"Thiếu gia."
Xưng hô với hắn thế này thì chỉ có một người.
Phú Sát Phó Hằng xoay người lại: "Tìm ta có chuyện gì… Ngụy Anh Lạc."
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, các cung nữ nhao nhao đổi sang quần áo mùa đông, từ xa đã thấy một vòng đỏ nhạt yểu điệu từ trong gió tuyết, tươi đẹp và diễm lệ như đôi môi phớt nhẹ qua đầu ngón tay, khiến mùa đông tuyết trắng như ửng lên màu đỏ sắc son căng tràn.
"Thiếu gia." Thiếu nữ áo đỏ đi đến trước mặt Phú Sát Phó Hằng, trong tay kèm theo một đồ vật có kiểu dáng cổ quái. Nàng thản nhiên cười nói, "Cho ngài cái này."
Phú Sát Phó Hằng không lập tức nhận ngay mà cúi đầu xem xét: "Đây là cái gì?"
"Hoàng hậu nương nương cứ nhắc mãi, lo lắng thiếu gia đứng đầu gió sẽ cảm thấy lạnh. Nhưng nam nhân lại không như nữ nhân, không dùng được lò sưởi tay, nên ta đã đến nhà bếp xin một cái bóng heo, sau đó cho nước nóng vào, buộc chặt miệng lại, ôm trong ngực ấm lắm." Nàng nói xong, chợt đem vật trong tay nhét vào lòng hắn, "Ngài xem thử có ấm không?"
Ngực Phú Sát Phó Hằng như bị phỏng, không biết là vì sự quan tâm của nàng, hay là vì đồ vật trong ngực nữa.
Hắn thân là thị vệ trong cung sao có thể nhận quà của cung nữ. Nếu bị người khác phát hiện, hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng sợ Ngụy Anh Lạc sẽ gặp xui xẻo, thế là hắn duỗi tay đẩy vật kia trở về: "Không cần đâu, ta không lạnh."
Lại thấy thiếu nữ trước mắt cười cười, chẳng những tặng quà thoả đáng, ngay cả lý do cũng vì hắn mà tìm xong rồi: "Nếu có người hỏi, ngài cứ nói là Hoàng hậu sai cung nữ đưa cho ngài. Thế nào, chẳng lẽ Hoàng hậu không có quyền quan tâm đệ đệ nhà mình sao?"
Phú Sát Phó Hằng còn có chút do dự, đã thấy nàng chậm rãi gục đầu xuống, thở dài.
"Ngài tặng ta lọ thuốc, ta cũng muốn đáp lễ lại với ngài, chỉ là ta thật sự tặng thứ không giống đồ vật bình thường…" Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng nói, "Ngài… chính là ghét bỏ…"
"… Không chê." Phú Sát Phó Hằng trầm mặc một lát, sau đó chìa tay nhận lại bóng heo nóng hầm hập kia, "Cảm ơn ngươi."
Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu cười rạng rỡ với hắn.
Đã mấy canh giờ trôi qua, Phú Sát Phó Hằng vẫn còn có chút hồn vía trên mây, trước mắt luôn hiện ra khuôn mặt Ngụy Anh Lạc tươi cười, chợt như một đêm gió xuân, hàng nghìn hàng vạn hoa lê đua nhau nở rộ.
"Hắt xì!" Bạn tốt bên cạnh Hải Lan Sát bỗng nhiên nhảy mũi một cái, sau đó hà hơi chà xát hai tay, "Đã lúc nào rồi mà gió ở Tử Cấm Thành còn mạnh như vậy, cứ trực tiếp luồn vào cổ ta, grừ!"
Các thị vệ canh gác khác cũng không khá hơn chút nào, gió se se lạnh, từng người một đều lạnh đến nỗi hai hàm răng va lập cập vào nhau, lại không thể rời bỏ cương vị tìm chỗ trú, chỉ có thể dậm chân tại chỗ, hoặc xoa lấy xoa để bản thân tự sưởi ấm.
