- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Diên Hy Công Lược
- Chương 24: A Mãn
Diên Hy Công Lược
Chương 24: A Mãn
"Khụ, khụ khụ…" Giữa đêm, Phương cô cô trằn trọc một lát, sau đó một giọng khàn khàn vang lên, "Băng Thanh, rót cho ta chén nước!"
Không ai đáp lại bà ta.
"Ngọc Khiết!" Phương cô cô lại gọi tên người khác, "Rót cho ta chén nước!"
Như cũ vẫn không người nào hồi đáp.
Bình thường vẫn là hai người họ hầu hạ bên cạnh bà, thậm chí không cần bà ta hô, chỉ cần nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hai người họ sẽ tranh nhau mà giành lên trước bưng trà tới, hôm nay lại cùng nhau biến mất không thấy tung tích đâu cả.
"Hai ngươi đều là đồ vong ân phụ nghĩa, uổng phí ta ngày thường chuyện gì cũng đều tín nhiệm các ngươi như vậy!" Phương cô cô mắng cả buổi trời, nước mắt chảy ròng, "Hôm nay, hôm nay đến một ly nước cũng không cho ta…"
Lời còn chưa dứt, một chén trà đã được bưng đến sát môi bà.
Nước trà lành lạnh, bên trong cũng không bỏ lá trà, nhưng Phương cô cô đã khát cả đêm đâu cần nghĩ nhiều như vậy, bà ta một phát cầm lấy chén trà, ọt ọt ọt ọt uống một hơi sạch sẽ.
"Quát đủ chưa?"
"Thêm một chén… Không đúng!" Đây không phải giọng nói của Băng Thanh và Ngọc Khiết! Phương cô cô đột nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt là một gương mặt thanh lệ như đóa hoa sen, không hề son phấn trang điểm, thực sự chiếm hết bảy phần mỹ lệ chốn nhân gian.
"Nếu quát đủ rồi thì trả lời ta mấy câu hỏi này." Nàng nở nụ cười yếu ớt nói.
"Ngụy! Anh! Lạc!" Phương cô cô gằn từng chữ, "Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta sao?"
"Nếu ta không đến, chỉ sợ bà có hô rát cổ họng thì đến một giọt nước cũng không có." Ngụy Anh Lạc thở dài xa xăm, "Đáng thương quá, chỉ còn nửa năm nữa bà có thể theo quy củ mà thuận lợi xuất cung, hôm nay lại bị đuổi đi như vậy, chẳng những mất hết bổng lộc, chỉ sợ ngay cả người thân trong nhà cũng không dám thu nhận bà."
Nghĩ đến viễn cảnh bi thảm sau này của bản thân, Phương cô cô nhịn không được hai mắt biến thành màu đen, bờ môi run rẩy nói: "Ngươi tại sao phải hại ta như vậy, còn bụng ngươi nữa, cái bụng của ngươi rốt cuộc là thế nào…"
Vấn đề này khiến bà trằn trọc cả buổi, nhưng nghĩ nát óc vẫn không có câu trả lời nào thỏa đáng, nếu không phải chắc chắn Ngụy Anh Lạc phình to bụng, bà có mười lá gan cũng không dám mời Ngô Thư Lai đến phân xử.
"A, bà hỏi chuyện này à." Ngụy Anh Lạc khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bụng hơi lồi ra của mình, ngữ khí nhẹ nhàng linh hoạt giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình, "Vài ngày trước, ta đi theo một nhóm thợ thủ công đến nơi chuyên làm gốm sứ để xin đất cao lanh, dùng một lượng nhỏ, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng, còn có thể phình bụng rất nhanh. Ta cũng chỉ bắt chước có vài phần, các ngươi liền mắc câu rồi, háo hức muốn xử trí ta…"
Phương cô cô nghe được toàn thân rét run.
Nói là dùng một chút không ảnh hưởng tính mạng, thế nhưng đó là đất, chuyện đất quan âm ăn người chết cũng không phải là chưa từng phát sinh, ai biết được nuốt cái thứ đó xong sẽ như thế nào?
Một người đối với bản thân còn nhẫn tâm như thế, đối với kẻ thù chỉ có nhẫn tâm hơn.
"Còn lý do vì sao ta phải làm vậy…" Ngụy Anh Lạc xòe tay ra, một túi lưới hoa mai tinh xảo treo vắt vẻo trên đầu ngón tay, "Bà còn nhận ra túi lưới này không?"
