Chương 200: Trị thương

Không chờ yến hội chấm dứt, Kế hậu đã tìm cớ bước ra ngoài, sau đó đi liền một mạch đến khoang thuyền, quả nhiên, Hoằng Trú đã đứng sẵn chờ nàng.

“Ta nghe nói.” Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Hoằng Trú quay đầu lại, “Trong yến hội hắn lại quở trách người.”

“… Tin tức của ngài nhanh nhạy thật đấy.” Bước chân Kế hậu dừng một chút, cố gắng làm cho ngữ khí của mình lộ ra bình thản, “Ta chỉ làm chuyện nên làm. Hắn muốn cho Dương Châu mang kỹ nữ lên thuyền làm một quân vương hoang đường, ta lại không thể là một Hoàng hậu hồ đồ, nên đến thời điểm khuyên thì ta vẫn phải khuyên.”

“Hắn không nghe lời khuyên của người, ngược lại tiếp tục cùng Lệnh quý phi tầm hoan tác nhạc, đúng không?” Hoằng Trú hướng nàng đi tới, thương tiếc mà nhìn nàng, “Thục Thận…”

Kế hậu cắt ngang hắn: “Hòa Thân Vương, ngài không nên gọi ta như vậy.”

“Thục Thận.” Nhưng Hoằng Trú vẫn kiên trì xưng hô này, “Hắn không quý trọng người, là hắn có mắt không tròng! Trong mắt ta, mặc kệ bao nhiêu năm qua, người vĩnh viễn là nữ tử thiện lương chính trực của năm đó.”

“… Ta không phải.” Kế hậu quay mặt qua chỗ khác, thở dài, “Ta đã thay đổi nhiều lắm.”

“Hại người biến thành như vậy là do Hoằng Lịch.” Hoằng Trú lạnh lùng nói, “Quá đáng hơn nữa, lúc người bị bệnh, hắn chẳng những không quan tâm lại còn gây gổ bất hòa, thậm chí cảm thấy người bị điên rồi. Một nam nhân lãnh khốc vô tình như vậy, liệu người cảm thấy… đáng giá không?”

Đáng giá không?

Kế hậu cúi đầu xuống, thật lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong khoang thuyền tối tăm chỉ được thắp sáng bằng một ngọn nến, mỹ nhân dưới ánh sáng chập chờn tất nhiên là càng ngắm càng đẹp.

“Đã qua nhiều năm, chỉ có ngài vẫn thủy chung đứng bên cạnh ta. Ta nhớ phần tình này của ngài, càng hiểu lòng của ngài. Hoằng Trú…” Nàng ôn nhu gọi tên hắn, “Ta có thể tin tưởng ngài, đúng không?”

“Đương nhiên.” Dưới sự kích động, Hoằng Trú cầm lấy tay nàng, “Tin tưởng ta! Ta nhất định sẽ giúp người, giúp đỡ mẫu tử các người!”

“Tốt lắm, ta nhất định sẽ tiến hành theo kế hoạch của ngài.” Kế hậu lặng lẽ rút tay về, “Sự việc còn chưa thành, chúng ta vẫn cứ giả bộ không quen biết nhau thì hơn… Ta đi trước.”

Khi nàng quay về phòng mình, nét mặt ôn nhu đó lập tức biến mất không còn tăm tích.

Nàng trải rộng tờ giấy tuyên thành, nâng bút chấm mực viết trên giấy một lát, sau đó nhanh chóng cuộn tròn giấy đứng lên, mở ra l*иg chim bồ câu, đem giấy viết thư cột vào chân bồ câu, hai tay cầm chim bồ câu trắng đi đến bên cửa sổ, phần phật một tiếng, cho phép bồ câu cất cánh.

Nhìn chim bồ câu càng bay càng xa, dần dần đã thành vết chấm nhỏ ở cuối chân trời, Kế hậu như trút được gánh nặng, thở dài một hơi.

Mà ở bên trong khoang Vĩnh Kỳ, Ngụy Anh Lạc đến cả thở mạnh cũng không dám thở ra.

Lần Nam tuần này, nàng ngoài đi theo vì công vụ còn phải đi tìm một người.

—— Diệp Thiên Sĩ.

Vị tuyệt đại danh y này chỉ đảm nhiệm chức thái y một thời gian ngắn ngủi, sau đó bởi vì chán ghét tình cảnh ngươi lừa ta gạt trong cung nên đã phất áo ra đi.