Giữa đám đông thị vệ khuôn mặt trắng bệch, có một người sắc thái vẫn như thường, thậm chí còn có chút hồng nhuận phơn phớt. Ai ai cũng có thể nhận thấy Phú Sát Phó Hằng là người như vậy.
"… Trong ngực ngươi cất giấu thứ gì?" Hải Lan Sát tia nhanh như chớp, lời còn chưa dứt, tay đã đưa tới moi ra bóng heo từ ngực Phú Sát Phó Hằng. Bao trùm bởi nhiệt khí nóng hôi hổi, hắn nhịn không được run rẩy mãn nguyện, sau đó sung sướиɠ hét lớn, "A a a.., thứ gì thế? Ấm quá đi mất!"
Hắn vừa nói vừa không ngừng chà xát trong lòng mình.
"Trả lại cho ta!" Phú Sát Phó Hằng vội vàng giơ tay muốn đoạt lại.
Từ bé hai người này đã luyện võ, kẻ tám lạng người nửa cân không thua kém ai. Bọn họ bắt đầu giáp lá cà ra đòn cho đến xuất chiêu khéo léo, nhưng đánh hồi lâu vẫn bất phân thắng bại, cho nên Phú Sát Phó Hằng còn chưa lấy lại được bóng heo.
"Khẩn trương cái gì?" Hải Lan Sát còn dư tinh lực đùa giỡn hắn, "Chẳng lẽ được người khác tặng à? Thứ này nhìn thì tầm thường, nhưng tâm tư lại rất tinh tế. Nhìn ngươi nóng lòng như vậy, phỏng chừng không phải là nam nhân đưa đâu, chẳng lẽ… là tiểu cung nữ nào hao tâm làm cho ngươi?"
Phú Sát Phó Hằng vội vàng phủ nhận: "Không phải!"
"Không phải?" Hải Lan Sát lập tức hí hửng trêu đùa, "Nếu của nữ nhân tặng ngươi thì ta không muốn đâu. Nhưng nếu không phải, huynh đệ chúng ta còn phân biệt gì chứ, của ngươi chính là của ta, ta không khách khí mà nhận đâu ha —— a!"
Vui quá hóa buồn, chỉ thấy Hải Lan Sát kêu thảm một tiếng, nam tử hán cứng cỏi là thế mà thoáng một cái ngã lăn xuống đất, vừa rồi còn cảm thán lạnh ầm trời, thế mà bây giờ lại đem ngực chà xát trên tuyết lạnh như băng, hình như cảm thấy chưa đủ, hai tay còn không ngừng đào tuyết nhét vào ngực càng nhiều càng tốt.
"Hải Lan Sát, Hải Lan Sát! Có chuyện gì vậy?" Phú Sát Phó Hằng vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra, chờ thấy rõ tình huống, vốn ban đầu cả kinh, sau đó lại giận dữ, "… Như thế nào lại…"
"Ngụy Anh Lạc!"
Ngụy Anh Lạc đang quét tuyết trong sân, nghe thấy tiếng gọi liền dừng tay, quay đầu lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Một cung nữ nói với nàng: "Phú Sát thị vệ đang chờ ngươi bên cạnh giếng nước ở hậu cung, nói có chuyện muốn hỏi."
Nhanh vậy sao? Ngụy Anh Lạc đơ cả người, sau đó gật gật đầu: "Cảm ơn ngươi, ta ra liền!"
Buổi sáng bên cạnh giếng nước, hai người lại gặp nhau lần nữa.
Giống nhau gió tuyết, giống nhau áo đỏ, chỉ khác ở thái độ của hắn.
Phú Sát Phó Hằng chế trụ cổ tay Ngụy Anh Lạc, đôi mắt ngận tràn tức giận khó tả: "Chúng ta có thâm cừu đại hận gì mà ngươi lại muốn hại ta như vậy?"
