"Ngươi lại quét tuyết nữa rồi." Vừa quay về Trường Xuân cung, Ngụy Anh Lạc liền bị Hoàng hậu gọi lại. Hoàng hậu yêu thương nói, "Bản cung nói rồi, sau này ngươi không cần đυ.ng tay vào những việc vặt này nữa, đã có Trân Châu và người khác lo rồi. Nếu ngươi rảnh thì nên đọc nhiều sách, hoặc là đến giúp bản cung mài mực, thay ta xử lý một ít chuyện."
Hoàng hậu thật tâm muốn đem nàng bồi dưỡng thành tâm phúc; nếu không, người thà rằng xem nàng có mắt như mù, mà không phải cho phép nàng đọc sách viết chữ, minh bạch lý lẽ, thậm chí còn cùng nàng thảo luận số tiền thu được sau khi bán vật dụng còn tồn kho trong phủ Nội vụ.
Ngụy Anh Lạc nghe được mà kinh hãi lạnh mình, một mặt sầu lo không biết mình trèo cao có nhanh quá không, mặt khác lại cảm động khi được đối phương coi trọng, vì thế biết gì nói hết, không nửa lời gian dối.
"Mới lơ đãng một chút mà đã trễ thế này rồi." Rất nhanh đã hai canh giờ trôi qua, Hoàng hậu đặt bút lông trong tay xuống, trên mặt hiện ra một tia mệt mỏi.
Ngụy Anh Lạc lập tức đến đứng sau lưng nàng, đôi tay nhu hòa ấn hai bên huyệt thái dương, miệng khuyên nhủ: "Nương nương, nghỉ một chút đi, nô tỳ trò chuyện cùng người."
"Ừ." Hoàng hậu nhắm mắt lại, tạm thời vứt bỏ công việc bận rộn, cùng nàng nói chút chuyện phiếm trong cung, "Lại nói tiếp, không lâu trước đây thái y tới báo, nói gần đây Du quý nhân thường xuyên nửa đêm tỉnh giấc, cả người xanh xao yếu ớt, gầy đến mức nhận không ra, thái y nói… đây là tâm bệnh."
"Tâm bệnh cần tâm dược." Ngụy Anh Lạc cân nhắc nói."Di tần không có ở đây, Hoàng thượng chính là thuốc chữa duy nhất cho quý nhân." Hoàng hậu thở dài, "Nhưng Hoàng thượng có trăm công ngàn việc cần xử lý, làm sao lo được cho muội ấy! Vật vô giá dễ tìm, người thật lòng khó kiếm. Du quý nhân không phải Đổng Ngạc Phi, biết đi đâu mà tìm một vị thế tổ đây…"
Cả thiên hạ đều biết vua Thuận Trị độc sủng Đổng Ngạc Phi. Năm đó Đổng Ngạc Phi mắc bệnh qua đời, thế tổ gia vì nàng mà bệnh nặng một trận, không tiếc cắt tóc xuất gia. Nam tử bình dân cũng khó đối đãi với thê tử nhà mình được như vậy, huống chi là một vị đế vương có được cả thiên hạ.
Dừng một chút, Hoàng hậu tự biết lỡ lời, có chút buồn bã mà cười nói: "Bản cung đúng là hồ đồ rồi, xem ta đang nói gì vậy chứ?"
Ngụy Anh Lạc biết trong thâm tâm nàng suy nghĩ cái gì, có nữ nhân nào mà chẳng hy vọng bản thân trở thành Đổng Ngạc Phi, nhưng mà kỳ vọng càng cao lại càng dễ thất vọng.
Có lòng muốn trấn an nàng, Ngụy Anh Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Thế tổ hết mực si tình với Đổng Ngạc Phi, quả thực đáng để ngưỡng mộ. Nhưng nghĩ từ góc độ khác, cảm giác lại hoàn toàn bất đồng!"
"A?" Hoàng hậu có chút tò mò, "Ngươi nói xem."
