Chương 205: Phiên ngoại 2: (Hạ)

Bí mật của nàng

“… Đây là đâu?” Chiêu Hoa mở to mắt, “Tại sao ta lại ở đây?”

Trước mắt không phải là tẩm điện của nàng, mà là một căn gác xếp hoang phế đã lâu.

Mạng nhện giăng đầy góc tường, một con bướm trắng bị mắc kẹt trong đó, nó dốc sức liều mạng vẫy vẫy cánh, nhưng không cách nào giãy giụa khỏi tơ nhện mỏng manh.

“Nơi này là Thừa Càn điện.” Bỗng nhiên nàng không khống chế được miệng mình, từ bên trong phát ra một giọng nói lãnh khốc, trầm thấp giống như tiếng rắn kêu, “Là nơi đã giam giữ Cố Hoàng hậu.”

Chiêu Hoa lắp bắp kinh hãi, nàng mạnh mẽ chống người từ trên mặt đất bò dậy, đang đi vài bước chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

“Chiêu Hoa đã mất tích một ngày.” Giọng nói Phúc Khang An mang theo vẻ lo lắng, “Công chúa xác định nàng ở chỗ này sao?”

“Giáng Tuyết hiên, Vũ Hoa các, Anh Hoa điện… Chẳng phải ngươi cũng đã tìm rồi sao?” Tư Uyển cười vang, “Yên tâm đi, ta hiểu Chiêu Hoa còn rõ hơn ngươi nữa. Ta biết lúc nàng phát bệnh sẽ đến nơi nào trốn.”

“Phát bệnh?” Thanh âm Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế cực lạnh, “Có ý gì?”

Có ý gì? Khóe môi Chiêu Hoa nhướng lên một độ cong tàn nhẫn. Vẻ mặt đó chưa bao giờ xuất hiện trên mặt nàng, hoàn toàn là một người khác.

Thậm chí ngay cả tư thế đi của nàng cũng biến thành một người khác, một chân khập khiễng, giống như trên đầu gối còn có vết thương cũ, nhưng chung quy vẫn không ảnh hưởng đến đi đứng, thậm chí so với ba người bên ngoài càng nhẹ bước hơn, tựa như thái giám đã trải qua kinh nghiệm đi không phát ra tiếng động.

Thậm chí nàng còn thông thạo đường đi nước bước trong Thừa Càn điện hơn họ nhiều, chỉ mấy bước đã vòng ra sau ba người, sau đó im hơi lặng tiếng khóa cửa —— loảng xoảng.

“A! !” Tư Uyển hét lên một tiếng chói tai, “Tiếng động gì thế? A! ! Ai khóa cửa vậy? Thả ta ra, thả ta ra!”

“Là nàng sao? Chiêu Hoa?”

“Công chúa cứ ở lại đây, ta qua tìm Chiêu Hoa!”

Một mớ hỗn độn khiến ba người tách ra.

“Đừng!” Tư Uyển chống gậy, gào khóc đuổi theo hai người kia, “Đừng bỏ ta ở lại đây một mình.”

“Yên tâm đi.” Một đôi tay lạnh như băng từ phía sau nàng duỗi ra, nắm cổ của nàng, “Ta sẽ giúp ngươi.”

Tư Uyển lập tức bị dọa sợ ngất đi.

Đợi khi nàng tỉnh lại, người đã ngồi trên một chiếc ghế, đôi mắt bị che bởi một miếng vải đen, hai tay bị trói trên thành ghế.

“Tư Uyển, ngươi còn nhớ không?” Giọng nói Chiêu Hoa từ đối diện truyền tới, “Năm mười một tuổi, Ngũ ca ca bị bệnh, ngươi gạt ta nói chỉ cần đến Anh Hoa điện cầu phúc cho Ngũ ca ca thì có thể cứu hắn, ta nghe lời ngươi đi tới đó, kết quả bị người nọ bắt đi.”

Tư Uyển run một cái.

