- Anh Lạc, ngươi có thích ta không?
- Có.
Trầm Bích nghe được câu trả lời của cô, vô cùng mừng rỡ. Còn nghĩ sẽ bị cô thẳng thắn cự tuyệt, còn có thể bị doạ ném ra ngoài cửa như những lần trước. Đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bị đạp ra ngoài rồi. Kết quả cô lại nói có. Anh Lạc nói có! Trầm Bích kích động
- Tốt quá rồi! Vậy ta có thể ở lại đây, một đời bầu bạn cùng ngươi, Anh Lạc!
- Không được!
Anh Lạc một lần nữa dứt khoát, cũng giống như cái cách mà cô nói thích nàng ta vậy. Trầm Bích ngơ ngác
- Tại sao? Không phải ngươi nói cũng thích ta sao?
- Đúng, ta thích ngươi, thích tính cách phóng khoáng của ngươi. Nhưng Trầm Bích... Nói sao nhỉ... Trầm Bích, ta không muốn tổn thương ngươi... Hmmm...
- Anh Lạc, có chuyện gì, ngươi nói ra, sửa đổi được ta liền sửa đổi.
- Trầm Bích... không phải vấn đề của ngươi, là do ta... Ta nói với ngươi điều này, nhưng ngươi cũng đừng để trong lòng được không? Thực ra... Thực ra...
- Có chuyện gì?
- Thực ra... aizzz... Thực ra là ta cảm thấy, dáng vẻ của ngươi bây giờ, rất giống với... Dung Âm thời trẻ... mà ta từng tưởng tượng... Ta không có may mắn được thấy Dung Âm lúc đó... Vậy nên...
- Ngươi...
Không có so sánh sẽ không có tổn thương... Không phải Anh Lạc muốn nói ra, chỉ do Trầm Bích gặng hỏi... Cô ái ngại nhìn nàng ta. Bản thân cô cũng không chắc, cô là chân thực thích Trầm Bích hay chỉ đuổi theo dáng vẻ của Dung Âm. Khuôn mặt Trầm Bích đỏ lên, không rõ vì ngượng ngùng hay tức giận. Thế nhưng giờ phút này, không hiểu vì sao, bản thân nàng ta đột nhiên trở nên rất cố chấp
- Nhưng nếu ta vẫn muốn ở bên cạnh ngươi, có thể không?
- Ta chỉ có thể nói xin lỗi, không thể nào.
- Tại sao?
- Aizzz... Trầm Bích, ngươi đừng cố chấp nữa. Ta nói ngươi biết một điều nữa, ta thực ra không phải là nam nhân, ta cũng chỉ là một nữ nhân như ngươi, vì muốn bảo vệ cho mẫu tử Dung Âm nên mới cải nam trang. Ta không thể cho ngươi hạnh phúc, càng không thể làm lỡ dở ngươi. Ngươi có hiểu không, Trầm Bích?
- Ta biết việc ngươi là nữ nhân, ngươi nghĩ ta ngốc sao? Chúng ta ở bên cạnh nhau nhiều nhưng vậy, còn không nhận ra? Nhưng không phải phu nhân... Không phải Dung Âm cũng là một nữ nhân sao? Nàng có thể, sao ta lại không?
- Trầm Bích, ngươi và nàng căn bản không giống nhau. Dung Âm không phải nữ nhân. Nàng ấy là người mà ta yêu. Nếu Dung Âm là nam nhân, ta liền yêu nam nhân. Nhưng vì nàng ấy là nữ nhân nên Ngụy Anh Lạc ta yêu nữ nhân. Căn bản không phải vì là nam hay là nữ mà vì là Dung Âm. Việc này ngươi có thể hiểu hay không?
Người ta đã nói đến vậy, còn có thể không hiểu sao? Chỉ là, trong lòng vẫn có chút khó chấp nhận... Từ ngoài cửa đột nhiên vọng đến thanh âm của Lạc Thiên
- Ngạch nương, sao người lại đứng ở đây?
