Chương 1: Phách quan

Cửa nghĩa trang rộng mở, một cây đèn l*иg theo bên ngoài tiến vào.

Đèn l*иg soi sáng một đôi chân đang bước.

Một đôi giày cong cong tinh tế, dày ba tấc, đáy được thêu cánh sen, lần lượt từng bước hướng về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một cỗ quan tài.

"Nhìn xem nơi đây đều là những người nào." Một tiếng khóc nghẹn ngào nấc lên, "Lữ khách phương xa chết ở nơi xứ người, người nghèo khổ không có tiền hạ táng, kỹ nữ đột tử… Tỷ tỷ, muội và tỷ như thế nào lại ở nơi này nói lời tạm biệt đây?"

Sinh mệnh mỏng như một tờ giấy, cho nên khi chết cũng không được chôn cất yên ổn.

Nghĩa trang đổ nát này đã lâu năm không được tu sửa, từng cơn gió lùa mỏng thổi xào xạc qua lại, nhưng dù sao có vẫn tốt hơn là không, so ra vẫn tốt hơn rơm rạ nhiều lắm, không đến mức chưa kịp hạ táng thì đã bị côn trùng sâu bọ gặm nhấm không ra hình hài.

"Bọn họ đều nói tỷ không có tư cách được chôn cất vào phần mộ tổ tiên, chỉ xứng cùng đám người kia nằm một chỗ." Một bàn tay trắng bệch nhẹ nhàng đặt lên nắp quan tài, nhẹ nhàng lục lọi một lát, cuối cùng lẩm bẩm nói, "Muội không tin những lời bọn họ nói, tỷ, muội muốn chính miệng tỷ nói ra chân tướng…"

"Oành!"

Tiếng bước chân lộn xộn từ xa vang đến ngày càng gần, ngay sau đó cánh cửa chính của nghĩa trang đột nhiên bị người đẩy ra.

Đập vào tầm mắt bọn họ là một cánh tay đang giơ cao chiếc rìu.

"Anh Lạc! Dừng tay!" Một người đàn ông trung niên kinh sợ hét lên một tiếng.

"Rầm!"

Cánh tay cầm chiếc rìu không vì tiếng hô đột ngột mà ngừng động, trái lại vẫn kiên trì bổ xuống làm nắp quan tài mở ra.

"Ngươi, ngươi rốt cuộc đang làm gì đó?" Người đàn ông lặng thinh một hồi lâu, bờ môi run rẩy thốt lên, "Đây là quan tài của tỷ tỷ ngươi mà…"

Một nữ nhân trên người mặc bộ y phục màu trắng đang đứng đưa lưng về phía hắn, đưa lưng về phía mọi người.

Chiếc rìu trong tay được nàng tùy ý vứt bỏ, nàng khom lưng cúi người, cẩn thận từng li từng tí đem người nằm trong quan tài nâng dậy.

"Các người có lúc nói tỷ tỷ ta là vì bệnh mà chết, trong chốc lát lại nói với ta, tỷ ấy trong cung làm chuyện xằng bậy vì không còn mặt mũi gặp người nên mới tự vẫn… Nhìn xem." Nàng chậm rãi xoay đầu lại, đối với mọi người âm u cười.

Trong quan tài nữ tử tựa ở trên vai của nàng, trên cổ mơ hồ xuất hiện một đôi bướm (hồ điệp) đen nhàn nhạt.

Nhìn kỹ lại, mới phát hiện là hai bàn tay to lưu lại vết ứ đọng, giống như giương ra đôi cánh đen, rõ ràng chính là bị sát hại.

"Các người đều nhìn thấy không?" Thân ảnh màu trắng — cũng chính là Ngụy Anh Lạc ôm nữ tử trong quan tài, đối với mọi người cười nói như vì cuối cùng đã tìm ra được chân tướng, hận không thể lập tức nói cho khắp thiên hạ nghe thấy– hận không thể lập tức trầm oan giải tội cho thiên hạ nghe, "Nhìn đi, trên cổ tỷ ấy có vết hằn, nói cho ta biết đi, một người, làm sao có thể đem bản thân bóp chết?"

Không ai có thể trả lời câu hỏi của nàng.

Thậm chí không ai dám nhìn thẳng gương mặt của hai tỷ muội nàng.

Hai gương mặt gần như giống như đúc.