“Ta chạy trốn, hắn liền đánh gãy chân ta, ném ta vào một căn phòng nhỏ chật hẹp, xung quanh đều là nước bẩn, vừa hôi vừa thối.” Chiêu Hoa lẩm bẩm nói, “Hắn mấy lần nhấn đầu ta vào nước dơ, muốn dìm chết ta, nhưng mỗi lần ta gào khóc gọi nương, hắn lại thả ta ra. Sau đó hắn kể ta nghe một câu chuyện, ngươi biết hắn đã kể ta nghe chuyện gì không?”

“Không, không…” Tư Uyển càng run rẩy mãnh liệt, “Ta không muốn nghe.”

“Ta nói cho cô biết, ta là Viên Xuân Vọng.” Chiêu Hoa bỗng nhiên thay đổi giọng, âm trầm kinh khủng, mang trong người oán khí vô kể, “Ngày đầu tiên ta tiến cung đã bị trói trên một tấm ván, một khi phát ra tiếng thì bên cạnh sẽ có người cầm trứng gà nóng hổi chặn họng ta, chờ lúc bắt đầu tịnh thân, mỗi tấc xương cốt trên người đều đau…”

Hắn kể chuyện này đến chuyện khác, nói về cuộc sống của mình từ trước đến nay, từ nỗi đau đớn lúc bị lừa vào cung, cho đến khi gặp được Ngụy Anh Lạc lúc xuân về hoa nở, nhưng tức giận vì đối phương lại phản bội mình trong nháy mắt…

“Ta là ai? Chiêu Hoa? Viên Xuân Vọng?” Chiêu Hoa tự hỏi một tiếng, sau đó cười nói, “Ta là Viên Xuân Vọng… Ngươi thật to gan, lại dám giày vò ta, để ta cho ngươi nhìn thủ đoạn của ta nhé.”

Tư Uyển chỉ cảm thấy cổ tay mát lạnh, tí tách, có chất lỏng thuận theo cổ tay mình chảy xuống, sắc mặt không khỏi trắng bệch: “Ngươi, ngươi đã làm gì ta?”

“Ta cứa một nhát trên cổ tay ngươi.” Chiêu Hoa cười nói, “Ngươi sẽ không lập tức chết, nghe này, tí tách, tí tách, máu của ngươi cứ chảy không ngừng như thế, chờ đến khi máu ngươi chảy khô đến giọt cuối cùng thì ngươi cũng sẽ chết.”

“Ngươi là đồ điên, đồ điên!!!” Tư Uyển dốc sức liều mạng giằng co, “Thả ta ra, thả ta ra! Cứu mạng, cứu mạng! Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế, cứu ta! Phúc Khang An, cứu ta!”

“… Chiêu Hoa.” Thanh âm một người thiếu niên vang lên sau lưng Chiêu Hoa, vừa phức tạp vừa thương xót, “Dừng tay đi.”

“Ngươi chính là Phúc Khang An?” Chiêu Hoa chậm rãi đứng lên, quay mặt lại nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập mỉa mai, “Ta nhớ ra rồi, ngươi là nhi tử của Phú Sát Phó Hằng.”

Khuôn mặt của nàng lạ lẫm khiến Phúc Khang An vô thức dịch về phía sau một bước.

Chiêu Hoa vuốt dao găm nhuốm máu trong tay, cổ quái cười: “Ngươi và a mã ngươi đều ngu xuẩn như nhau, yêu phải nữ nhân không nên yêu. Ngụy Anh Lạc, Chiêu Hoa, thực chất bên trong đều bội bạc giống nhau, các nàng chỉ yêu bản thân mình, một khi ngươi đã trở nên vô dụng thì sẽ bị vứt như giày rách. Kết cục của Phú Sát Phó Hằng vẫn không thể làm ngươi sáng mắt sao?”

“Im ngay!” Phúc Khang An cắn răng nói, “Ngươi rút cuộc là ai?”

“Ta là Viên Xuân Vọng, Đại tổng quản bên cạnh Tiên Hoàng hậu, chủ mưu án mưu phản ở Giang Nam!” “Chiêu Hoa” trước mắt cười ha ha nói, “Ta đã gϊếŧ rất nhiều người, thân đệ đệ, sư phụ, Cẩm Tú, Hòa Thân Vương… Hiện tại đến phiên ngươi!”