Bây giờ toàn bộ thái y viện đều không có biện pháp, Ngụy Anh Lạc chỉ còn cách đi tìm hắn, coi hắn là niềm hy vọng cuối cùng.

May mà Diệp Thiên Sĩ không phụ sự hy vọng của nàng.

“Có thể điều trị.”

Chỉ vẻn vẹn bốn chữ đã khiến ánh mắt mọi người tràn ngập tia hy vọng.

Ngay cả một người ăn nói cẩn trọng, hành xử như ông cụ non là Vĩnh Kỳ cũng cất giọng run run: “Diệp thần y, có thật vậy không? Chân của ta còn có thể cứu được sao?”

Diệp Thiên Sĩ dùng cây chùy nhỏ gõ đầu gối của hắn, Vĩnh Kỳ lại nhíu mày, hắn ngược lại cười rộ lên: “Đương nhiên là có thể cứu được. Nếu kinh mạch ở chân đã bị đứt thì khi ta gõ đùi phải, ngài sẽ không cảm nhận được gì đâu. Ngài còn phản ứng thì còn có thể cứu, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Ngụy Anh Lạc vội vàng hỏi.

“Cần phải bẻ gãy xương, sau đó loại bỏ thịt thối rữa để xương được tái tạo. Người bình thường khó có thể chịu được đau đớn này. Đó là lý do thứ nhất, còn lý do thứ hai…” Diệp Thiên Sĩ do dự một chút, nhưng vẫn lựa chọn nói thật, “Xác suất thành công cũng chỉ có bốn phần. Hơn nữa, coi như có nối xương thành công, tương lai cũng sẽ tồn tại nguy cơ xảy ra rất nhiều biến chứng, chẳng hạn như các đốt ngón tay dị dạng, kèm theo ung nhọt, hoại tử xương…”

Ngụy Anh Lạc nghe được một nửa đã không muốn nghe tiếp, quay đầu nói với Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, hay là thôi đi…”

Nhưng Vĩnh Kỳ lại lắc đầu, kiên định nói: “Nhi thần nguyện ý thử một lần.”

Ngụy Anh Lạc: “Vĩnh Kỳ!”

Nàng còn định khuyên nhủ một phen, lại bị Hoằng Lịch kéo tay, nửa lôi nửa kéo nàng ra khỏi phòng.

Trên boong thuyền gió biển thổi mát lạnh, hai người đứng kề vai nhau ở đầu thuyền. Ngụy Anh Lạc rầu rĩ không vui, Hoằng Lịch quay đầu nhìn nàng: “Tức giận sao?”

Đừng nói là đáp lời, nàng ngay cả liếc cũng không thèm liếc hắn một cái.

“Đúng là giận thật rồi.” Hoằng Lịch bất đắc dĩ nói, “Vĩnh Kỳ là nhi tử của trẫm, trẫm hiểu nó hơn ai hết. Nếu như muốn nó cả đời chống gậy mà đi, vậy thà rằng gϊếŧ nó đi còn hơn.”

Bấy giờ Ngụy Anh Lạc mới mở miệng: “Cho dù cả đời không đứng dậy nổi, cũng tốt hơn là không còn tính mạng!”

“Nàng có thể nằm trên giường cả đời, trẫm sẽ lột nho bóc dưa hấu đút cho nàng ăn. Nhưng Vĩnh Kỳ không được.” Hoằng Lịch bật cười nói, “Huống hồ nó đã không còn là một đứa trẻ, nàng phải tôn trọng sự lựa chọn của nó.”

Ngụy Anh Lạc há to miệng, lời nói đến bên miệng biến thành tiếng thở dài, trong đầu biết rõ lời Hoàng thượng nói rất đúng, nhưng ngoài mặt vẫn còn có chút không chấp nhận được, nên bắt đầu giở thói xấu, hất cánh tay hắn ra nói: “Thần thϊếp đi vào xem Vĩnh Kỳ đây.”

Quả nhiên Vĩnh Kỳ đã tiếp nhận trị liệu.

Quá trình trị liệu giống như Diệp Thiên Sĩ đã nói, vô cùng thống khổ. Lúc Ngụy Anh Lạc bước vào, Diệp Thiên Sĩ mở ra một cái ống trúc, thái giám cung nữ sau lưng trông thấy thứ bên trong liền nhanh chóng lui về sau một bước.

