Rầm!
"Ối!" Một tiểu cung nữ đau đớn từ giường ngã lăn xuống đất.
Hai thuộc hạ trong tay cầm nến, ánh nến xua tan đêm tối bất định, chiếu lên gương mặt Phương cô cô chỗ tối chỗ sáng như ma như quỷ. Cây thước trên tay không ngừng vung vẩy quật trên người cung nữ kia, trong miệng tức giận mắng: "Dám ngáy à, ta bảo ngươi ngáy à!"
"Đừng đánh nữa, cô cô, đừng đánh nữa, đau quá! Đừng đánh nữa!" Cô cung nữ hai tay ôm đầu, khóc hô, "Ta cũng không muốn ngáy đâu, chuyện này không thể khống chế được mà! Ôi, ôi!"
Lúc cô cô đánh người, cô ta đều nằm nghiêng không dám nhúc nhích trên sàn. Cầm thước gỗ trên tay đứng trước giường, ánh mắt Đại cung nữ có đôi chút lưỡng lự, giống như chờ thời cơ để làm thịt cừu non.
"Quy tắc trong cung không cho phép phát ra tiếng khi ngủ. Nếu một ngày nào đó ngươi gác đêm cho chủ tử, lỡ mà phát ra âm thanh, chẳng những ngươi sẽ bị đánh chết mà ngay cả ta cũng sẽ bị liên lụy theo!" Thước trong tay Phương cô cô không chút lưu tình lại đánh lên người cô ta, "Không khống chế được, ta liền đánh ngươi tới khi ngươi khống chế được mới thôi!"
Phương cô cô lại đánh cô ta hồi lâu, có lẽ đã thấm mệt mới dừng lại động tác trong tay. Chờ đến khi lấy lại được hơi thở, cô cô lập tức một tay chống nạnh lạnh lùng đối với chúng cung nữ nói: "Đứng dậy, làm việc!"
Mọi người đưa ánh mắt khó tin nhìn sắc trời tối đen như mực bên ngoài cửa sổ, thậm chí đem bàn tay vươn ra trước mặt thì đến cả đầu ngón tay cũng nhìn không ra.
"Cô cô, hiện tại mới canh ba thôi mà." Một tiểu cung nữ nhịn không được nói, "Phường thêu cũng chưa tới giờ mở cửa."
Bị Phương cô cô đưa tầm mắt nhìn qua, cô nàng nhất thời không dám nói nữa vội vàng bước xuống giường, bởi vì động tác quá lớn mà lảo đảo suýt không đứng vững.
Trong phòng đồng loạt vang lên âm thanh xột xoạt mặc quần áo, mọi người đều sợ động tác chậm một chút sẽ bị ăn đánh liền nhao nhao dùng tốc độ nhanh nhất có thể.
"Cô cô, ta xong rồi." Cẩm Tú luôn muốn tranh thứ nhất với mọi người. Lần này cũng vậy, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền bước chậm đến trước mặt Phương cô cô thuận miệng nói, "Chúng ta bây giờ đi tới phường thêu sao?"
"Phường thêu còn chưa mở cửa, ngươi tới làm gì?" Phương cô cô lạnh lùng nói.
Cẩm Tú nghe vậy sững sờ: "Vậy chúng ta…"
"Phường thêu có việc của phường thêu, ở đây có việc ở đây." Phương cô cô mắt nhìn bốn phía, "Ai là Ngụy Anh Lạc?"
Mọi người thẳng tắp nhìn về phía Ngụy Anh Lạc.
"Là ta." Ngụy Anh Lạc mặt không đổi sắc từ trong đám người bước ra.
Phương cô cô liếc mắt với một thuộc hạ bên cạnh, người đó lập tức tiến lên đem một chồng xiêm y nhét vào lòng nàng.
