Đại thái giám Lý Ngọc bước nhanh tiến vào, vẫn là một bộ dạng kê cây phất trần trắng như tuyết trên khuỷu tay, nối gót là một hàng thái giám khiêng rương gỗ tử đàn đi theo vào trong.
"Hoàng hậu nương nương thiên tuế!" Lý Ngọc cười hiền hòa như Phật Di Lặc, "Hoàng thượng dặn dò nô tài dâng thọ lễ của năm nay đến."
Hoàng hậu đứng dậy đón chào: "Hoàng thượng ưu ái, thần thϊếp tạ long ân."
"Nương nương đừng nóng vội. Năm nay ngoài những kim ngân tơ lụa như thường lệ ra, Hoàng thượng còn cố tình chuẩn bị một lễ vật cho người." Dứt lời, Lý Ngọc vỗ vỗ tay, hai tiểu thái giám có khuôn mặt thanh tú lập tức dâng lên một hộp trang điểm nhỏ màu đen có kiểu dáng tinh xảo.
Thời gian vừa đúng giờ Tý, chính là thời khắc Phú Sát hoàng hậu ra đời.
Trên đỉnh chóp bỗng nhiên rộng mở, bắn ra một con chim đỗ quyên màu xanh lá cây. Mới liếc sơ qua trông rất sống động, chờ đến khi nhìn gần mới phát hiện là một khối ngọc phỉ thúy được điêu khắc mà thành, riêng đôi mắt được tô điểm bằng hai viên đá mã não màu đen, linh quang lay động, tinh xảo đáng yêu. Phú Sát hoàng hậu vừa nhìn, đỗ quyên lập tức giương cánh xanh biếc, đồng thời kêu vang ba tiếng "cuốc cuốc cuốc".
Hoàng hậu lập tức lộ vẻ yêu thích: "Đây là đồng hồ sao?"
"Vì chuẩn bị bất ngờ này cho người nên Hoàng thượng đã sớm phân phó người làm đồng hồ đến. Họ đã trao đổi rất lâu mới thống nhất làm ra một đồng hồ chúc thọ tặng người. Nhưng Hoàng thượng nói, Đại Thanh ta không chuộng lúc sinh thần tặng lễ vật kiểu này, cho nên đã ra lệnh cho bọn họ chỉnh sửa lại. Người xem." Lý Ngọc mở chiếc hộp ra, bên trong chứa đầy nhiều loại châu ngọc, phần lớn là ngọc phỉ thúy cùng trang sức mã não, hòa lẫn cùng với tiếng 'hót' của chim đỗ quyên, Lý Ngọc cười nói, "Đây là một chiếc hộp trang điểm. Cái tráp nhỏ phía trên có thể báo giờ!"
Không bàn đến độ trân quý của nó, điều đáng quý nhất phải kể đến ở đây chính là tâm tư của Hoàng đế vì một món quà sinh thần mà đã tiêu hao không ít.
Mỗi tần phi đang hiện diện ở đây đều hâm mộ Hoàng hậu không thôi, nhất là Tuệ quý phi, móng tay giả cào vào da thịt cô cung nữ đứng cạnh, mặc dù đau đớn nhưng đối phương vẫn nghiến răng chịu đựng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì.
"Làm khó Hoàng thượng vì bản cung mà đã hao tốn nhiều tâm tư như vậy." Hoàng hậu nương nương rốt cuộc cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày.
Người bên cạnh nhao nhao vây quanh nàng nói lời ngon tiếng ngọt. Hoàng hậu phất phất tay, tiếng nói cười lập tức ngừng lại, tiếp đến nàng hướng Lý Ngọc dặn dò: "Lý công công, phiền ngươi về bẩm báo Hoàng Thượng, nói lát nữa bản cung sẽ đích thân đến tạ ơn."
"Vâng, nương nương." Lý Ngọc cung kính đáp, quay người hướng ra phía cửa, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Ngụy Anh Lạc đứng sang một bên, tay nâng cao khay điềm nhiên như không, như vô tình hay hữu ý vừa vặn che đi khuôn mặt của nàng.