“Ngũ a ca, đây là hủ trùng, chuyên ăn thịt thối rữa ở vết thương… Đừng nhúc nhích!” Diệp Thiên Sĩ vừa đem hủ trùng để lên vết thương của Vĩnh Kỳ, vừa nhắc nhở dặn dò kỹ lưỡng một bên, “Tuyệt đối không được nhúc nhích!”

Nhìn những con trùng đó bò rậm rạp chằng chịt lên miệng vết thương của Vĩnh Kỳ, Ngụy Anh Lạc nổi da gà, nhịn không được quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn, bỗng bên tai vang lên tiếng hét thảm, ngay sau đó Diệp Thiên Sĩ hoảng sợ kêu lên: “Không đúng!”

Ngụy Anh Lạc nhanh chóng quay đầu: “Sao vậy?”

Chỉ thấy Vĩnh Kỳ trên giường chẳng biết hôn mê từ lúc nào, mà Diệp Thiên Sĩ tức thì gục ở bên giường, hai đầu ngón tay cầm một con trùng từ miệng vết thương của hắn lên, tường tận xem xét một lát, đổ mồ hôi lạnh: “Đây không phải là hủ trùng… Cái này, đây là con gì?”

Những người trong phòng đã sớm bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức thối lui đến bên cửa. Một trong số đó như một tên ăn trộm, lặng yên không tiếng động trốn ra bên ngoài.

Dù Ngụy Anh Lạc có cảm giác, nhưng giờ phút này nàng càng quan tâm đến thương thế của Vĩnh Kỳ hơn, vì vậy áp sát tới gần, thấy từng con trùng một bụng no căng máu, thân thể bành trướng như con nhện, sợ hãi kêu to: “Trân Châu, mau gọi người, mau gọi người đến!”

Thấy một con trong số đó vẫn còn hút máu, định hướng bên trong huyết nhục chui vào, Ngụy Anh Lạc hoảng hốt, không tự chủ được nhớ tới Minh Ngọc, nhớ những ngân châm đã đâm vào lục phủ ngũ tạng, cuối cùng đoạt luôn tính mạng của cô ấy, vì vậy nàng không chút nghĩ ngợi liền thò tay bắt lấy nó, con trùng đó bị kinh sợ, ngược lại quay đầu cắn đầu ngón tay nàng.

“Trời ạ!” Diệp Thiên Sĩ hét lên một tiếng, cũng sợ hãi đến mức gào to hơn, “Người đâu mau tới, mau tới hỗ trợ!”

Thấy Ngụy Anh Lạc bị cắn ngược lại như thế, những người khác đâu còn dám đυ.ng tới những con trùng quỷ quái này, từng kẻ một vội vã lao ra ngoài, kết quả vừa lên boong tàu lại bị người khác bắt lấy cổ tay: “Mau tới hỗ trợ!”

Thái giám ngẩn người: “Ngũ a ca đang cần người…”

“Thái hậu càng cần người hơn nữa!” Đối phương lôi kéo hắn đi, “Mau hỗ trợ dập lửa! Mau lấy nước dập lửa khoang Thái hậu!”

Trên boong thuyền sóng nhiệt dồn dập, ngọn nguồn đích thực từ khoang Thái hậu.

Bị người đó mạnh mẽ giúi một thùng nước vào tay, thái giám đó liền theo sau một đám người đang vọt tới, nhưng không đợi hắn tạt nước trong thùng ra ngoài, đối diện vang lên một hồi thanh âm không dứt, là tiếng xà ngang rơi đập, ngăn chặn cửa khoang.

Lý Ngọc hét ầm lên: “Hoàng thượng! Hoàng thượng và Thái hậu còn ở bên trong! Cứu giá, mau tới cứu giá!”

Hắn vừa hô, càng lúc càng có nhiều binh sĩ hướng phía khoang Thái hậu vọt tới.

“Người đâu, cứu giá!” Hoằng Trú cũng hô hào giống Lý Ngọc, nhưng chỉ hô hào cho có, hai chân ngược lại hướng đám người phía sau đi đến, bỗng nhiên một hồi huyên náo, bên tai mọi người vang lên tiếng hô, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, chính là ——

“Gặp đại kiếp nạn, thiên địa đều tối, nhật nguyệt vô quang! Hoàng thiên sẽ chết, thương thiên lại sinh! Gϊếŧ hôn quân, thế giới nhất định có biến lớn!”

Thời cơ đã đến. Hoằng Trú thầm nghĩ, nhưng miệng lại hô to một tiếng: “Không xong rồi, Bạch Liên giáo phỉ tạo phản, mượn cơ hội tấn công thuyền!”