Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Diên Hy Công Lược

Chương 23: Sự việc bại lộ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Anh Lạc, có phải ngươi … mập lên hay không?"

Không chỉ các vị nương nương có vóc dáng thay đổi, các cung nữ cũng giống như thế, nhất là các tân tiến cung nữ đang tuổi trăng tròn trổ mã xinh đẹp, nên chỉ sau vài tháng tay áo liền ngắn hơn một đoạn.

Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, chung quy phường thêu cũng sẽ không bạc đãi người trong nhà, vì vậy đã đến lúc đo lại số đo để may quần áo cho các cung nữ, nhóm người Ngụy Anh Lạc được đo đầu tiên.

Chỉ là thước dây vừa cuốn ngang eo Ngụy Anh Lạc, Trương ma ma liền nhíu mày: "Eo của ngươi to ra một tấc, gần đây ăn uống nhiều lắm à?"

Ngụy Anh Lạc trầm mặc không nói, nhưng Cát Tường bên cạnh cảm thấy bất bình thay cho nàng.

"Không đúng." Cát Tường nói, "Anh Lạc tỷ tỷ gần đây ăn gì cũng nôn ra hết, mấy ngày nay có ăn uống được tử tế bữa cơm nào đâu!"

Trương ma ma hung hăng liếc trừng nàng, sợ nàng nói lung tung, sau đó quay đầu hướng Ngụy Anh Lạc thở dài: "Quần áo hiện giờ ngươi mặc đều nhỏ hơn rồi. Trước khi có quần áo may mới, ngươi vào nhà kho chọn đồ cũ vừa người mặc tạm trước đi."

"Cảm ơn ma ma." Ngụy Anh Lạc có chút xấu hổ nói. Lúc Trương ma ma tiếp tục đo đạc những người khác, nàng đơn độc đi vào nhà kho.

Trong nhà kho ngăn cách ra hai gian, một gian để chứa quần áo mới, gian còn lại để chứa quần áo cũ. Thế sự khó liệu, sớm tối họa phúc, có người được khoác lên mình quần áo mới, có người lại không; có đôi khi chỉ ngắn ngủn mấy tháng, màu sắc và hoa văn trước kia phổ biến thì giờ đã lỗi thời lạc hậu. Vì vậy những bộ xiêm y ở đây, có cái vải vóc còn mới tinh đã bị đem cất xó, trải qua thời gian dài không người hỏi thăm, màu sắc và hoa văn ảm đạm, dần sinh ra nấm mốc nổi lên lốm đốm, càng ngày càng phá, càng ngày càng cũ kỹ… Cho đến cuối cùng, không bao giờ được người nào mặc vào nữa.

Giống như những nữ nhân trong hậu cung này ngày một già đi.

Ngụy Anh Lạc lướt qua từng bộ xiêm y được xếp trên giá để, cuối cùng quyết định lựa chọn một kiện quần áo màu xanh điềm tĩnh. Nhìn trái ngó phải xung quanh chốc lát, thấy bốn phía không người, nàng cởi ra xiêm y đang mặc trên người, thay vào bộ quần áo cũ màu xanh ấy.

Trừ lớp áo bên ngoài là bộ áσ ɭóŧ bên trong màu trắng.

Khó che lấp bụng dưới hơi hơi nhô ra của nàng.

Mà hết thảy hình ảnh này đều không thoát được khỏi tầm mắt Cẩm Tú, nàng đã theo đuôi Ngụy Anh Lạc đến đây.

Báo cáo tin tức với Phương cô cô, bà ta đập bàn một tiếng, cười nói: "Tốt! Đây mới chính là nhân chứng vật chứng đầy đủ, ta sẽ đi mời Ngô tổng quản ngay bây giờ!"

Cẩm Tú ở một bên thêm mắm thêm muối nói: "Thuận tiện cũng gọi Trương ma ma đến, cho ma ma tận mắt nhìn xem cô học trò giỏi mà mình đắc ý này, rút cuộc là hạng người thế nào!"

"Đúng đúng, gọi tới hết cho ta, để rồi xem sau này cô ta còn dám đắc ý ở trước mặt ta nữa hay không!"

Phương cô cô cười lạnh một tiếng, sau đó không thể chờ đợi được nữa mà vội vàng chạy tới tìm Ngô tổng quản.

Việc này không phải chuyện đùa, Ngô tổng quản tạm thời vứt bỏ chuyện đang làm dở trong tay, chạy đến tìm cô cung nữ kia.