Dung Âm giật mình... Cảm giác như thể đi ăn trộm bị bắt gặp. Vốn dĩ sau khi nghe Anh Lạc thừa nhận thích Trầm Bích, nàng đã định trở về. Thế nhưng lại nghe thấy cô không đồng ý cho nàng ta ở lại liền nổi lên tò mò đứng lại nghe tiếp... Không ngờ, suốt bao nhiêu năm làm hoàng hậu, trong cung đủ mọi chuyện thị phi, nàng thậm chí chưa từng cùng người khác bàn tán. Ngày hôm nay lại ở đây làm chuyện nghe lén, rình trộm này, còn bị chính hài tử của nàng bắt gặp. Thật không còn mặt mũi... Vốn dĩ muốn bỏ chạy, thế nhưng chưa kịp chạy đã thấy tay mình bị người khác nắm lấy. Quay lại nhìn thấy cô ở đó mỉm cười
- Thiên Thiên, ta nhờ con một việc. Đi tìm Dương thúc, nói ông ấy bữa tối nay làm thêm nhiều món một chút.
Cô nói ra vài món ăn mà nàng thích, cốt yếu là để chuyển đổi chú ý của Lạc Thiên, đẩy cậu bé đi chỗ khác. Lạc Thiên không chút nghi ngờ rời đi. Anh Lạc nắm tay Dung Âm kéo vào phòng. Nàng tuy có chút kháng cự nhưng cũng không cự tuyệt cô. Trầm Bích nhìn cô nắm tay nàng, nhất thời không biết nói gì. Anh Lạc nhẹ nhàng
- Trầm Bích, ngươi là một nữ nhân tốt, vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng, nhất định sẽ có nhiều nam nhân vì người mà làm tất cả. Còn ta...
Anh Lạc kéo tay Dung Âm, ở trước mặt Trầm Bích, không chút báo trước hôn lên môi nàng. Trầm Bích sững người, Dung Âm cũng không kịp phản kháng. Nhẹ nhàng rời ra, thâm tình nhìn nàng, dịu dàng lên tiếng
- Ta đã định sẵn, đời này kiếp này chỉ vì nàng mà động tâm.
Dung Âm đỏ mặt. Trầm Bích tái mặt. Làm đến nước này rồi, còn đứng đây cản trở, chẳng thà vứt liêm sỉ cho chó gặm... Trầm Bích run run đi ra. Gần đến cửa lại nghe tiếng Anh Lạc gọi mình
- Trầm Bích!
Quay lại định nói cô không cần xin lỗi, không cần an ủi, càng không cần thương hại nàng ta. Thế nhưng chưa kịp mở lời đã nghe cô nói
- Đi ra nhớ khép cửa lại giúp ta.
-...
-...
Trầm Bích cùng Dung Âm đều không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này. Ngụy Anh Lạc cô còn là người hay không? Một chút mặt mũi cũng không thèm để cho người ta... Trầm Bích nghiến răng đi ra, mạnh tay đóng cửa. Dung Âm quay sang lườm cô một cái
- Ngươi đó, để cho người ta một chút mặt mũi không được sao?
- Quan tâm làm gì, dù sao cũng không phải khuôn mặt ta yêu.
Cô vừa nói vừa tiến đến muốn hôn nàng lần nữa. Thế nhưng Dung Âm nhanh chóng tránh đi
- Còn việc này nữa. Ai cho phép ngươi tùy tiện như vậy? Càn rỡ vô phép!
- Dung Âm, ngoài ta ra, nàng nhất định không được mắng ai đâu đấy, mất công ta phải đi đuổi đám ong bướm nàng dụ về - Cô nghiêm túc đề nghị.
Dung Âm còn chưa hiểu, Anh Lạc đã mỉm cười, đặt nàng xuống ghế
- Nàng ngồi xuống đã, ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Dung Âm ngồi xuống. Anh Lạc vẫn đứng trước mặt nàng, chậm rãi hỏi
- Mấy ngày nay, nàng vì sao tránh mặt ta?
- Không có...
Dung Âm lắc đầu, tránh ánh mắt cô. Không có gì phải vội, Anh Lạc bình tĩnh tiếp tục
- Thật là không có?
- Không có... Là do ta thấy ngươi bận, không muốn làm phiền người...