"Hoàng hậu nương nương, Đổng Ngạc Phi bệnh nặng qua đời, thế tổ thương tâm tột độ, thoái triều năm ngày, đốt hai tòa cung điện và vô số châu báu, thậm chí còn hạ lệnh ban chết cho ba mươi vị thái giám và cung nữ! Đối với Đổng Ngạc Phi mà nói, gặp được vị quân vương si tình như vậy dĩ nhiên là may mắn. Nhưng ba mươi cung nhân vô tội đó, bọn họ cũng có người thân của mình, cũng là những sinh mạng sống sờ sờ! Huống hồ, thế tổ vì Đổng Ngạc Phi mà bỏ mặc ngàn vạn thần dân không ngó ngàng." Ngụy Anh Lạc thở dài, "Chỉ sợ văn võ bá quan, bách tính bình thường, cùng với các phi tử hậu cung khác, đều nguyện Hoàng đế vô tình."
"Hỗn láo!"
Thanh âm của một nam nhân bỗng nhiên vang lên, Ngụy Anh Lạc và Hoàng hậu kinh hãi, đồng loạt đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt đối phương.
Một đôi giàu màu vàng sáng bước đến trước mặt Ngụy Anh Lạc.
Đây là lần thứ hai nàng trông thấy đôi giày này.
"Ai cho phép ngươi ngông cuồng chê trách thế tổ? Đúng là tội đáng muôn chết!" Giọng nói vô cùng phẫn nộ của Hoằng Lịch vang lên trên đỉnh đầu nàng, "Người đâu —— "
Làm sao bây giờ!
Ngụy Anh Lạc trong lòng than khổ, nàng không bao giờ ngờ tới đường đường là một đế vương lại có sở thích nghe lén vách tường, hôm nay tự nhiên lại chui vào họng súng. Vì vậy, chỉ có thể…
Ngụy Anh Lạc cắn răng một cái, trước khi thị vệ ngoài kia xông vào đây bắt nàng, la lớn: "Hoàng thượng, lời này không phải nô tỳ nói đâu!"
"A?" Hoằng Lịch lạnh lùng vặn ngược lại, "Vậy ai nói?"
Ngụy Anh Lạc: "Là thế tổ gia."
Hoằng Lịch nghe vậy sững sờ.
"Hoàng thượng, thế tổ gia từng để lại một bức chiếu ‘Tội Kỷ’, đề cập bản thân quá đỗi hậu ái Đổng Ngạc Phi, chưa thể đặt lễ trên tình, vô cùng hối hận." Ngụy Anh Lạc thừa dịp hắn ngẩn người, liên tục nói cho hết lời còn lại, "Nô tỳ vừa rồi cũng chỉ thuật lại lời của thế tổ."
Bởi vậy nếu muốn trừng phạt nàng, đồng nghĩa với việc khi sư diệt tổ?
Hoằng Lịch trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Vậy ngươi chỉ trích chuyện thế tổ bắt cung nhân tuẫn táng, lẽ não cũng là thế tổ gia nói sao?"
"Không phải." Ngụy Anh Lạc nói.
Hoằng Lịch lập tức cười lạnh: "Người đâu —— "
Ngụy Anh Lạc: "Là Khang Hi gia nói!"
Hoằng Lịch: "…"
Ngụy Anh Lạc: "Khang Hi gia từ lâu đã hạ lệnh cấm tục lệ tuẫn tử. Từ đó về sau, đã không còn tục lệ dùng người sống tuẫn táng nữa rồi!"
Hoằng Lịch thật lâu không nói gì, hoặc là nghẹn một bụng không thốt nên lời.
Hoàng thượng tựa hồ có chút lòng dạ hẹp hòi, không tính buông tha cho nàng dễ dàng, nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, cuối cùng lại nghĩ tới một chuyện, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, vậy trẫm hỏi ngươi, vừa rồi ngươi còn nói bá tánh thà rằng thiên tử vô tình, như thế là ý gì?"
Nghe xong câu hỏi này, Ngụy Anh Lạc ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì nàng cũng chỉ nói có nhiêu đó, thế nên nếu hắn đã hỏi như vậy, chứng tỏ chỉ còn một cửa ải cuối cùng cần vượt qua nữa thôi.