Phương cô cô tập trung nhìn vào: "Cái này, đây không phải là túi ta mới đánh mất mấy ngày trước sao, thì ra là ngươi trộm…"
"Bà mới ăn trộm!" Ngụy Anh Lạc đột nhiên kéo lấy tóc Phương cô cô, khiến bà ta phải ngẩng đầu nhìn mình, khuôn mặt ngụy trang trước kia vào giờ phút này bị xé đi hoàn toàn, xuất hiện trước mặt Phương cô cô hiện giờ là một gương mặt chân thật đến đáng sợ… Báo thù bằng gương mặt, "Nhìn mặt ta đi, hãy nhìn kỹ một chút, ta là ai?"
"Ngươi là Ngụy Anh Lạc, không, không, ngươi là…" Phương cô cô hoảng sợ nhìn gương mặt trước mắt này, "Ngươi là… Ngụy Anh Ninh!"
Ngụy Anh Lạc vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nếu nói Cẩm Tú đối phó nàng là xuất phát từ ghen ghét, vậy còn Phương cô cô tại sao phải dính vào?
Thẳng cho đến khi nhặt được túi lưới hoa mai này… Vào đêm trước ngày tỷ tỷ tiến cung, Ngụy Anh Lạc cả đêm không ngủ, tự tay làm cho tỷ một túi lưới hoa mai, một đáp án mới dần dần trồi lên mặt nước (*).
"Nói!" Ngụy Anh Lạc hung dữ níu lấy tóc Phương cô cô, bộ dáng dữ tợn giống như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, "Bà và Ngụy Anh Ninh có quan hệ gì? Mau khai ra hết cho ta! Nếu không, ngay bây giờ ta sẽ đi gặp Ngô tổng quản, vạch trần bà ngày thường đã hà khắc cung nữ như thế nào, đến lúc đó ngay cả đãi ngộ khi xuất cung cũng đừng hòng có được!"
"Đừng, đừng, ta nói, ta nói hết…" Phương cô cô nước mắt lưng tròng chịu thua, "Ta lúc trước nghe tên của ngươi, đã cảm thấy có chút quen tai, về sau mới cẩn thận nhớ lại, Ngụy Anh Ninh vừa vào cung đã sửa lại tên, mọi người có thói quen gọi nàng là A Mãn…"
Có lẽ đó là ý trời, lúc Ngụy Anh Ninh nhập cung, trùng hợp cũng do Phương cô cô quản lý.
Hai tỷ muội cùng gặp một chuyện giống nhau, đều là trời chưa sáng đã phải rời giường để ngồi thêu kiểu dáng hoa văn khác nhau lên quần áo và khăn thêu của Phương cô cô.
"Về sau cô ta gây ra chuyện thị phi, bị ta nắm được nhược điểm nên ta, ta đã lấy chuyện này uy hϊếp, ép cô ta phải đưa toàn bộ ngân lượng lẫn đồ có giá trị đều giao cho ta bảo quản." Phương cô cô chỉ vào góc tường, "Kia, tay nải của tỷ tỷ ngươi ở ngay dưới kia."
Ngụy Anh Ninh (Editor: Phương cô cô vẫn đang xem Anh Lạc là Anh Ninh) tạm buông tha mình, nhanh chóng chạy đến cạy mở tấm ván gỗ, từ dưới ván gỗ lấy ra một tay nải màu xanh cũ kỹ, tháo nút mở ra, bên trong đến nửa đồng tiền cũng không còn, chỉ có một hai bộ quần áo cũ, còn có một miếng ngọc bội bị nứt một góc, cũng không đáng bao nhiêu tiền.
"Đã nhiều năm như vậy, tiền… ta xài hết rồi." Phương cô cô co người lại trong góc giường, hai tay ôm đầu gối, lạnh run nói, "Ngươi đừng tố giác ta, chờ ta xuất cung rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại tiền cho ngươi."
Ngụy Anh Lạc đối với tiền không có hứng thú, nàng si ngốc ngắm nhìn bộ quần áo cũ trong tay, tựa hồ như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể tỷ tỷ, nàng trân trọng đem quần áo ôm vào trong ngực, như là ôm tỷ tỷ…
"Ngươi luôn miệng nói tỷ tỷ ta làm chuyện thị phi." Nàng đưa lưng về phía Phương cô cô, thanh âm trầm thấp, "Đến tột cùng là chuyện gì?"