Mặc dù cảm thấy người này thoạt nhìn có chút quen mắt, nhưng Lý Ngọc tự biết không nên ra lệnh cho nàng ngẩng đầu lúc này, vì nơi đây dù sao vẫn là thọ yến của Hoàng hậu, làm thế miễn cho người bên ngoài suy đoán lung tung; hơn nữa còn có lời phân phó của Hoàng hậu, vì vậy Lý Ngọc nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó nhấc chân rời đi.
Hắn đi rồi, ánh mắt mọi người cùng đặt chú ý trên con đỗ quyên kia đồng thời bàn tán sôi nổi. Thật lâu sau đó, Phú Sát hoàng hậu mới sực nhớ còn có một cô cung nữ vẫn đang chờ dâng tặng lễ vật, liền xoay đầu lại, vẻ mặt ôn hoà hỏi nàng: "Phường thêu đưa đến cái gì đây?"
Ngụy Anh Lạc chậm rãi kéo ra tấm vàng lụa, lộ ra bộ phượng bào được xếp ngay ngắn phía dưới.
Bốn phía vang lên tiếng sợ hãi, nhưng không phải sợ hãi khâm phục vì phượng bào xinh đẹp.
Mà là… sợ hãi kinh ngạc vì phượng bào quá mức thô tục.
"To gan!!!" Không đợi Phú Sát hoàng hậu mở miệng, đại cung nữ Minh Ngọc đang đứng cạnh đã nghiêm nghị quát một tiếng, "Ngươi dám đem vật như vậy dâng cho Hoàng hậu sao?"
Bộ phượng bào này tuyệt mỹ phi phàm, thân áo thêu hình phượng hoàng giương cánh muốn bay, so với đỗ quyên lúc trước đều vô cùng khéo léo như nhau, thật không giống như thêu trong vội vàng.
Nhưng khác nhau ở chỗ, chim đỗ quyên là được khắc từ ngọc phỉ thúy vô cùng quý báu, nhưng còn bộ phượng bào kia lại được dệt từ lông con vật nào đấy không biết tên.
"Ta nhớ đã đưa cho phường thêu chỉ khổng tước, nhưng hôm nay lại thành cái gì thế này?" Minh Ngọc bước nhanh đi tới, cầm bộ phượng bào nhìn qua, khuôn mặt hằn học giận dữ, "Không phải tơ vàng, thậm chí không phải chỉ bạc. Tốt lắm, phường thêu thế mà cũng thèm muốn chỉ khổng tước trắng trợn như vậy, vì thế sau cùng làm ẩu thế này để đến đưa cho có sao?"
Ngụy Anh Lạc nhanh chóng quỳ xuống: "Nô tài không dám."
"Ngươi không dám? Đều đã làm hết rồi, còn có cái gì mà không dám?" Minh Ngọc đang muốn ném phượng bào trong tay lên mặt Ngụy Anh Lạc, sau lưng lại vang lên âm thanh của Phú Sát hoàng hậu: "Đợi đã."
Phú Sát hoàng hậu vẫy vẫy tay, lệnh Minh Ngọc đem xiêm y dâng lên, cúi đầu dò xét một lát, lông mày nàng không khỏi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Anh Lạc: "Nếu như bản cung không nhìn lầm, đây là tơ sợi se từ lông tơ của đuôi hươu phải không?"
"Hoàng hậu nương nương thánh minh." Ngụy Anh Lạc không có nửa điểm che giấu, thoải mái thừa nhận nói.
Mọi người xôn xao.
Thật sự lấy chỉ thêu từ lông đuôi hươu để may phượng bào sao? Cung nữ có địa vị hơi cao một chút nhất định sẽ không dùng thứ hạ đẳng như thế để may xiêm y, người của phường thêu đúng là ăn gan hùm mật báo thật rồi. Rốt cuộc ai đã âm thầm sai khiến để cô ta dùng vật như vậy đến làm nhục Hoàng hậu nương nương?
Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đều hữu ý vô tình liếc về Tuệ quý phi.
Nghi ngờ trong lòng Phú Sát hoàng hậu cũng không khác so với mọi người, sắc mặt dần dần lãnh đạm, hỏi: "Vì sao phường thêu các ngươi phải dùng loại tơ này?"