"Hồi hoàng thượng." Ngụy Anh Lạc dập đầu trên mặt đất, chậm rãi nói, "Nô tỳ nghe nói Hoàng thượng ngày ngày giờ Mão đã thức dậy, mùa hè trời còn chưa sáng, mùa đông cũng chỉ mới qua canh năm. Khi dùng binh ở phía tây biên giới, có quân báo đến, dù có là vào lúc nửa đêm, Hoàng thượng cũng sẽ triệu gấp quân cơ đại thần thương nghị. Quân cơ đại thần khoảng năm đến sáu ngày lại thay phiên trực một lần, còn thấy thập phần khổ cực, huống chi mỗi ngày Hoàng thượng đều như thế, mỗi năm đều như thế, tấm lòng cần chính, khiến người người khâm phục! Nhưng mà, Hoàng thượng bận rộn chính vụ, không có hơi sức lo việc hậu cung, các phi tần không khỏi cảm thấy cô đơn. Có thể thấy được muốn làm một minh quân, có tình với bá tánh, với thiên hạ, thì chỉ đành vô tình với phi tần!"
Hoằng Lịch nghe xong, há miệng muốn phản bác, nhưng nghĩ cả buổi vẫn không tìm ra được sơ hở gì.
"Đúng vậy, đại ái vô tình, Hoàng thượng là một minh quân cần chính!" Hoàng hậu chợt đi tới, phất phất tay nói, "Được rồi, ngươi lui xuống đi, bản cung muốn phụng bồi Hoàng thượng nói chuyện."
Ngụy Anh Lạc lập tức thả lỏng người, biết rõ Hoàng hậu đang thuận thế giải vây giùm mình, qua ba cửa ải câu hỏi của Hoàng đế, qua cánh cửa này, nàng sẽ hoàn toàn an toàn…
"Đợi một chút!" Thanh âm nam nhân lại chợt truyền đến trên đỉnh đầu lần nữa, "Ngẩng đầu lên!"
Ngụy Anh Lạc không khỏi chấn động, cả Hoàng hậu cũng thế: "Hoàng thượng?"
"Ngữ điệu này, giọng nói này, trẫm càng nghe càng thấy quen thuộc…" Thanh âm Hoằng Lịch mang theo một tia nghi hoặc, đồng thời soi xét nhìn nàng chăm chú.
Ngụy Anh Lạc nghe xong lời này, lại càng không dám ngẩng đầu lên, phủ phục cúi rạp xuống đất, như là một bức tượng đá trải qua năm này tháng nọ vẫn không mảy may nhúc nhích.
"Trẫm nhớ ra rồi…" Giọng nói Hoằng Lịch bất chợt trở nên lạnh băng, "Ngươi chính là —— "
"Đi ra ngoài mau!" Hoàng hậu bỗng nhiên xen ngang, "Đừng ở đây làm Hoàng thượng phiền lòng nữa, nhanh ra ngoài quỳ đi!"
"Vâng, nương nương!" Ngụy Anh Lạc vừa lăn vừa bò gấp gáp xông ra ngoài.
Phía sau, Hoàng thượng và Hoàng hậu cãi vã ầm ĩ.
"Trẫm đã từng gặp cô ta, khi đó chỉ là một cung nữ hạ đẳng, vậy mà chưa đầy một tháng đã đến Trường Xuân cung, còn rất được nàng tin cậy, có thể thấy được cô ta lòng dạ khó lường, mưu đồ bất chính! Hoàng hậu, một người như vậy sao có thể giữ bên mình?"
"Hoàng thượng, Anh Lạc có phẩm hạnh như thế nào, thần thϊếp thân là chủ tử hiểu rõ ràng nhất."
"Hoàng hậu quá đỗi khoan dung, cẩn thận nuôi hổ gây họa đó!"
"Hoàng thượng, dùng thì không nghi, nghi thì không dùng. Thần thϊếp tin tưởng đôi mắt của mình, Anh Lạc chắc chắn không phải là loại người như Hoàng thượng nói!"
Bước chân bỗng nhiên hoá đá, Ngụy Anh Lạc hơi giật mình nhìn lại.
Nàng không phải là loại người như vậy sao?
Không, Hoàng thượng nói đúng, nàng chính là một người lòng dạ khó lường, mưu đồ bất chính.
"Nhưng nô tỳ sẽ không phụ lòng tín nhiệm của Hoàng hậu." Ngụy Anh Lạc tự thề dưới tận đáy lòng, "Nô tỳ tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương người."