Ngụy Anh Lạc, Ngụy Anh Ninh, bởi vì nhan sắc diễm lệ, khí chất thanh khiết như đóa hoa sen, vì thế nên còn được gọi là tịnh đế liên (hai đóa sen) của Ngụy thị nhất tộc.

Hiện tại tịnh đế liên này, một mất một còn, nữ tử trong quan tài không biết khi còn sống y phục có dùng qua linh đan diệu dược gì mà sau khi chết rõ ràng còn có lưu bảy phần màu sắc, mặc xiêm y như hồi xuất cung, ôn nhu yếu ớt dựa vào đầu vai muội muội, thần thái giống như cười mà như không phải cười, bộ dáng nghiễm nhiên giống như người còn sống.

Mà ánh mắt người sống ngược lại giống như người đã chết, một đôi đồng tử hắc bạch phân minh, nhìn chằm chằm khiến mọi người toàn thân không rét mà run.

"Chẳng lẽ lại là oan hồn lấy mạng bám vào cơ thể người em sao?" Không phải chỉ có một cá nhân có ý nghĩ như vậy.

"Cha." Ngụy Anh Lạc ánh mắt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt người đàn ông trung niên, thu liễm lại bộ mặt tươi cười, "Hung thủ gϊếŧ tỷ là người nào?"

"Người…" Người đàn ông tựa hồ muốn nói gì đó, liền do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói, "Làm gì có hung thủ nào, tỷ tỷ của con chính là tự sát!"

Những người còn lại lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, nhao nhao bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận.

"Đúng, nàng ta chính là tự sát."

"Anh Ninh làm ra chuyện thị phi bị trục xuất khỏi cung, là một nữ nhân không còn trinh tiết, nếu còn không tự sát, chẳng phải là muốn cả gia tộc chúng ta hổ thẹn nhục nhã chung với nó hay sao?"

"Chết là đúng, chết là đúng!"

"Người chị thì phẩm hạnh không đứng đắn, đến đứa em cũng không khá hơn chút nào, còn làm chuyện tày trời cạy quan tài người chết thế này, Ngụy Thanh Thái, ngươi quản giáo con cái thật tốt!"

Người đàn ông trung niên– Ngụy Thanh Thái nghe vậy lập tức cứng đờ người, vội vàng bước đến trước mặt Ngụy Anh Lạc vung tay chính là một cái tát.

"Đều là lỗi của ta, là ta quản giáo không nghiêm!" Đánh xong, hắn một bên hèn mọn nịnh nọt mọi người, một bên đưa tay hướng Ngụy Anh Lạc vỗ cái ót một cái, "Còn không mau quỳ xuống dập đầu tạ tội với các vị thúc bá!"

Thấy nàng không có phản ứng, hắn lại nằng nặng vỗ: "Quỳ xuống a!"

Thân Ngụy Anh Lạc như một cây trúc gỗ, không chịu uốn lượn lại càng không chịu quỳ, cứ như vậy sừng sững đứng im tại chỗ.

"Quỳ xuống!" Trước mặt bao người, Ngụy Thanh Thái chỉ cảm thấy bản thân mặt mũi khó giữ được, tức thì nóng giận quá mức, trực tiếp nhấc chân hướng đầu gối nàng đạp một cước, "Còn cứng đầu sao?"

Ngụy Anh Lạc bị hắn đá phải quỳ xuống, nhưng rất nhanh lại bò dậy.

"Cha, người chỉ biết kêu con quỳ xuống." Nàng một tay chống đất, một tay chống đỡ tỷ tỷ của mình, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, tóc mai đen mượt từ hai bên mặt rũ xuống, che đậy biểu cảm khuôn mặt nàng, chỉ có thanh âm băng lãnh như suối mùa đông vang lên, "Nhưng người biết không? Con quỳ trước mặt Ngụy Như Hoa, vì nàng ta ăn cướp cây trâm cài mà mẹ trước khi chết đã để lại cho con, con quỳ tạ tội Ngụy Học Đông, vì hắn không hề để vào mắt quan hệ thân thích của chúng ta mà đã động thủ với con trước… Là tỷ tỷ giúp con mang cây trâm trở về đây, là tỷ tỷ đánh chạy Ngụy Học Đông…"

"… Không phải chỉ là cây trâm thôi sao?" Ngụy Thanh Thái cau mày nói, "Mạ vàng thôi, không đáng giá mấy đồng tiền, không cần phải vì thứ ấy mà làm tổn thương biểu tỷ của mình, còn có Học Đông… Hắn chỉ là đùa với ngươi một chút, tỷ tỷ ngươi lại còn tưởng thật, còn đánh người ta đến vỡ đầu."