"Ngụy Anh Lạc!" Hắn nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mắt, "Có người tố giác ngươi làm ra chuyện xấu, ngươi có nhận tội không?"

Ngụy Anh Lạc mặc trên người bộ xiêm y màu xanh mới thay càng lộ ra khí chất trầm ổn. Nàng trước cung kính cúi chào Ngô tổng quản, sau đó trấn định tự nhiên nói: "Xin hỏi công công, chuyện xấu là gì? Người tố giác là ai?"

"Là ta!" Phương cô cô từ trong đám người bước ra, ánh mắt sắc như dao, từng nhát từng nhát lia qua đảo lại trên người nàng, "Ngươi và thị vệ dan díu với nhau, rồi ngầm có thai!"

Ngụy Anh Lạc thở dài: "Cô cô, ta chưa bao giờ đắc tội với người, người vì sao phải dùng câu chuyện bịa đặt này hại ta?"

"Có phải bịa đặt hay không, kiểm tra sẽ biết!" Phương cô cô đối với Ngô Thư Lai nói, "Ngô tổng quản, xin ngài tìm một ma ma có kinh nghiệm mau tới kiểm tra cô ta một chút, hết thảy chân tướng sẽ rõ ràng thôi!"

Thấy bà ta kiên quyết thề thốt son sắt, không có bộ dạng sợ hãi, Ngô Thư Lai nhịn không được nhíu mày.

Hắn hiểu rất rõ tính tình Phương cô cô, nếu người này đã không nắm chắc hoàn toàn sự việc thì không đời nào chất vấn thẳng thừng trước mặt mọi người như vậy. Chẳng lẽ lại đúng như bà ta nói, Ngụy Anh Lạc cô ta…

Ngô Thư Lai không muốn xé to chuyện này, vì như vậy sẽ gây vết nhơ cho Ngụy Anh Lạc, mà hắn thân là một đại thái giám quản lý cung nữ, cho nên thanh danh cũng sẽ bị hao tổn, vì vậy hơi khuyên nhủ nói: "Ngụy Anh Lạc, nếu ngươi thật sự làm thì hãy thành thực khai ra, tránh việc kiểm tra ra càng khó coi hơn."

"Làm loạn cung đình, lĩnh trượng bỏ mạng. Anh Lạc tiếc mệnh, nào có lá gan làm ra loại chuyện như vậy." Ngụy Anh Lạc nhàn nhạt quét về phía Phương cô cô, "Cứ theo lời Phương cô cô nói, mời một ma ma có kinh nghiệm đến kiểm tra chuyện này cho rõ ràng!"

Ngô Thư Lai bị hai người khiến cho hồ đồ luôn rồi. Phương cô cô bên này nắm chắc nhược điểm trong tay, ý đồ muốn đưa người đó vào chỗ chết, nhưng không ngờ Ngụy Anh Lạc bên kia cũng bộ dạng hiên ngang không sợ trời không sợ đất, chuyện này…

"Được rồi." Ngô Thư Lai chỉ có thể nghe theo, "Người đâu, mời Nghiêm ma ma đến đây!"

Nghiêm ma ma là một bà mụ.

Theo như Nghiêm ma ma nói, bà ta đã trải qua hai đời đế vương, từng đỡ đẻ qua ba vị công chúa và bốn vị hoàng tử, không ai biết rõ bà ta là nói thật hay khoác lác nữa.

Mời bà ấy đến, Ngô Thư Lai chẳng những phải dùng mặt mũi, mà còn tặng cho ít bạc.

Nếu không thì không mời được vị đại lão này đâu.

Nhưng đối với Ngô Thư Lai mà nói, những thứ này tiêu cũng đáng giá đấy, bởi vì chuyện nghiêm trọng vậy rồi, cho nên phải tìm một ma ma có địa vị và kỹ thuật được người khác công nhận đến kiểm tra, mới có thể làm cho mọi người tin phục.

Đương nhiên, nếu bà ta có thể nhận tiền mà nể mặt hắn, làm cho chuyện này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không thì không còn gì có thể tốt hơn được nữa…

Phương cô cô nhìn ra ý nghĩ trong lòng hắn, cười lạnh nói: "Nghiêm ma ma, ở đây nhiều cặp mắt và miệng người như vậy, người phải kiểm tra cẩn thận một chút mới được, nếu không qua ít tháng nữa, con tiểu tiện nhân kia sinh ra hài tử hoài thai mười tháng, tên tuổi của người sẽ bị tổn hại đó."