- Vậy rõ ràng là có tránh mặt rồi.
- Không có!
Nhìn nàng dáng vẻ yếu ớt, một mực phủ nhận, thật khiến Anh Lạc muốn ôm lấy nàng cưng chiều. Anh Lạc từng nói Dung Âm không biết nói dối. Thực sự là như vậy. Trong lòng từng nghĩ muốn tránh cô, giờ phút này dù có phủ nhận đến mấy vẫn lộ ra ngượng ngùng. Cô tiến sát đến phía nàng
- Ta ở bên nàng lâu như vậy, trong lòng nàng đang nghĩ gì, có thể không hiểu sao?
- Vậy ta đang nghĩ gì?
- Nàng vốn nghĩ giữa ta và Trầm Bích đã phát sinh quan hệ, trong lòng buồn phiền, có lẽ lại một lần nữa nảy sinh suy nghĩ muốn rút lui để ta được hạnh phúc. Ta nói có đúng không?
- Vậy ngươi không có gì để nói với ta?
- Không phải chuyện quan trọng nàng đều nghe thấy hết rồi à?
Dung Âm cúi đầu. Cái chuyện nghe lén mất mặt này...
- Xem ra mười năm bên nhau, ta vẫn chưa tạo được cho nàng đủ cảm giác an toàn. Là lỗi của ta.
Anh Lạc tiến về phía nàng, ánh mắt dường như chứa đựng ôn nhu của cả một đời người. Dung Âm thở dài
- Là ta sai. Không giúp được gì cho ngươi còn trở thành gánh nặng của ngươi. Lúc nào cũng gây phiền phức khiến ngươi mệt mỏi. Ta sai rồi.
- Đúng là phiền thật, ngày nào cũng làm loạn trong trái tim ta, thực sự rất phiền. Có điều, nếu nàng là phiền phức, ta nguyện cả đời này bị làm phiền. Kẻ nào dám giành phiền muộn này với ta, ta liền không tha cho kẻ đó.
Đúng là, ở bên cạnh con người này, ngày nào cũng sẽ là ngọt ngào như vậy, dù nghe đến bao nhiêu lần vẫn thấy cảm động. Anh Lạc tiếp tục
- Bao nhiêu năm qua, ta vẫn luôn là yêu nàng, chưa từng thay đổi. Sau này, ta nhất định sẽ cố gắng, để nàng luôn cảm thấy có ta bên cạnh, chuyện gì cũng không cần lo lắng.
Dung Âm khẽ gật đầu. Trong lúc đang cảm động muốn đáp lại cô mấy câu lại thấy bản thân bị người kia một lần nữa tiến đến hôn. Không phản kháng, chấp thuận theo cô một lần. Mỗi lần xảy ra chuyện gì đều phải dùng chính bản thân mình để xin lỗi, Dung Âm cũng thật khổ quá mà... Sau màn tranh đoạt không khí, nàng còn đang tìm lại nhịp thở lại bị con người kia nhấc lên khỏi ghế... Sợ hãi bám lấy cô
- Anh Lạc... Ngươi muốn làm gì... Buông ra... Buông ta ra...
Anh Lạc chứng minh bản thân vô cùng nghe lời Dung Âm. Nàng nói cô buông ra, rất nhanh chóng, Anh Lạc liền buông nàng xuống. Chỉ có điều, cô lại vô tình "buông" nàng lên giường... Dung Âm muốn ngồi lên nhưng Anh Lạc nhanh hơn nàng một bước liền đè xuống, giữ chặt lấy hai tay nàng, vô pháp kháng cự...
- Ngụy Anh Lạc! Ngươi muốn làm gì?
- Để nàng chân chính cảm nhận có ta... Ở đây...
Bất kì lời nào người kia nói ra đều đem lại cảm giác không đứng đắn cho nàng...
- Có ta bên cạnh, nàng chuyện gì cũng không cần lo lắng.
Vẫn là câu nói ấy, nhưng tại sao bây giờ nghe lại không thấy có chút gì cảm động nữa... Dung Âm nghiêm túc nhìn Anh Lạc
- Không được làm bậy!