"Còn không phải là vụиɠ ŧяộʍ với nam nhân…" Phương cô cô nói.
"Nói bậy!" Ngụy Anh Lạc đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói, "Tỷ tỷ của ta không phải loại người như vậy!"
Bả vai Phương cô cô rụt lại một cái: "Không, không tin ngươi cứ đi hỏi Trương ma ma xem."
Ngụy Anh Lạc nhíu mày: "Trương ma ma cũng biết việc này?"
Phương cô cô ngược lại kỳ quái liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi cho rằng bà ấy vì cái gì chiếu cố ngươi như vậy? Còn không phải bởi vì tỷ tỷ ngươi là thợ thêu mà bà ấy coi trọng nhất sao? Nếu ngươi muốn hỏi chuyện A Mãn, không nên hỏi ta, có lẽ nên đi tìm bà ấy…"
Phương cô cô còn chưa dứt lời, thân ảnh trong phòng cũng đã biến mất, hai cánh cửa bị người dùng lực cực mạnh đẩy ra, tiếng cửa kẽo kẹt vẫn còn vang vọng bên tai.
Nơi ở của cung nữ, chỗ ở của Trương ma ma.
Trên mặt bàn bày biện hai chén trà, bởi vì trà được chế một lúc lâu, nước trà không hề nóng hổi ngược lại độ ấm vừa đủ. Trương ma ma ngồi nhâm nhi chén trà, nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang chờ đợi một vị khách nào đó.
Rầm rầm rầm.
"Cửa không khóa, vào đi." Trương ma ma chậm rãi mở mắt ra, "Ngồi đi, trước tiên uống trà đi đã."
Ngụy Anh Lạc thở hồng hộc đứng ở cửa ra vào, nàng một đường chạy thẳng đến đây, cho nên yết hầu giống như lửa đốt, một chén trà rót vào cổ họng mới lấy lại được khí lực nói chuyện.
"Ma ma." Nàng buông chén trà để xuống, nhìn chằm chằm Trương ma ma đang rót cho nàng chén trà tiếp theo, "Ngụy Anh Ninh là tỷ tỷ của ta."
Nước trà lần nữa rót đầy ly, lá trà màu xanh biếc trong chén tựa như mây cuốn mây bay, tản mát ra hương trà tươi mát, Trương ma ma chậm rãi nói: "Đã nói với ngươi rồi, không được nhắc đên tên này nữa, phạm huý kiêng kị."
Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm Trương ma ma đang đưa chén trà tới, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng hỏi: "Người đã sớm biết, cái gì cũng biết hết rồi, nhưng vì sao… vì sao không nói gì với ta?"
"Ngươi muốn ta nói gì?" Trương ma ma nói, "Nói A Mãn đã phạm sai lầm lớn, ta đối với cô ấy rất thất vọng sao?"
"Ai ai cũng nói tỷ tỷ của ta đã làm chuyện xấu, nhưng rốt cuộc đã phạm sai lầm gì đến nỗi phải đền mạng như vậy?" Ngụy Anh Lạc đẩy chén trà trước mắt ra, bổ nhào lên gối Trương ma ma, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay lên, nước mắt lượn quanh mà nhìn ma ma, giống như cháu gái nhỏ bị ủy khuất, không ngừng đong đưa tay bà nội, "Ma ma, ma ma, xin người nói cho ta biết, ta van xin người!"
Trương ma ma thật sự là không lay chuyển được nàng, nằng nặng thở dài: "Có người bẩm báo Ngô tổng quản, nói cô ấy cả đêm không về, đích thị là cùng người khác lén lút bên ngoài, vận khí của cô ấy không tốt như ngươi, ở núi giả trong Ngự hoa viên, Ngô tổng quản phát hiện váy trong của cô ấy có dính vết bẩn đυ.c…"
"Tỷ tỷ luôn luôn giữ mình trong sạch, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!" Ngụy Anh Lạc nghe xong, một chữ cũng không hề tin, "Tỷ ấy nhất định bị oan!"
"Ta cũng hy vọng cô ấy bị oan." Trương ma ma thương cảm nhìn tiểu nha đầu đang tựa trên đầu gối mình, "Nhưng chính miệng cô ấy nói với ta, không ai cưỡng ép, là cô ấy tự nguyện."