"Ngô tổng quản." Ngụy Anh Lạc nghiêng mặt liếc bà ta một cái, sau đó ngoái đầu nhìn lại Ngô Thư Lai nói, "Tuy ta chỉ là một cung nữ, nhưng dù sao cũng là con gái nhà lành, thanh danh trong sạch bị người khác vấy bẩn như vậy, đổi thành người khác có lẽ đã đập đầu chết rồi! Người cáo trạng này rõ ràng là muốn gϊếŧ chết ta. Vậy dám hỏi công công một câu, nếu như cuối cùng chứng minh được ta vô tội, người cáo trạng sẽ bị xử lý thế nào?"

"Trong cung có cung quy rõ ràng, người làm loạn cung đình thì lĩnh trượng đánh chết. Miệng mồm trắng trợn vu hãm người khác cũng sẽ bị xử phạt trượng, trục xuất khỏi Tử Cấm Thành! Được rồi, kết quả thế nào phải đợi kiểm tra mới được!" Ngô Thư Lai vung tay lên, "Nghiêm ma ma, bắt đầu đi!"

"Cô nương, đi theo ta." Nghiêm ma ma dẫn Ngụy Anh Lạc đi đến một căn phòng nhỏ đã được chuẩn bị sẵn trước đó.

Cửa sổ phòng đóng kín, lại không có thanh âm nào truyền ra, người bên ngoài không hề biết chuyện gì xảy ra bên trong, chỉ cảm thấy sống một ngày như dài bằng một năm. Cát Tường lo lắng đi tới đi lui; ánh mắt Trương ma ma lại một lần nữa ném về phía cửa phòng; Phương cô cô không kiên nhẫn miết mũi chân phải xuống đất.

Cho đến khi…két một tiếng, cửa phòng lần nữa mở ra.

Nghiêm ma ma dùng khăn lau sạch hai tay ướt nhẹp, từ bên trong cánh cửa đi ra.

"Thế nào?" Phương cô cô sải bước nghênh đón, "Kết quả sao rồi, bụng cô ta có phải to ra hay không?"

Nghiêm ma ma bất ngờ bị người nhào đến nên sửng sốt thốt lên: "Là to ra…"

"Nghe thấy chưa? Các ngươi đều nghe thấy hết chưa?" Phương cô cô vui mừng quá đỗi, xoay người lại nhìn Ngô Thư Lai, nhìn Trương ma ma, nhìn tất cả mọi người đang đứng trong nội viện hô lên, "Ngụy Anh Lạc to bụng rồi!"

Lời này giống như ném con gà sống vào một nồi nước đang sôi sung sục.

Nhất thời nồi nước văng lên khắp nơi, lông gà bay tá lả đầy trời.



"Trời ạ, thật sự là làm chuyện xấu rồi!"

"Ta đã nói mà, cô ta thường xuyên lén lút vụиɠ ŧяộʍ, thì ra là cùng người khác hẹn hò!"

"Ta khinh, thêu giỏi thì sao chứ, nhân phẩm không đứng đắn, đem mặt mũi chúng ta đều vứt hết sạch!"

"Không đâu, Anh Lạc tỷ tỷ không phải là người như vậy!"

Trương ma ma thân thể lung lay, nếu không phải Cát Tường bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, sợ là thoáng cái ngồi bệt dưới đất. Sau đó Trương ma ma nhìn Ngô Thư Lai đang đứng cách đó không xa, sắc mặt không tốt như nuốt phải ruồi; rồi lại nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, ánh mắt cũng tràn ngập thất vọng.

Đã từng xem đứa bé này tốt như vậy, ai…

Đang muốn phất tay để kết thúc chuyện này, lại nghe thấy Nghiêm ma ma hét lớn một tiếng: "Đủ rồi, các ngươi có nghe ta nói hết câu hay không!!!"

Tiếng hỗn tạp chói tai bỗng chốc im bặt, Phương cô cô ngây ngẩn cả người, ngay sau đó tiếp lời: "Người không phải nói bụng cô ta to ra…"

"Ta nói cô ta bụng to ra… chút ít!" Nghiêm ma ma cuối cùng cũng bắt được cơ hội, đem mấy chữ còn lại nói ra xong, sau đó hừ lạnh một tiếng, "Đoán là ăn cái gì tiêu hóa không tốt gây chướng bụng, nhưng quan trọng nhất là —— cô ta vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, thân thể trong sạch!"

"Cái gì!" Phương cô cô quả thực không thể tin được lỗ tai mình, lôi kéo Nghiêm ma ma hỏi dồn, "Người nói cái gì, người… có phải nhầm rồi không?"