"Nghe Trương ma ma nói ngươi thêu giỏi nhất, cho nên tất cả cổ áo, tay áo, làn váy này phải thêu các kiểu hoa văn hợp thời. Đến khi trời sáng rồi giao lại cho ta!" Phương cô cô giao việc xong lại đưa tay chỉ vào những người còn lại, phân phó từng người một, "Bảy người các ngươi chia làm hai nhóm. Ngươi, ngươi, ngươi, ba người các ngươi đi nấu nước nóng, chuẩn bị xà phòng, khăn mặt cho ta tắm rửa lúc sáng sớm. Nhóm còn lại đi quét sân, bảo đảm cho mỗi một miếng gạch đều phải sáng bóng. Khẩn trương làm đi!"
Mọi người nhanh chóng thực hiện. Cát Tường nghe thấy cô cô phân phó như vậy, đúng ra đó là một chuyện tốt, so với quét tước còn nhẹ nhàng hơn nhiều, hơn nữa còn có thể trò chuyện cùng với cô cô, cho nên khi được giao việc như vậy Cẩm Tú liền cười đến không ngậm miệng được.
Nhưng Cát Tường lại không cười nổi, vì trong mắt nàng Phương cô cô cùng mãnh hổ chẳng có gì khác biệt, hầu hạ cô cô đi tắm chẳng khác nào nhổ răng của hổ cả.
"Đừng nhăn nhó mặt mày nữa." Giọng nói ôn nhu của Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên vang lên bên tai nàng, "Học tập Cẩm Tú đi kìa, cười nhiều lên, ngươi cười lên rất đáng yêu."
"Ta không học theo cô ta đâu." Cát Tường bĩu môi, sau đó vẻ mặt sùng bái nhìn qua Ngụy Anh Lạc, "Anh Lạc, cô thật lợi hại, làm sao cô biết Phương cô cô sẽ còn quay trở lại?"
Nếu không phải được Ngụy Anh Lạc nhắc nhở không chừng người vừa mới bị ăn gậy là nàng mới đúng.
Cát Tường cũng có tật xấu khi ngủ là ngáy, sở dĩ không bị Phương cô cô bắt được là vì sau khi nghe Anh Lạc nói chắc nịch như vậy sợ hãi tới mức không ngủ được, thao thức trằn trọc cho đến khi Phương cô cô quay lại lần nữa.
Ngụy Anh Lạc nở nụ cười: "Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa (*), coi như không ai ngáy đi chăng nữa thì cô cô cũng sẽ tìm cớ khác để đánh người, để cho chúng ta biết sợ mà từ nay về sau không dám không nghe lời… Được rồi, ngươi mau đi đi, đừng để cho cô cô sốt ruột chờ nữa."
(*) Lấy từ điển tích Gia Cát Lượng sau khi trở thành quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian rất ngắn đã ba lần hỏa công quân Tào: mang nghĩa quan viên mới nhậm chức cần phải làm những việc tỏ rõ tài cán, đánh đòn phủ đầu, khiến cho thủ hạ tâm phục khẩu phục.
Đưa mắt nhìn Cát Tường vội vội vàng vàng chạy đi, Ngụy Anh Lạc cười lắc đầu, sau đó cúi đầu xem xét quần áo trong tay.
Một thợ thêu tài ba thì chỉ cần một cái liếc mắt liền có thể tuỳ cơ ứng biến. Nàng ngắm nghía kỹ lưỡng thì nhận ra số đo chính là quần áo của Phương cô cô, nhìn qua đã biết là bà ta lấy việc công làm việc tư, muốn lợi dụng tiểu cung nữ để sửa chữa trang phục riêng cho bản thân.
Để không nổi trội hơn so với chủ tử, quần áo các cung nữ thường có màu trắng và kiểu dáng mộc mạc, vì thế giữa đại cung nữ và tiểu cung nữ không có khác biệt quá lớn. Mấy bộ xiêm y trong tay nàng hiện giờ cũng giống nhau, đều có màu sắc nhạt, lật qua lật lại cũng tìm không thấy hoa văn nào cả.
"Trên đời sinh ra làm nữ nhân thì đều muốn xinh đẹp, nhất là nữ nhân tiến cung." Ngụy Anh Lạc nghĩ thầm, "Không, đều là nữ nhân nơi này, giữa nữ nhân với nữ nhân thì càng muốn ganh đua so sánh rồi."