Hoàng hậu chỉ xứng dùng chỉ thêu như vậy, chẳng lẽ người khác đưa vật liệu sai sao? Mọi người nhìn nhau, bất kể đáp án là gì, đối với Hoàng hậu mà nói đều là một loại nhục nhã. Nếu đúng Tuệ quý phi là chủ mưu đằng sau thì không cần nói thêm gì nữa; còn nếu đúng vật liệu đưa sai thì chính là tuyên bố rõ ràng Hoàng hậu căn bản vô lực điều khiển hậu cung, người nào cũng có thể tùy tiện đánh tráo vật liệu, sau đó vào ngay thời điểm trọng yếu như lần thọ yến này dùng phượng bào làm từ lông đuôi hươu đến nhục nhã nàng.
Không rõ sau lần thọ yến này Hoàng hậu sẽ xử lý việc này thế nào, nhưng có một việc chắc chắn đó là tiểu cung nữ trước mắt này… chết chắc!
Đang lúc mọi người chờ Hoàng hậu phán tội chết, Ngụy Anh Lạc hít sâu một hơi, động tác duy trì nâng khay như cũ, từng lời rõ ràng rành mạch nói: "Nghe nói Hoàng hậu nương nương xưa nay vốn tiết kiệm, lại từng nói kim tơ ngân tuyến xa hoa lãng phí, lại nghĩ tới mọi trang sức và y phục của tổ tiên Đại Thanh trước khi nhập quan hết thảy đều dùng tơ từ lông tơ của đuôi hươu. Lần này nô tài cả gan từ bỏ kim tơ ngân tuyến để trở về tập tục xưa, tuân theo ý chỉ tiết kiệm nghiêm ngặt của Hoàng hậu nương nương, lại có thể nhắc nhở mọi người ghi nhớ vất vả của tổ tiên sáng lập đế nghiệp."
"Cái này…" Minh Ngọc vốn chuẩn bị gọi người xử trí Ngụy Anh Lạc, lại thình lình nghe nàng ta nói một thôi một hồi lí do thoái thác, cho nên nhất thời á khẩu không đáp lại được, đứng nghẹn cả buổi vẫn không tìm ra được chút sơ hở nào, chỉ đành hướng ánh mắt về phía Phú Sát hoàng hậu cầu người giúp đỡ.
Phú Sát hoàng hậu sẽ xử trí Ngụy Anh Lạc như thế nào?
Ngụy Anh Lạc đã đoán được tám đến chín phần.
Lúc trước nàng chần chừ không tiến vào dâng lễ, là vì tâm tình Hoàng hậu khi đó bị tượng Tống Tử quan âm của Tuệ quý phi làm cho hỏng bét.
Cho dù là một người hướng thiện quanh năm ăn chay, nhưng nếu vào lúc tâm tình không tốt, kiềm chế không được có thể khiến người đó giận cá chém thớt.
Cho nên nàng vẫn luôn chờ đợi, cố ý chậm chạp dây dưa để kéo dài thời gian mong Hoàng đế đến thưởng lễ vật trước.
Nhờ chim đỗ quyên xanh biếc kia đã xóa tan hết tâm tình không vui của Hoàng hậu, khiến người mỉm cười hạnh phúc.
Mặc dù là một bước đi táo bạo, nhưng nàng vẫn nguyện đánh cược, rằng khi con người có tâm tình vui vẻ, tiếng nói sẽ trở nên ôn nhu một chút, thậm chí có lòng tốt còn ban thưởng cho ăn mày ven đường một hai cái bánh bao nữa kìa.
"Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên." Ngụy Anh Lạc nghĩ thầm, "Cầu trời… xin người đừng phụ lòng con."
Mà ông trời, tự nhiên sẽ không phụ lòng người có ý chí như nàng.
"… Tiểu nha đầu này, suy nghĩ khéo léo lắm." Nàng quỳ rạp trên đất, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của Phú Sát hoàng hậu từ trên đỉnh đầu truyền tới, mang theo chút nhẹ nhõm cùng vui mừng, "Giờ đây trong cung dần dần hình thành lối sống xa hoa. Nếu ai cũng có thể ghi nhớ vất vả của tổ tiên sáng lập đế nghiệp, thì nên từ bỏ xa hoa, cần kiệm sống qua ngày mới đúng. Người đâu, thưởng!"