Nàng hướng Phúc Khang An nhào tới.

Chẳng những thanh âm và thần thái trở nên giống nam nhân, ngay cả khí lực cũng biến thành nam nhân, cộng thêm trong tay có đao khiến nàng đánh bất phân thắng bại với Phúc Khang An. Ngược lại đối mặt với nữ nhân mà mình yêu, Phúc Khang An sợ ném chuột vỡ bình (muốn đánh nhưng còn e ngại), không thể ra đòn nặng tay với nàng, cuối cùng bất cẩn bị nàng đè nhào xuống đất.

Chiêu Hoa ngồi trên lưng hắn, giơ cao dao găm trong tay, mắt thấy con dao sắp sửa đâm vào ngực hắn, nhưng nước mắt lại rơi xuống.

“Ta lại phát bệnh sao?” Nàng lẩm bẩm nói.

“Chiêu Hoa?” Phúc Khang An giùng giằng bò dậy, “Là nàng sao?”

Chiêu Hoa gật gật đầu, buông con dao, nói: “Ngươi đi nhanh đi, thừa dịp ta bây giờ còn có thể khống chế được chính mình.”

“Chiêu Hoa…” Phúc Khang An muốn nói lại thôi.

“Ngươi cũng nhìn thấy rồi, ta có bệnh.” Chiêu Hoa nức nở một tiếng, “Từ lúc mười một tuổi bị bắt cóc, ta đã bị bệnh. Tuy rằng tên thái giám Viên Xuân Vọng đó rất nhanh đã bị đem đi chém đầu, nhưng ta biết rõ… hắn vẫn còn sống, sống trong thân thể của ta.”

Bảy ngày sống không bằng chết. Trong bảy ngày đó, Viên Xuân Vọng liên tục kể những chuyện xưa, những người có quan hệ với quá khứ của hắn, có quan hệ với hỉ nộ ái ố của hắn, tất cả được cắm rễ thật sâu trong tâm trí nàng, dần dần sinh ra nhân cách thứ hai—— nhân cách tên là Viên Xuân Vọng.

Một khi phát tác, nàng lập tức từ một công chúa Chiêu Hoa bốc đồng biến thành nam nhân âm hiểm như rắn kia, toàn bộ Tử Cấm Thành này trừ Ngụy Anh Lạc ra, không ai có thể chế ngự được nàng.

Cái này là bí mật của nàng, cũng là bí mật lớn nhất bên trong Tử Cấm Thành.

“Đúng vậy, ta còn sống.” “Chiêu Hoa” bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, cười nói, “Nên ngươi phải chết. Ngươi nói xem, ngày mai mọi người mở cửa Thừa Càn cung, phát hiện công chúa Chiêu Hoa gϊếŧ chết tất cả mọi người, bao gồm Tư Uyển công chúa, Thân vương Mông Cổ, còn có độc đinh của Phú Sát gia là ngươi nữa, có phải đặc sắc lắm hay không? Ta quả thực chờ không được muốn nhìn thấy biểu tình của Anh Lạc rồi, ha ha ha ha!”

Nàng cười điên cuồng đến thế, điên cuồng khiến cho Tư Uyển ngừng kêu thảm thiết, run rẩy nói không ra lời.

Nhưng có một bàn tay lại nhẹ nhàng xoa hai má của nàng.

“Chiêu Hoa, đừng gϊếŧ bọn họ.” Phúc Khang An vừa thương tiếc lại áy náy nhìn nàng, ôn nhu nói, “Chỉ gϊếŧ một mình ta là đủ rồi.”

“Chiêu Hoa” nghe vậy sững sờ.

“Là ta có lỗi với nàng.” Phúc Khang An nhắm mắt lại, kéo dao găm trong tay nàng hướng cổ mình, “Ta là một kẻ nhát gan, không có can đảm báo thù Hoàng quý phi, nên đã lấy ngươi hả giận, cuối cùng lại không nỡ… Ta cũng không thể báo thù cho mẫu thân, lại không đành lòng tổn thương nàng. Ta chỉ là một phế vật chẳng làm được gì.”