Nhặt cây kim lên, Ngụy Anh Lạc thêu hình hoa tử đằng bố trí phù hợp lên cổ và tay áo, dây leo uốn quanh cành cây tử đằng làm lộ ra khí chất thong dong ưu nhã của nữ nhân trung niên. Chỉ trong nháy mắt từ một trang phục cung nữ bình thường nâng lên một cấp bậc mới, lại rất thích hợp với thân phận Phương cô cô, sẽ không như hoa mẫu đơn hay thược dược vô cùng diêm dúa lộng lẫy mà trội hơn cả chủ tử.
Nàng thêu đẹp lẫn tinh tế như thế, cho nên Phương cô cô dù có bới lông tìm vết trước mặt mọi người cũng không tìm ra chỗ xấu nào.
Phương cô cô lật qua lật lại xiêm y trong tay một hồi, cuối cùng ánh mắt rơi lên hoa tử đằng trên ống tay áo, ánh mắt bộc lộ tràn đầy yêu thích, lấy tay vuốt ve cả buổi, nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói: "Thêu cũng không tệ. Còn lại vài bộ ngươi cũng thêu đi, ta muốn kiểu hoa văn khác."
"Vâng, cô cô." Ngụy Anh Lạc thuận theo đáp, "Bây giờ thêu liền luôn sao?"
Phương cô cô ngước mắt nhìn lên trời, kỳ thực rất muốn Ngụy Anh Lạc ngay bây giờ thêu liền ngay cho mình, nhưng vì lấy công làm tư phải có chừng mực nên chỉ đành tiếc nuối lắc đầu: "Đi ăn cơm đi, ăn xong rồi đi đến phường thêu làm việc."
Ngụy Anh Lạc hé miệng cười cười: "Vâng."
Phương cô cô cầm lấy xiêm y rời đi. Nhìn bộ dạng bà ta gấp gáp sai bảo thuộc hạ, trên mặt lộ vẻ nóng lòng muốn lập tức thay đổi xiêm y này đi khoe khoang với tỷ muội một phen.
"Xem người ta lại nịnh bợ kia kìa." Sau lưng, Cẩm Tú đang cùng các tiểu cung nữ khác nói luyên thuyên, "Thật là một nô tài tốt đẹp trời sinh, chúng ta nếu muốn từng bước lên cao đều phải học hỏi cô ta đó."
Cát Tường nghe không lọt tai chút nào, đang muốn cùng Cẩm Tú nói lý lẽ lại bị Ngụy Anh Lạc kéo lại.
"Anh Lạc, cô ta nói cô như vậy cũng không tức giận sao?" Cát Tường nổi giận đùng đùng nói.
Ngụy Anh Lạc cười cười, thời gian của nàng rất quý giá, sao có thể lãng phí trên người Cẩm Tú kia chứ?
"Cát Tường, ngươi giúp ta một chuyện được không?" Ngụy Anh Lạc hỏi.
"Cô nói đi." Cát Tường nhận lời không chút do dự.
"Ta sẽ không ăn bữa sáng nên ngươi giúp ta cầm về bánh bao nhé." Ngụy Anh Lạc nói, "Ta có chút việc nên tới phường thêu trước."
Lúc này phường thêu tựa như một người say giấc nồng vô cùng yên bình, đến một chút thanh âm cũng không có.
Ngụy Anh Lạc cũng không nhàn rỗi, nàng cầm lấy cây chổi chậm rãi đến cửa trước phường thêu quét hoa rụng gom về một chỗ. Cây hoa mọc trước cửa chính chính là hoa tử đằng, một thân cây đầy hoa cánh tím nhẹ nhàng, đem chổi quét lên đều nhiễm hương hoa nhàn nhạt.
"Ngươi sao lại tới sớm như vậy?" Một thanh âm ở sau lưng nàng vang lên.
Cái chổi trong tay ngừng lại, Ngụy Anh Lạc quay đầu lại cười cười: "Trương ma ma đã đến."
Cuộc gặp này đã sớm được dự liệu từ trước.