"Hừ!" Người bên ngoài chịu cho Phương cô cô mặt mũi, nhưng Nghiêm ma ma cũng sẽ không cho bà ta mặt mũi, lúc này phỉ nhổ lên mặt bà ta một cái, cậy già lên mặt nói: "Câm miệng lại! Một tiểu nha đầu như ngươi mà dám ra vẻ kinh nghiệm trước mặt ta sao? Ngươi đã gặp bao nhiêu nữ nhân mà đã đoán định người ta có thai? Ta ở trong cung bốn mươi năm, nhìn không biết bao nhiêu tú nữ cung nữ, lẽ nào ta đến thiếu nữ và phụ nữ cũng không phân biệt được sao?"

Phương cô cô bị bà ấy phun nước bọt lên mặt, nhưng một chút tâm tình lau sạch đều không có.

Ánh mắt mọi người xung quanh làm cho khắp cả người bà ta phát lạnh, bà ta lại lần nữa lôi kéo Nghiêm ma ma cầu khẩn: "Lúc trước kiểm tra không có sai sót, có lẽ, có lẽ hôm nay có một lần sai đi? Phiền người, không, van xin người, Nghiêm ma ma, nghiệm thân cô ta một lần nữa, một lần nữa thôi!"

"Không cần!" Ngô Thư Lai bước tới gần, trầm giọng nói, "Nghiêm ma ma có bốn mươi năm kinh nghiệm, nữ nhân có chút chuyện gì, so với viện phán của Thái y viện cũng không bằng kinh nghiệm của bà ấy! Mười mấy đôi mắt cũng nhìn được sự thật, Ngụy Anh Lạc đích xác bị oan uổng, một cô cô chưởng sự như ngươi, làm ra thực sự không phải chuyện người làm được!"

Phương cô cô cũng nhịn không được nữa, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, khóc rống lên: "Ngô tổng quản, Ngô tổng quản, ta, ta cũng chỉ là nghe lời hồ đồ của nha đầu Cẩm Tú kia, chính cô ta mới muốn vu oan hãm hại Ngụy Anh Lạc, không phải ta!"

Thình lình bị bà ta cắn ngược trở lại, Cẩm Tú càng thêm hoảng sợ, thấy mọi người đều đem ánh mắt tập trung nhìn mình, nàng liên tiếp lui về phía sau, rồi lại như không biết nên lui về đâu, chỉ có thể liên tục khoát tay nói: "Không, không phải ta! Phương cô cô, sao bà có thể trách lên đầu ta được, rõ ràng là bà bảo ta trông chừng Ngụy Anh Lạc, ta đều phụng mệnh báo cáo cho bà, một câu cũng không hề phóng đại!"

"Hừ, rõ ràng là ngươi có thù oán với Ngụy Anh Lạc. Để diệt trừ cô ta, ngươi cố ý đem chút tin tức giả đến thông báo ta, lợi dụng ta, ta… Ta…" Phương cô cô càng nói càng giận, bỗng nhiên nhào về phía đối phương đánh tới tấp, vừa giựt tóc cùng cào rách da mặt vừa quát, "Ta liều mạng với ngươi!"

Hai người nhào vô đánh nhau một trận giống như nhìn thấy kẻ thù kiếp trước, ba bốn người đi lên cũng không thể tách ra, trong lúc nhất thời bụi đất tung bay, trâm cài rơi đầy đất.

"Đủ rồi!" Ngô Thư Lai gào thét, "Còn thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa!!! Người đâu, kéo hai người đó ra nhanh lên!"

Cuối cùng hắn phải sai bọn thái giám ra mặt, mới cứng rắn đem hai người này kéo ra, vậy mà vẫn còn không chịu yên, không ngừng giơ chân hướng đối phương đá tới, lại không ngừng hướng Ngô Thư Lai khóc lóc cầu xin tha thứ.

Ngô Thư Lai bị hai người làm cho nhức đầu, ánh mắt ném về phía Ngụy Anh Lạc, chậm rãi hỏi: "Ngụy Anh Lạc, ngươi là khổ chủ, ngươi nói xử lý chuyện này thế nào?"

Ý của Ngô Thư Lai là muốn đem quyền quyết định giao cho Ngụy Anh Lạc rồi hả?

Phương cô cô và Cẩm Tú liếc nhìn nhau, nhao nhao thay đổi đối tượng cầu xin, ngươi một lời ta một câu hướng Ngụy Anh Lạc khóc hô.