"… Nguyên lai người cũng biết." Ngụy Anh Lạc nghiêng mặt qua một bên, hai mắt đẫm lệ ướŧ áŧ, giống như giọt sương sớm vương trên một đóa hoa phù dung, đẹp không sao tả xiết, "Người cái gì cũng biết, còn muốn con cùng tỷ tỷ quỳ xuống."

Bị đoạt người là nàng, cuối cùng làm cho người ta dập đầu xin lỗi chính là nàng.

Bị người phi lễ chính là nàng, cuối cùng làm cho người ta dập đầu xin lỗi còn là nàng.

"Ta đây tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi." Ngụy Thanh Thái cứng rắn nói, "Chẳng lẽ cần phải vì một chút chuyện nhỏ…"

Chuyện nhỏ?

"Không, tốt với con chỉ có tỷ tỷ!" Ngụy Anh Lạc cười lạnh một tiếng cắt ngang hắn, "Nói cho người biết, con một mực chờ tỷ tỷ trở về, tỷ ấy lúc trước tiến cung có hứa với con nhất định sẽ trở lại, sẽ rời khỏi Ngụy gia, rời khỏi người, đi đến một phương trời mới để bắt đầu cuộc sống mới, không bao giờ sẽ khiến con vô duyên vô cớ đối với người khác phải quỳ xuống…"

"Trong hoàng cung chính là cái tùy thời tùy chỗ làm cho người ta lúc nào cũng phải quỳ xuống!" Lần này đổi lại là Ngụy Thanh Thái cắt ngang lời của nàng.

Hoàng cung.

Vừa vào cửa cung sâu tựa như biển, chính như núi có cao thấp, nước có sâu cạn, trong nội cung các nữ nhân cũng chia nhau kẻ đứng người quỳ.

Ngụy gia cũng không phải là hào phú đại tộc gì, bất quá chỉ là nô bộc mà thôi, tỷ tỷ dù có khuynh quốc khuynh thành, tiến cung sau đó cũng chỉ có thể là cung nữ bắt đầu đi theo hầu hạ chủ nhân, nói một cách khác, khấu đầu chính là bước đầu tiên.

"Đối với ai dập đầu, đối với ai không dập đầu, chi bằng chọn một người, nguyện vì hắn mà dập đầu."

Cái này hắn, là hắn, hay là nàng?

Nội cung và ngoại cung như hai cái thế giới, Ngụy Anh Lạc không biết tỷ tỷ trong cung cảnh ngộ như thế nào, cũng không biết tỷ tìm người nào dập đầu, chỉ biết tỷ lúc tiến cung xuân về hoa nở, sau đó hóa băng lạnh lẽo trở về.

Cùng một chỗ mang về, còn có trên cổ hằn dấu tay màu đen.

Chủ nhân đôi bàn tay này… Rút cuộc là người nào?

"… Con muốn vào cung." Ngụy Anh Lạc nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt, trong mắt ánh lên sự kiên định trước nay chưa từng có, "Người không nói cho con hung thủ là người nào, tốt lắm, con muốn tiến cung, tự chính mình đi thăm dò tra ra manh mối!"

"Hồ đồ!" Ngụy Thanh Thái tức giận đến râu ria đều run run, "Ngươi nhất định phải bước gót theo tỷ tỷ ngươi sao?"

Ngụy Anh Lạc phản xạ có điều kiện mắt nhìn tỷ tỷ đang dựa vào đầu vai.

Từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ đều so với nàng càng thông minh, càng cơ biến, càng có dũng khí hơn.

Còn nàng chỉ là từng giây từng phút chỉ biết núp ở sau lưng tỷ tỷ, cần tỷ tỷ cùng tùy tùng bảo hộ.

Đến thông minh như tỷ tỷ không thể sống sót, còn nàng đây? Nàng liền nhất định có thể sống đến cuối cùng, hơn nữa điều tra rõ chân tướng… Tiếp theo báo thù cho tỷ tỷ sao?

