếc quạt trong tay, thản nhiên nói: "Ngày thường xinh đẹp thì thế nào, còn không phải xuất thân bần hàn, trời sinh làm nô tài, định sẵn mệnh nhấc giày cho Ô Nhã tỷ tỷ mà thôi."
"Tốt rồi." Ngụy Anh Lạc buông chân Ô Nhã Thanh Đại, tất cung tất kính, "Mời tiểu chủ đi hai bước thử xem."
"Ngươi cuối cùng đang làm cái trò gì…" Ô Nhã Thanh Đại đi vài bước, sắc mặt âm trầm, "Nếu nói không ra nguyên cớ rõ ràng, hôm nay ta quyết không tha cho các ngươi, chốc nữa…"
"Ai nha." Lục Vãn Vãn bên cạnh Nạp Lan Thuần Tuyết liều mạng ngăn lại, lấy quạt che miệng, hát đệm một tiếng, "Từng bước sinh liên, hảo sinh rất khác biệt, tỷ quay đầu lại xem một chút nha."
Ô Nhã Thanh Đại nghe vậy sững sờ, nàng quay đầu nhìn lại, đầu thấy mình vừa mới đi qua tảng đá xanh, bên trên lưu lại một chuỗi Liên Hoa Ấn quanh co khúc khuỷu.
Bên tai đồng thời vang lên thanh âm Ngụy Anh Lạc, nàng nói: "Nô tài ít đọc sách, lại nghe thuyết thư tiên sinh nói, Đông hầu vì sủng ái nhất Phan phi làm ra Kim Liên kề sát đất, Phan phi khi đó bước đi, tựa như từng bước sinh liên, xinh đẹp không gì sánh được, bởi vậy mà được sủng ái. Hôm nay Anh Lạc dùng chút tài mọn, đem hoa hồng phấn khảm vào đế giày, mong ước tâm nguyện tiểu chủ được đền bù, từng bước lên cao!"
Ô Nhã Thanh Đại lườm nàng một cái, lại đong đưa cây quạt, đi tới tới lui lui vài bước.
Trên tảng đá xanh một đóa lại một đóa hoa sen, giống như màu xanh trong hồ nước chậm rãi nở rộ màu trắng hoa.
Ô Nhã Thanh Đại lập tức không muốn trừng phạt hai tiểu cung nữ này nữa, chỉ muốn nhanh chóng làm cho Hoàng thượng trông thấy một màn này, nếu chậm trễ, ai biết những kẻ khác có thể hay không noi theo nàng học cách quyến rũ, làm ra một nơi hoa hồng rồi lại hoa mẫu đơn khác đến.
"Được rồi được rồi." Vì vậy nàng không so đo nữa, phất phất tay, đối với Ngụy Anh Lạc đang quỳ trên mặt đất nói, "Với cái bộ dạng mặt cẩu nịnh chủ này của ngươi, ta tha cho nàng ta một mạng!"
Nói xong, nàng không hề chậm trễ, giẫm lên chuỗi Liên Hoa Ấn lúc nãy vội vàng rời đi.
Nàng ta đi rồi, nơi đây cũng không còn trò nào hay để xem, chúng tú nữ liền cũng từng người một lần lượt rời đi, Lục Vãn Vãn đi đến một nửa, quay đầu lại hướng Ngụy Anh Lạc hiền lành cười cười.
Chỉ tiếc nàng là đứng đấy, mà Ngụy Anh Lạc là quỳ đấy, vì vậy nụ cười này, Ngụy Anh Lạc không có trông thấy.
Chờ tiếng bước chân rời xa, Ngụy Anh Lạc mới chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Cát Tường bất động thanh sắc vẫn đang quỳ trên mặt đất, thở dài một hơi, đưa tay đem người nàng lạnh run nâng dậy: "Cát Tường, không sao rồi."
"A, a…" Cát Tường tựa hồ còn chưa theo kịp biến hóa vừa rồi, chậm chạp phục hồi tinh thần, mất hồn mất vía đáp lại Ngụy Anh Lạc.
"Tạm thời băng bó tay ngươi đơn giản một chút." Ngụy Anh Lạc lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ, cẩn thận từng li từng tí vì nàng băng bó, "Đợi tí nữa dẫn ngươi đi tìm đại phu…"
Được nàng ôn nhu đối đãi như thế, Cát Tường tâm chậm rãi hạ xuống, như là bèo trong hồ nhẹ nhàng trôi dạt lại gần bờ, ầng ậng nước mắt đáp: "Ừ…"
"Cát Tường, ngươi thật đúng là tay chân vụng về đấy!" Một thanh âm không đúng lúc vang lên, Cẩm Tú tay chống nạnh đi tới, môi mỏng hướng ra phía ngoài phun lời châm chọc, "Thiếu chút nữa cùng đem chúng ta hại thảm rồi!"