Ngụy Anh Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, ra vẻ kinh ngạc: "Thiếu gia, ngài đang nói gì vậy?"
"Cái bóng heo kia!" Phú Sát Phó Hằng trầm giọng nói, trong mắt ngoài tức giận còn xen lẫn thất vọng, "Nổ tung."
Nhưng không ngờ một giây sau, một vật ấm áp sờ lên l*иg ngực của hắn.
Ôn hương nhuyễn ngọc, đúng là một bàn tay nữ nhi.
Một bụng tức giận được tay nàng vỗ khẽ đã bốc hơi hơn phân nửa, Phú Sát Phó Hằng tựa như bị kiếm đâm trúng, liên tục thối lui vài bước, đến khi chạm vào thành giếng lạnh buốt mới lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn có chút mặt đỏ tai hồng nói: "Ngươi làm gì thế?"
"Bóng heo sao lại vỡ vậy?" Cơ thể Ngụy Anh Lạc lại dựa sát vào người hắn, hai tay một lần nữa với tới ngực hắn, "Để ta xem ngài có bị thương hay không?"
Nàng di chuyển gấp gáp như vậy, một bộ dạng làm việc nghĩa không được chùn bước, quả thực muốn cùng hắn rơi xuống giếng luôn rồi.
Phú Sát Phó Hằng vội chặn nàng lại, bàn tay dùng lực một chút, người giống như bị đá kẹp chặt đứng im tại chỗ, thở dài nói: "Không phải ta, là bạn tốt của ta Hải Lan Sát, hắn bị bóng heo làm cho bỏng rồi."
Ngụy Anh Lạc sững sờ một chút, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, giấu biểu tình của bản thân lúc này trong bóng tối, nhẹ nhàng nói: "Thiếu gia không bị thương là tốt rồi, đích thị là ta quá nóng vội, muốn tặng quà cho ngài sớm một chút, kết quả buộc không chặt miệng bóng heo. Bạn tốt của ngài… không sao chứ?"
"Không có gì đáng ngại, nhưng mà cũng bị bỏng không nhẹ." Phú Sát Phó Hằng dừng một chút, có chút hoài nghi nheo mắt lại, "Ngươi thật sự không phải cố ý?"
Ngụy Anh Lạc chậm rãi ngẩng đầu, từng hạt bông tuyết hòa tan trên da thịt nàng, nàng thở ra nhiệt khí như mờ nhân ảnh, khiến gò má Phú Sát Phó Hằng không khỏi nóng bỏng, thậm chí cho rằng nếu nàng không giải thích, mình cũng sẽ tin tưởng nàng.
"Thiếu gia, ngài thật sự không bị gì sao?" Ngụy Anh Lạc chậm rì rì giơ cao bàn tay, nhẹ nhàng phủ lên hai má của hắn, "Mặt ngài sao đỏ thế này, có phải bị bỏng rồi không?"
Phú Sát Phó Hằng nhanh chóng nắm lấy tay không quy củ này: "Không, ta không có…"
"Nhưng mặt ngài thật đỏ." Ánh mắt Ngụy Anh Lạc dời qua tay hắn, "Tay cũng rất nóng."
Phú Sát Phó Hằng giống như bị phỏng thật, vội vàng thả lỏng tay ra, có phần túng quẫn xoay người rời đi.
Phía sau lại vang lên tiếng cười thanh thúy như chim vàng anh: "Thiếu gia, kỳ thật cho đá vào bóng heo, mùa hè dán lên da mát mẻ cực kỳ. Lần sau ta sẽ làm thêm một cái nữa để mùa hè ngài dùng!"
Nhưng Phú Sát Phó Hằng ngay cả dũng khí quay đầu đáp một tiếng cũng không có, một đường chạy trối chết trở về phòng thị vệ, vừa hay nhìn thái y mới thay thuốc cho Hải Lan Sát xong, đang thu thập cất đồ vào hòm thuốc.