“Vì sao?” “Chiêu Hoa” trầm giọng hỏi, “Ngày đó tại miếu đổ nát, tại sao ngươi lại xuất hiện?”

Nếu như hắn không bước ra, Chiêu Hoa bị một đám ăn mày lăng nhục như vậy hẳn sẽ chết không còn nghi ngờ, cho dù không có chết thảm dưới chân đám ăn mày đó thì khi nàng trở về cũng sẽ tự sát.

Thân thể Ngụy Anh Lạc luôn không tốt, hơn nữa còn thương yêu nữ nhi này nhất. Một khi Chiêu Hoa chết đi, nàng nhẹ nhất cũng sẽ bệnh nặng một trận, đây không phải như ý muốn của hắn sao?

Vì sao đã bước được chín mươi chín bước, lại buông tha ở bước cuối cùng này?

“Nói!” “Chiêu Hoa” găm con dao lên cổ hắn, thân trên chúi xuống, lạnh lùng hỏi, “Vì sao?”

Phúc Khang An thở dài, chậm rãi duỗi hai tay ra vòng qua lưng nàng, không để ý tay nàng đang cầm lưỡi dao sắc bén ôm nàng vào lòng, nhẹ gọi một tiếng: “… Muội muội.”

Toàn thân “Chiêu Hoa” run lên.

Tựa hồ rất lâu trước đây, lâu đến độ có lẽ là kiếp trước, hắn đã từng yêu thương một nữ tử như vậy, tự tay nấu thuốc cho nàng, chịu lạnh chờ nàng trong Ngự Hoa Viên, vì nàng mà hắn đã từ bỏ tất cả, cũng vì nàng mà theo đuổi hết thảy…

“Anh Lạc.” Lãnh khốc trong mắt “Chiêu Hoa” bỗng nhiên tràn thành nước mắt, lẩm bẩm nói, ” Muội muội… của ta… ”

Cơ thể nàng chợt mềm nhũn, ngã vào trong ngực Phúc Khang An.

Sau lưng là Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế đứng không kịp thở… cùng với Hoàng quý phi Ngụy Anh Lạc.

“Viên Xuân Vọng là nghĩa huynh của ta.” Ngụy Anh Lạc cúi người ôm lấy Chiêu Hoa, thản nhiên nói, “Hắn liên quan đến án mưu phản, vốn phải bị lăng trì xử tử, nhưng ta đã xin Hoàng thượng lưu lại hắn một mạng, giam cầm hắn trong Anh Hoa điện, ai ngờ hắn lại thành công xui khiến Tư Uyển, dụ Chiêu Hoa đi…”

“Đúng là hắn!” Phúc Khang An rốt cuộc cũng đã nhớ ra đối phương là ai.

Một kẻ trong lòng muốn gϊếŧ sạch người nhà Ái Tân Giác La, một tên thái giám cũng chảy chung dòng máu của Ái Tân Giác La —— một bí mật lớn nhất nhà Ái Tân Giác La.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, có lẽ đã nhớ ra hắn là ai rồi. Hắn làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, bởi vì hắn cho rằng mình là nhi tử của Hoàng đế.” Ngụy Anh Lạc nói lời xoay chuyển, hỏi câu có ý ám chỉ, “Ngươi thì sao? Phúc Khang An, ngươi cũng cho rằng ngươi là nhi tử của Hoàng đế sao?”

Cả người Phúc Khang An rung động mạnh.

Bí mật của hắn

Ngày đại hôn.

Trước kiệu phượng, Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế đỡ Chiêu Hoa lên kiệu.

Khăn thùy châu đỏ đong đưa, che đi biểu tình của Chiêu Hoa, chỉ có đôi môi hơi mấp máy một chút, cuối cùng buông tiếng thở dài: “Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế, chàng đã chứng kiến bộ dáng ta phát bệnh, vì sao lại còn dám lấy ta?”

Thanh âm Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế trầm ổn như bàn thạch: “Bởi vì ta yêu nàng.”

Chiêu Hoa bình tĩnh nhìn hắn nửa ngày, sau đó cúi đầu xuống, thanh âm tựa như khóc tựa như cười: “Chàng… thật đúng là một tên ngốc.”