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói!" Cát Tường trợn mắt phồng má đáp, "Vừa rồi nếu không phải ngươi đẩy ta, ta căn bản sẽ không phạm sai lầm!"
"Được rồi được rồi, đều đừng cãi nữa!" Đại cung nữ chen ngang lời hai nàng lại dạy dỗ, "Cung nữ muốn ở lại, đều phải trải qua hai ải quét dọn, thêu thùa, đừng nghĩ ỷ vào công phu múa mép khua môi là giỏi, phải có thực lực mới được, đi mau!"
Tất cả cung nữ đều cúi đầu đáp: "Vâng!"
Đội ngũ hàng dài đi theo Đại cung nữ sau lưng, giống như cá trong ao Thanh Ngư, xuôi dòng mà bơi, hướng về đích đến. Đi đến một nửa, tay áo Ngụy Anh Lạc bị người giật giật, nàng quay đầu bắt gặp Cát Tường vụиɠ ŧяộʍ lén nhìn tứ phía, cảnh giác giống như đầu con chuột nhỏ, cho thấy sự việc vừa rồi thật sự làm nàng sợ hãi, bây giờ nói chuyện, thanh âm đều giảm thấp xuống vài lần, sợ bị người khác nghe thấy.
"Anh Lạc!" Nàng mang theo một ánh mắt ngây thơ ỷ lại đáng yêu, đồng thời chất chứa vài phần oán trách, "Ô Nhã thị hư hỏng như vậy, sao ngươi lại giúp nàng ta trúng tuyển?"
"Trúng tuyển, nàng ta sao?" Ngụy Anh Lạc dừng lại bước chân.
Cát Tường nghi hoặc nhìn nàng một cái, sau đó thuận theo ánh mắt của nàng nhìn lại.
Chẳng biết lúc nào, các nàng đã chạy tới Hoa Lan Uyển.
Hoa lan khắp nơi, mùi thơm ngát bốn bề, nhưng mà ánh mắt Ngụy Anh Lạc một chút cũng không hề dừng lại trên một đóa hoa lan nào.
Nàng là đang nhìn một cái giếng.
Cát Tường sợ run cả người, cũng không biết có phải cảm giác sai hay không, rõ ràng cách xa như vậy, lại có thể cảm giác được thuận theo miệng giếng bay ra hàn khí lạnh lẽo, băng lãnh rét thấu xương, tựa như cơn gió đêm thổi qua bãi tha ma vậy.
… Có lẽ băng lãnh không phải giếng, mà là ánh mắt Ngụy Anh Lạc ở giờ phút này.
"… Rút cuộc là trúng tuyển hay không, chỉ có ông trời mới biết thôi." Ngụy Anh Lạc mỉm cười, nụ cười này tản đi vài phần âm hàn nơi đáy mắt, nàng dắt tay Cát Tường tiếp tục đi về phía trước, "Đúng rồi, Cát Tường, lúc ngươi khóc lóc gọi tên ta cầu cứu lúc nãy, rất giống ta trước đây."
"Hả?" Cát Tường ngẩn người.
"Ta lúc trước cùng với ngươi giống nhau, dù sao vẫn là gặp rắc rối, bản thân xử lý không được, sẽ khóc lớn hô tỷ tỷ của ta." Ngụy Anh Lạc đưa lưng về phía Cát Tường nói, "Tỷ ấy mỗi lần đều sẽ đến cứu ta."
"Tỷ tỷ ngươi thật tốt." Cát Tường thật sự đáp lại, "Thật hâm mộ ngươi có tỷ tỷ như vậy."
"Không, là ta hâm mộ ngươi." Ngụy Anh Lạc thanh âm càng ngày càng thấp, "Lúc ngươi gọi ta, ta sẽ đáp lại ngươi, nhưng tỷ tỷ của ta… không bao giờ đáp lại ta được nữa."
Trước mắt bóng lưng lại tiêu điều thêm cô đơn lạnh lẽo, giống như mùa đông tàn lụi lá cây, tất cả không muốn, rồi lại không thể làm gì rời đi, bản thân ngày càng cô độc mà lớn lên.
Chỉ xem hình ảnh tiêu điều như vậy trong giây lát, Cát Tường đã cảm thấy khổ sở trong lòng, nhịn không được cầm thật chặt tay nàng. Tay Anh Lạc thật lạnh làm sao. Cát Tường thật muốn làm ấm đôi bàn tay này, sưởi ấm cả trái tim nàng ấy nữa.
"Không sao, ta sẽ phụng bồi ngươi thật tốt." Cát Tường nhẹ nhàng nói, "Ta sẽ phụng bồi ngươi thật tốt… Anh Lạc tỷ tỷ."