"Ai, mạng của ta sao lại đen đủi vậy chứ?" Hải Lan Sát nằm trên giường than thở, "Không bỏ mạng trên chiến trường, thế mà thiếu chút nữa bị cái túi nước nóng làm nổ chết."
"Tai họa để lại ngàn năm. Yên tâm đi, ngươi không chết được đâu." Phú Sát Phó Hằng tiễn thái y xong, tìm ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, quan tâm hỏi han, "Thái y nói sao? Có nặng lắm không, có cần cấp cho ngươi nghỉ phép mấy ngày không?"
"Duyệt cho ta nghỉ mười ngày đi, thuận tiện tránh luôn kiểu thời tiết mắc toi này." Hải Lan Sát đòi hỏi không chút khách khí, thấy Phú Sát Phó Hằng gật đầu đồng ý mới nhẹ thở phào, miệng lại bắt đầu ba hoa, "Ta là thay ngươi chịu trận đấy nhé, sao rồi? Bật mí cho ta nghe một chút chuyện của hai người đi?"
Hải Lan Sát trêu ghẹo như vậy không phải là ít, nhưng chỉ duy nhất lần này Phú Sát Phó Hằng ngớ người, trên mặt lại có chút khô nóng, lưỡng lự chốc lát mới trả lời: "… Có gì đâu mà kể chứ."
Hải Lan Sát vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua, có biến rồi! Nhất thời quên luôn cơn đau trên người, hắn thoáng cái từ trên giường bò dậy, có chút hăng hái nói: "Phó Hằng, thứ này tuy vỡ rồi, nhưng ta vẫn phải nói một câu công bằng! Xử lý bóng heo phiền toái lắm, còn có dây thừng để buộc miệng bóng nữa, ít nhất cũng phải đun hết hai đêm liền đấy. Người ta vì ngươi như vậy, ngoài tâm hồn thiếu nữ mơ mộng ra, còn có thể vì cái gì nữa?"
"Phiền phức như vậy?" Phú Sát Phó Hằng chợt kịp phản ứng lại, đối phương là đang dụ cho mình khai ra đây mà!
"Không phải sao?" Hải Lan Sát vỗ vỗ vai hắn, vui tươi hớn hở nói, "Ta dám dùng tính mạng đánh cuộc, cô nương tặng ngươi túi chườm nóng này, chắc chắn là nhìn trúng ngươi rồi! Còn ngươi thì sao? Có thích nàng không? Thích nàng điểm nào nhất?"
Điểm nào nhất?
Trong nháy mắt, vô số hình ảnh ào ạt nhảy vào tầm mắt Phú Sát Phó Hằng.
Nàng mặc xiêm y đỏ giống như tô son điểm phấn cho mùa đông tuyết trắng.
Nàng cười như một đêm gió xuân, nghìn vạn hoa lê đua nhau khoe sắc.
Da thịt trắng nõn của nàng bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
"Này này, đang hỏi ngươi đấy?" Hải Lan Sát lắc lư vai hắn, "Thích điểm nào nhất?"
Mỗi thứ một chút.
"… Câm miệng!" Phú Sát Phó Hằng bỗng thẹn quá hóa giận, nhưng lại không biết là phát cáu với đối phương hay với chính bản thân mình.
"Ôi, đừng đi mà. Quay lại, quay lại đây, ta chỉ đùa một chút thôi mà, sao lại tức giận như thế!" Hải Lan Sát ở sau lưng gân cổ lên kêu, nhưng không cản nổi bước chân của Phú Sát Phó Hằng. Như thực sự hiểu ra chuyện gì, hắn lại hướng về bóng lưng đối phương cợt nhả, "Lần sau cô ấy có tặng ngươi bóng heo, nhớ cho huynh đệ dùng ké với nha!"
P.s: Tung bông chào mừng Hải Lan Sát xuất hiện=))))