- Dĩ nhiên, ta sẽ làm thật cẩn thận, tuyệt đối không làm bậy! Nàng cứ yên tâm.
Yên tâm? Yên tâm là yên tâm thế nào? Tránh né ý muốn đυ.ng chạm của cô, nhất thời không biết làm thế nào, vô ý nói
- Anh Lạc, sắp đến giờ ăn tối rồi.
- Phải, sắp đến giờ ăn tối rồi. Ta ăn sớm một chút. Ngày đó, nàng ở Phật an điện từng hứa sẽ dùng bản thân trả ơn ta. Ta không muốn nàng hối hận nên chưa nhận trả ơn. Hiện tại, Lạc Thiên đã trở về rồi, ơn này có phải nên sớm trả không?
Anh Lạc nói xong liền trực tiếp đè xuống. Chuyện ân huệ gì đó, cô tuyệt nhiên không tính toán với nàng. Nhưng lời hứa trả ơn này, dù có chết cũng phải ghi nhớ. Dung Âm nghe cô nhắc đến lời hứa ngày đó, bắt đầu phân vân có nên thuận theo cô hay tiếp tục kháng cự? Trong lúc đó, người kia ở trên người nàng bắt đầu hành sự, hoàn toàn nắm thế chủ động. Mọi việc quả thực vô cùng thuận lợi, nàng bắt đầu buông bỏ phản kháng. Cho đến khi...
- Ngạch nương! Ngạch nương, người ở trong đó sao?
Âm thanh trong sáng của Lạc Thiên truyền vào tai nàng. Dung Âm từ trạng thái phân vân dần từ bỏ kháng cự lập tức trở nên tỉnh táo
- Anh Lạc! Dừng lại!
- Tại sao? Lạc Thiên rất hiểu chuyện, sẽ không tùy tiện xông bừa vào đây đâu, nàng đừng lo.
Anh Lạc không những không dừng lại mà còn muốn cởi bỏ y phục của Dung Âm. Cô hoàn toàn tin tưởng vào sự hiểu chuyện của Lạc Thiên. Có điều, thế sự không phải lúc nào cũng chiều lòng người...
Cạch.
Tiếng cửa phòng mở ra... Anh Lạc kinh ngạc, Dung Âm kịch liệt khẩn trương đẩy cô ra, nhanh chóng chỉnh lại y phục. Lạc Thiên bé nhỏ hồn nhiên chạy vào, nhìn thấy nàng liền vui vẻ, không chút nghi ngờ
- Ngạch nương, đúng là người ở đây. Sao con gọi người không đáp vậy?
- Ta... ừm.. không nghe thấy...
Dung Âm đỏ mặt bịa đại một lý do. Anh Lạc tức đến muốn thổ huyết, bao công sức câu dẫn của cô, tưởng như sắp đạt được kết quả lại bị tiểu tử thối này phá hoại, đã vậy còn làm như không có chuyện gì đứng đây chất vấn nàng. Lửa giận hừng hực cháy lên, Anh Lạc mang dáng vẻ ác quỷ chuẩn bị lao đến gϊếŧ người...
- Lạc Thiên! Ai cho phép ngươi tuỳ tiện mở cửa phòng ngươi khác xông vào? Ai dạy ngươi vào phòng người khác xong liền đứng chất vấn? Không có quy củ, không biết lễ nghĩa! Ngươi có tin ta phạt ngươi không!?
Lời mắng này thực ra có chút vấn đề. Người như Anh Lạc lại có thể đứng nói chuyện lễ nghĩa, quy củ, là cái tình huống gì vậy chứ? Thế nhưng tiếng quát như thét ra lửa của cô quả thực rất đáng sợ, Dung Âm cũng giật mình, Lạc Thiên thì rưng rưng nước mắt
- Không phải... Không phải con... con không có mở... Là Trầm Bích tỷ tỷ... Là Trầm Bích tỷ tỷ...
Bấy giờ cô mới thấy Trầm Bích thong dong đi vào, khuôn mặt bình thản vui tươi như chưa hề xảy ra chuyện gì
- Tiểu Thiên, tỷ tỷ nhờ đệ gọi mọi người ra ăn cơm, sao lâu vậy?