Ngụy Anh Lạc trước mắt một hồi biến thành màu đen, chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, Trương ma ma nói ra một chữ, dưới lòng bàn chân nàng lại nứt ra một đường, vô số bàn tay từ dưới đất vươn ra, muốn kéo nàng vào trong khe hở lôi xuống.
"Không còn cách nào khác, chỉ có thể xử trí theo cung quy, lĩnh trượng đánh đến chết." Trương ma ma vuốt tóc của nàng, an ủi, "Cũng may mệnh cô ấy không đến mức tuyệt lộ, lúc đó đúng lúc thái hậu nương nương bị bệnh, trong cung không được thấy máu, cho nên phạt đánh năm mươi trượng, đuổi ra khỏi Tử Cấm Thành. Cô ấy hiện giờ… sống như thế nào?"
"… Tỷ tỷ chết rồi." Ngụy Anh Lạc nhịn không được khóc lên, "Tất cả mọi người đều nói tỷ ta xấu hổ nên mới thắt cổ tự sát, nhưng ta xem miệng vết thương, trên cổ của tỷ có dấu tay màu xanh, tỷ là bị người sống sờ sờ bóp chết mà!"
Trương ma ma chấn động, đột nhiên bắt lấy bả vai Ngụy Anh Lạc: "Bị bóp chết?"
Ngụy Anh Lạc khóc gật đầu, nước mắt thuận theo động tác của nàng không ngừng chảy xuống gương mặt.
"Không phải là sự thật, không phải là sự thật…" Trương ma ma đi qua đi lại, so với người bình thường đã nếm trải cay đắng cuộc đời còn nhiều hơn, thoáng cái đã tìm ra được ẩn tình bên trong, "Nếu như cô ấy là tự nguyện dan díu với người khác, vì sao lại bị diệt khẩu như vậy? Chuyện này, chỉ sợ có ẩn tình khác…"
"Đúng, vì vậy ta mới tiến cung." Ngụy Anh Lạc chà lau nước mắt trên mặt, "Ta không thể để cho cái chết của tỷ tỷ không minh bạch như vậy, ta nhất định phải tìm ra chân tướng, đòi công bằng cho tỷ ấy! Ma ma, van xin người giúp ta một chút, cũng là giúp đỡ tỷ ấy!"
"Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?" Trương ma ma có lòng nhưng bất lực nói tiếp, "Chuyện đã qua nhiều năm rồi, hơn nữa một chút manh mối cũng không có…"
Manh mối?
Ngụy Anh Lạc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra: "Ma ma, người xem miếng ngọc bội này một chút đi."
Đó là di vật hiếm hoi mà Ngụy Anh Ninh để lại, bởi vì Phương cô cô tham tiền cho nên vẫn một mực giấu ở dưới ván gỗ, không bị người khác lục lọi, đồ vật bị phủ bụi nhiều năm cho đến hôm nay mới lại thấy ánh mặt trời.
Trương ma ma đem ngọc bội cầm trên tay nhìn qua, lông mày lập tức nhíu lại.
Ngụy Anh Lạc một mực nhìn chằm chằm gương mặt của bà, tự nhiên không buông tha bất cứ biểu lộ biến hóa nào, lập tức trong lòng khẽ động, ba phần kích động bảy phần mong đợi hỏi: "Ma ma, người biết trên miếng ngọc bội kia ghi chữ gì không?"
Trương ma ma lắc đầu, nói: "FucaHala."
Đây là một câu viết bằng tiếng Mãn, Ngụy Anh Lạc tất nhiên nghe không hiểu, chỉ có thể chờ đợi Trương ma ma giải thích nghi hoặc.
"Ta không biết miếng ngọc bội kia viết gì, nhưng lại biết chủ nhân của nó." Trương ma ma chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Ngụy Anh Lạc, "FucaHala, chủ nhân của nó là —— em vợ Hoàng thượng, ngự tiền thị vệ, Phú Sát Phó Hằng."
(*) Chắc có bạn sẽ thắc mắc ở chương 19 túi lưới là Anh Ninh làm nhưng ở chương này lại nói của Anh Lạc làm. Thực ra có 2 cách giải thích: hoặc là Anh Lạc chỉ bắt chước Anh Ninh làm túi ấy để tặng tỷ của mình trước khi tiến cung, hoặc là tác giả bị nhầm chỗ này.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Diên Hy Công Lược
- Chương 24: A Mãn