"… Đã đủ rồi, việc này liền dừng ở đây đi." Ngụy Thanh Thái ngữ khí chậm rãi, vươn tay chỉ hướng Ngụy Anh Ninh dựa vai Ngụy Anh Lạc, "Cho tỷ ngươi nghỉ ngơi đi."

Nghỉ ngơi?

Mắt thấy Ngụy Thanh Thái tay sẽ chạm vào Ngụy Anh Ninh, trong nghĩa trang bỗng nhiên vang lên một tiếng thét thê lương khắc cốt, dường như người bị một đao cắm vào ngực, hung hăng khoét ra một tiếng la lớn.

"A — "

Mấy người Ngụy thị da đầu đều run lên, nhịn không được đưa tay che hai lỗ tai, chỉ cảm thấy nếu như không làm thế sẽ liền có máu loãng thuận theo tiếng kêu thảm thiết này rót vào lỗ tai bọn họ.

Ngụy Thanh Thái đứng gần nhất, bị dọa đến lui về phía sau vài bước, sau đó nhìn chằm chằm vào người trước mắt mới phát ra tiếng thét chói tai Ngụy Anh Lạc, hơi cà lăm hỏi: "Ngươi, ngươi lại khùng điên gì đấy?"

"Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi không được…" Ngụy Anh Lạc ôm tỷ tỷ băng lãnh thậm chí đã bắt đầu tản mát ra nhàn nhạt mùi thi thể bị phân hủy, thét lên sau đó cuống họng mang theo khàn khàn, khóc nói, "Tỷ tỷ nghỉ ngơi không được, ta cũng nghỉ ngơi không được…"

Trước mắt bao người, nàng vừa khóc vừa không ngừng lặp lại câu nói ấy.

"Ta muốn vào cung." Ngụy Anh Lạc khóc hô lên, "Ta nhất định phải báo thù, cho tỷ nghỉ ngơi… Cho ta nghỉ ngơi."

Nếu là tịnh đế hoa sen, tự nhiên tịnh đế mà sinh, tịnh đế mà chết.

Tỷ nếu như mất đi, muội cho dù còn sống cũng chỉ là một cỗ thân thể từ từ mục nát, vật vờ như cái xác không hồn cũng không hề nói ngoa.

Chỉ có cho tỷ nghỉ ngơi, muội cũng mới có thể nghỉ ngơi.

"Ăn nói khùng điên, tất cả đều là ăn nói khùng điên! Trơ mắt nhìn ngươi như vậy điên điên khùng khùng vào cung không biết lại đem tới đại họa gì cho gia tộc, không bằng…" Ngụy tộc trưởng đi đến bên cạnh Ngụy Thanh Thái, lấy tay che miệng, đối với hắn thì thầm vài câu.

Ngụy Thanh Thái ánh mắt phức tạp, nghe được câu cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, nhẹ gật đầu.

Ngay sau đó mấy cái bóng người đi vào đứng vây quanh Ngụy Anh Lạc.

Nàng ngẩng đầu, có chút mê man như thế nhìn bọn họ: "Các ngươi muốn làm gì?"

Mấy bàn tay cùng một chỗ hướng nàng với đến.

Mấy ngày sau, tại một quán rượu cờ đón gió phấp phới, rượu đế mới vào chén, bên cạnh là mấy cái đĩa điểm tâm nhắm rượu, một người uống chút rượu đột nhiên hỏi: "Phía dưới là nhà ai gả con gái vậy?"

Vài tên khách uống rượu dựa nửa người vào lan can, từ trên xuống dưới quan sát mặt đường, chỉ thấy trên đường dài một cỗ xe đón dâu đỏ chót, âm thanh pháo nổ đùng đùng (không dứt) chậm chạp đi về phía trước.

Trên lưng một con ngựa cao to là tân lang quan hứa hẹn đường làm quan rộng mở.

Sau lưng, cùng đi theo là một kiệu hoa nho nhỏ.

Gió thổi mảnh vải bay lên, một gã khách uống rượu ồ lên một tiếng, đưa tay xoa xoa mắt.

"Sao thế, gió thổi vào mắt à?" Một gã ngồi bên cạnh hỏi hắn.

"Có lẽ uống nhiều quá nên hoa mắt." Người kia thả ly rượu trên tay xuống, có chút mơ hồ nói, "Vừa nãy màn xe mới tốc lên, ta liền nhìn thấy tân nương tử… bị trói gô đấy."