Trương ma ma tại phường thêu làm việc luôn là người đầu tiên đến và cũng là người cuối cùng trở về, cho nên chỉ cần tiết kiệm thời gian ăn sáng để đến phường thêu đứng đợi ở cửa thì nhất định có thể gặp được Trương ma ma.
Nhưng đương nhiên nàng sẽ không nói thật như vậy. Thay vào đó Ngụy Anh Lạc cười nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên ta đến phường thêu làm việc. Ta sợ tới trễ nên quyết định đến đây sớm luôn."
Người già đều ưa thích đứa nhỏ biết quy củ , Trương ma ma cũng không ngoại lệ, khuôn mặt luôn đăm đăm nghiêm túc hiện giờ lại nở một mỉm cười hiếm hoi: "Ngươi là đứa nhỏ hiểu quy củ."
Ngụy Anh Lạc tất nhiên là hiểu quy củ rồi.
Nửa tháng tiếp theo, nàng mỗi ngày đều dậy sớm để thêu tú y trang phục cho Phương cô cô; cây tử đằng, hoa lan mùa thu, cá chép Thanh Điểu, hoa văn đều không hề trùng lặp. Lại đợi đến khi mặt trời lên cao liền cơm cũng không ăn mà cầm theo chổi quét hướng phường thêu chạy đến.
Cũng có người muốn học theo nàng nhưng mới bốn năm ngày liền kiên trì không nổi nữa.
"Đúng là số làm nô tài bẩm sinh." Cẩm Tú đối với người bên ngoài nói, "Ta không học theo cô ta nữa."
Nàng không học được, cũng không muốn học, vì nàng không hiểu làm như thế thì có ích lợi gì.
Ngụy Anh Lạc tuy rằng mỗi ngày đều vì Phương cô cô mà âm thầm cống hiến nhưng cũng từng bị bà ta hà khắc đánh đòn. Mặc dù mỗi ngày trời chưa sáng hẳn đều đi tới trước cửa phường thêu quét dọn nhưng Trương ma ma cũng không có bởi vậy mà thiên vị nàng, phân phó lượng việc không khác gì mấy so với mọi người, đôi khi còn giao nhiều việc hơn nữa.
Rất nhiều người đều lén lút chê cười Ngụy Anh Lạc: cật lực nịnh nọt không thành thì thôi, cần gì phải tự làm khổ mình như thế?
Ngụy Anh Lạc vẫn một mực làm theo ý mình, vẫn kiên trì sống như vậy mặc kệ người ngoài bàn tán thế nào. Mặc dù không được lợi lộc gì, nhưng mà ánh mắt của Phương cô cô cùng Trương ma ma đối với nàng ngày càng nhu hòa, nhất là Trương ma ma, lúc rảnh rỗi còn có thể tìm nàng tâm sự chuyện thường ngày.
Ngụy Anh Lạc luôn yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên có đáp lại vài lời, lâu lâu sẽ hỏi một hai câu vu vơ chứng tỏ nàng là người nhu thuận hiểu chuyện do đó Trương ma ma luôn thuận miệng đáp lại nàng.
"Ma ma, chỗ này nên dùng màu đỏ nhiều hơn hay màu lục nhiều hơn?"
"Dùng màu đỏ đi, màu đỏ ý nghĩa vui mừng."
"Ma ma, khăn Du quý nhân nên thêu cá chép nhiều hay là hoa lan nhiều?"
"Cá chép đi, cá chép mang điềm báo tốt."
"Ma ma, ta cùng Ngụy Anh Ninh so với nhau, người nào tay nghề tốt hơn?"
"Anh Ninh tốt hơn một chút." Trương ma ma trả lời theo thói quen, đáp xong mới hơi sững người ngước mắt nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc.
Ngụy Anh Lạc cười nhìn lại nàng.
Một tháng, mỗi một lần gặp mặt, mỗi một lần đều hỏi vu vơ không trọng điểm cũng chỉ vì có một mục đích duy nhất—— làm cho Trương ma ma theo bản năng mà trả lời nàng thật lòng.
Trương ma ma nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc hồi lâu sau đó chậm rãi nói: "Ta nghe lầm rồi, ta không biết người nào tên Ngụy Anh Ninh cả."