Quả nhiên! Lạc Thiên dù sao cũng là con của nàng, hiểu lễ nghĩa có thừa. Loại chuyện tuỳ tiện xông bừa này, chỉ có một kẻ có thể làm ra...
- Đệ...
Lạc Thiên nhất thời không biết giải thích thế nào, nghẹn ngào có chút muốn khóc, bị doạ sợ rồi... Dung Âm thấy vậy nhanh chóng đứng lên nắm lấy tay cậu bé
- Thiên Thiên ngoan, không sao. Ngạch nương cùng con đi ăn cơm. Đi nào!
Nói rồi liền không thèm để ý đến cô nữa, một mạch dắt Lạc Thiên đi ra, bỏ lại Anh Lạc căm hận nhìn Trầm Bích
- Trầm Bích! Ngươi được lắm! Dám phá hỏng chuyện tốt của ta.
Đáp lại cô, nàng ta chỉ mỉm cười điềm tĩnh
- Quá khen!
Anh Lạc thật muốn lao đến đánh chết nàng ta, cái vẻ mặt khıêυ khí©h đó, không phải muốn nói đánh chết ta đi thì là gì? Anh Lạc thật không hiểu nổi, cuộc đời cô tại sao lại gặp phải nữ nhân này? Loại người mặt dày không có liêm sỉ, cộng thêm không ăn được liền đạp đổ... Rốt cuộc là cô đã gây ra tội nghiệp gì mà ông trời bắt cô phải dính líu với nàng ta? Trong lòng hàng trăm cái khổ không nói hết, hàng vạn cái hận không thể thốt ra lại còn nghe Trầm Bích châm chọc
- Ngươi không định ra ăn cơm sao? Tức đến no rồi à?
- Ta có ăn hay không liên quan gì đến ngươi!? - Anh Lạc khó chịu.
- Ừ nhỉ! Chẳng liên quan gì đến ta, ta đi ăn cơm, ngươi đói chết kệ ngươi.
Trầm Bích vui vẻ cười rồi đi ra bỏ mặc Anh Lạc thật. Cô ở trong phòng một mình, nhìn liếc xuống giường mà muốn rơi nước mắt. Hôm nay không thể làm được gì thì sau này càng khó có thể chạm vào nàng, Dung Âm của cô, sao cô không hiểu chứ... Người ta thường nói phụ nữ ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, nhưng câu ấy hình như không vận vào Dung Âm nhà cô. Nếu không phải từng cùng nàng trải qua có khi cô còn tưởng nàng không thể chứ... Trầm Bích, nữ nhân xấu xa, đáng chết! Thêm cả tiểu tử Lạc Thiên đó nữa, quả đúng là con của tên đại móng heo kia, không làm gì tốt hơn là phá chuyện tốt của cô... Anh Lạc thiếu điều mắng chửi hết cả thiên hạ, cuối cùng vẫn rời phòng ra ngoài ăn cơm. Tự nhủ, quân tử sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt mà làm khó bản thân. Ra đến nơi đã thấy mọi người ngồi đông đủ. Trương Thành thấy sắc mặt cô không tốt, quan tâm hỏi
- Ngụy công tử, không khoẻ sao? Sắc mặt không ổn lắm.
- Không sao, hôm nay nhiều việc, có chút mệt thôi.
- Chứ không phải vì có việc không thể giải toả, nảy sinh trầm uất sao?
Trầm Bích không nhịn được, thêm vào một câu chọc phá. Anh Lạc lườm sang, thiếu chút nữa đứng dậy úp bát cơm trên tay xuống đầu nàng ta. Trương Thành nghiêm giọng
- Trầm Bích, ăn cơm của muội đi, đừng nói linh tinh!