“Ta biết nàng không yêu ta, nhưng mà không sao.” Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế không phải là nam nhân biết nói lời ngon tiếng ngọt, cho nên từ trong miệng hắn nói ra được câu thề non hẹn biển ngược lại càng làm lòng người rung động, “Thời gian của chúng ta còn rất dài, ta sẽ kiên nhẫn đợi, đợi nàng yêu ta.”

Nếu trên thế gian này có người biết rõ bí mật của nàng nhưng vẫn chấp nhận chờ đợi nàng…

“Đi thôi.” Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế nhìn sau lưng nàng một cái, bỗng nhiên thúc giục một tiếng.

Chiêu Hoa gật gật đầu, vịn tay của hắn tiến vào kiệu. Trong nháy mắt màn kiệu rũ xuống, nàng nghe thấy một thanh âm lo lắng gọi tên mình: “Chiêu Hoa, chờ ta một chút!”

Bờ vai của nàng run rẩy, nghe thấy thanh âm Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế ở bên ngoài vang lên: “Nâng kiệu!”

Kiệu phu nâng kiệu phượng lên, hướng về phía Thần Vũ môn.

Thủ vệ đứng hai bên đường trang nghiêm, vô luận là ai, cho dù là công tử Phú Sát gia Phúc Khang An cũng không thể xông tới ngay lúc này.

Càng không có khả năng ngăn cản hôn lễ đã được định trước này.

Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế cưỡi con ngựa cao to, quay đầu liếc nhìn đối phương, bên tai vang lên giọng nói Ngụy Anh Lạc.

“Phúc Khang An, có phải vẫn luôn có người nói cho ngươi biết, ngươi là nhi tử của Hoàng thượng, nếu muốn báo thù, biện pháp tốt nhất chính là khiến Chiêu Hoa yêu ngươi?” Ngụy Anh Lạc cười nói, “Nhưng ngươi thật đúng là nhi tử của Hoàng thượng sao?”

Trên đời không có tường nào gió không lọt qua, đã làm chuyện gì cũng sẽ có ngày lộ chân tướng.

Kẻ đằng sau xui khiến Phúc Khang An báo thù rất nhanh đã được tra rõ ràng, trồi lên mặt nước. Bàn tay năm đó lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Phúc Khang An, ép buộc hắn nhớ kỹ bộ dáng của vong mẫu, là đệ đệ thứ xuất của Phú Sát Phó Hằng.

Đồng thời cũng là đối tượng Nhĩ Tình yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, phụ thân chân chính của Phúc Khang An.

Đúng là buồn cười, bởi vì chuyện Nhĩ Tình mang thai đã bức tử Tiên Hoàng hậu Phú Sát, thậm chí liên lụy đến nhiều người như vậy, cuối cùng đứa bé trong bụng của nàng ta vẫn mang họ Phú Sát.

“Chiêu Hoa… không phải là muội muội của mình.” Ánh mắt Phúc Khang An vừa thương xót vừa vui mừng, vừa mê man lại tràn ngập hy vọng, “Không phải là muội muội của mình…”

Nhưng vậy thì sao?

Chiêu Hoa lại không biết điều đó.

“Việc này liên quan đến danh dự Phú Sát gia, cho nên bổn cung đã xử lý xong những người biết chuyện. Hiện giờ biết rõ chân tướng cũng chỉ có ba người, ngươi, bổn cung và Phúc Khang An.” Giọng nói Ngụy Anh Lạc lại vang bên tai Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế, “Bổn cung sẽ không nói sự thật với Chiêu Hoa. Ngươi thì sao?”

Khóe môi Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế vẽ ra một đường cong.

Kiệu phượng rốt cuộc cũng ra đến Thần Vũ môn, ánh nắng rực rỡ rọi vào cỗ kiệu, giống như hổ phách từ trên trời giáng xuống, cố định tất cả ở trong đó một nghìn năm một vạn năm.

“… Đây là bí mật của ta.” Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế thầm nhủ trong lòng, “Nghìn năm vạn năm, thi cốt thành tro, ta cũng sẽ không nói cho nàng biết chân tướng đâu.”