Phương cô cô: "Anh Lạc! Anh Lạc! Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi! Là ta không đúng, là ta quá hà khắc, nghìn sai vạn sai, đều là lỗi của ta, ngươi hãy tha thứ cho ta đi! Từ nay về sau, ta không bao giờ bắt bẻ ngươi nữa! Đây đều do Cẩm Tú bịa chuyện, là cô ta châm ngòi ly gián, ngươi là một cô nương tốt, còn cô ta mới là người xấu!"

Cẩm Tú: "Anh Lạc, ngươi đừng tin lời bà ta nói, bà ta chỉ muốn cầu xin ngươi tha thứ thôi! Hai ta là cùng nhau tiến cung, ngươi biết ta vốn nhát gan, chuyện lớn như vậy ta dám một mình trù hoạch sao? Là bà ta, chính bà ta mới là chủ mưu phía sau, ta chỉ vạn bất đắc dĩ, không có biện pháp mới nghe lời bà ta thôi!"

Ngụy Anh Lạc làm như không nghe thấy hai người, lại lần nữa hướng mặt về phía Ngô Thư Lai, ngữ khí trầm ổn: "Lời người đáng sợ, nếu không nhờ Ngô tổng quản chủ trì công đạo, chắc hẳn Anh Lạc chỉ có thể dùng cái chết để chứng minh bản thân trong sạch. Hôm nay chuyện này đã được rõ ràng minh bạch, kính xin Ngô tổng quản theo lẽ công bằng mà xử lý."

"A?" Ngô Thư Lai nở nụ cười, "Nếu ta tha cho hai người họ, trong lòng ngươi cũng không oán?"

Nhất thời trong mắt Phương cô cô và Cẩm Tú bắn ra hào quang tứ phía, sau đó ánh mắt hoang mang cùng cầu khẩn nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, đã thấy Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời: "Không oán."

Ngô Thư Lai hài lòng nở nụ cười: "Ngươi mặc dù không oán… nhưng ta lại không thể cứ như vậy mà buông tha bọn họ! Phương cô cô!"

"Có, có nô tài." Bị hắn đột ngột hô tên, Phương cô cô vội vàng quỳ xuống.

"Ngươi vu hãm người khác, phạm vào khẩu nghiệp, phạt bốn mươi trượng, trục xuất khỏi cung!" Ngô tổng quản lạnh lùng nói, sau đó từ ánh mắt tê liệt của Phương cô cô chuyển dời sang thân thể run rẩy của Cẩm Tú, nói tiếp: "Cung nữ Cẩm Tú, ghen ghét đồng liêu, châm ngòi ly gián, phạt hai mươi trượng, đày vào tân giả khố(*)!"

(*) Chắc ai xem phim cũng biết đây là đâu rồi. Còn với những bạn chưa biết, thì đây là nơi trừng phạt khắc nghiệt dành cho cung nữ phạm sai lầm, chuyên làm những việc như dọn phân, cọ bô,…

Hai người lập tức khóc thét lên.

Phương cô cô: "Không muốn! Ngô tổng quản, ta biết ta sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi! Ngô tổng quản! Ngô tổng quản!"

Cẩm Tú: "Không phải lỗi của ta, đều do một tay Phương cô cô gây ra, chuyện này thật sự không liên quan đến ta!"

Ngô Thư Lai không muốn nghe hai người này nói một lời nào nữa, khoát khoát tay ra hiệu, vài tên thái giám tiến tới dùng sức giải hai người lôi xuống.

"Hoàng cung là nơi thế nào mà dám nói nhăng nói cuội? Nếu ai còn dám hô mưa gọi gió, gây chuyện thị phi, thì hai người bọn họ chính là kết cục!" Ngô Thư Lai ngắm nhìn bốn phía, tầm mắt đi tới đâu, người đó đều cúi đầu xuống, cho đến khi nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, ánh mắt mới trở nên ôn hòa chút ít, "Nếu muốn học, hãy lấy Ngụy Anh Lạc làm gương, đây mới là người mà các ngươi đáng giá học hỏi."

Hắn có lẽ chỉ là thuận miệng nói vậy, nhưng thế thì sao?

Đợi hắn vừa đi, mọi người một lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Ngụy Anh Lạc đều đã không giống nhau.

Nơi ở cung nữ đã không còn Phương cô cô.

Hôm nay lại thêm câu nói của Ngô tổng quản.

… Từ nay về sau, cung nữ ở đây, còn ai dám đối nghịch với Ngụy Anh Lạc?
« Chương TrướcChương Tiếp »