Nàng ta ý nhị mỉm cười, không nói gì nữa, tiếp tục ăn cơm. Anh Lạc nhìn sang Dung Âm, nàng khi thì nhìn bát cơm, khi thì nhìn các món ăn, khi lại nhìn sang Lạc Thiên, trước sau như một không thèm nhìn đến cô. Cũng không phải lần đầu cùng nhau nhưng bất kể là lần nào, sự ngượng ngùng của Dung Âm cũng chưa từng thay đổi. Hôm nay còn có kẻ phá giữa chừng, chẳng khác nào "bắt gian". Tâm trạng của nàng bây giờ, cô hiểu. Vậy nên dù trong lòng có không vui cũng không thể trách nàng. Anh Lạc gắp chút thức ăn, đặt vào bát nàng
- Dung Âm, ăn nhiều một chút, mấy hôm nay nàng lại gầy thêm rồi.
- Cảm ơn.
Nàng nhẹ nhàng đáp lại, vẫn không trực tiếp nhìn cô. Trầm Bích vui vẻ gắp một miếng thịt kho cho cô
- Anh Lạc, ngươi cũng vất vả rồi. Ăn nhiều một chút.
Anh Lạc nhìn vào khẽ nhăn mặt. Theo Trầm Bích quan sát, Anh Lạc có vẻ không thích món này, thế nhưng công khai vứt bỏ đồ ăn trước mặt phu nhân nhà cô, có lẽ Anh Lạc cũng không dám. Có điều, Trầm Bích không ngờ tới, Dung Âm lại chính tay giúp Anh Lạc gắp ra, dịu dàng giải thích
- Món ăn này Anh Lạc không thích. Không cần miễn cưỡng.
Anh Lạc giờ phút này thật muốn cười lớn. Dung Âm của cô quả nhiên vừa xinh đẹp vừa thông tuệ bậc nhất! Trầm Bích kia, cơm không muốn ăn lại muốn ăn thức ăn chó. Đã vậy cô cho nàng ta ăn đến nghẹn luôn. Hướng nàng cười sủng nịnh
- Dung Âm, nàng đúng là người hiểu ta nhất. Đời này gặp được nàng là may mắn của Ngụy Anh Lạc ta.
- Nói linh tinh, ăn cơm đi.
Dung Âm đỏ mặt mắng cô. Anh Lạc vẫn hướng nàng cười ngốc. Trầm Bích nhìn đến hơi bĩu môi, diễn cho ai xem chứ... Lạc Thiên một lần nữa rất không đúng lúc quan tâm ngạch nương hắn
- Ngạch nương, người sao vậy? Mặt đỏ như vậy, người bị sốt sao?
Dung Âm thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống, đây là hài tử nàng sinh ra sao? Thật khó tin. Đến lượt Trầm Bích muốn cười lớn, quả không uổng công mấy năm nuôi dưỡng chăm sóc Lạc Thiên. Từ đầu đến cuối chỉ có Trương Thành, xem như bản thân bị câm, bị điếc, thậm chí là bị mù luôn rồi, lặng lẽ ăn cơm. Bữa cơm hôm nay thoải mái hơn mọi ngày rất nhiều.
Kết thúc bữa ăn, không ngoài dự đoán của Anh Lạc, Dung Âm nhanh chóng trở về phòng đóng chặt cửa. Ăn tối xong rồi, nàng không muốn thêm bữa ăn khuya nữa... Anh Lạc cũng không vội, dù sao cô cũng đã xác định, không thể tốc chiến tốc thắng được nữa, vậy cứ từ từ dưỡng sức đợi ngày xuất chiến.
Những ngày sau đó, Anh Lạc thường xuyên không ở Mạt Lị các. Cô đi từ sớm, đến giờ cơm tối mới trở về, dành phần lớn thời gian cùng Duật Thành thảo luận kế hoạch sao cho thỏa đáng nhất. Thỉnh thoảng qua kiểm tra xưởng thêu, xây dựng rất nhanh chóng, không bao lâu nữa có thể hoàn thành. Cùng Hứa gia hợp tác quả nhiên trăm đường thuận lợi, Anh Lạc vô cùng hài lòng.
Mỗi lần trở về nhà, mặt dày Trầm Bích vẫn làm như không có chuyện gì thân thiết với cô. Anh Lạc tuy không quá thân thiết với nàng ta như trước nhưng cũng không cự tuyệt. Dung Âm cũng không cấm cản mối quan hệ của cô. Nàng không muốn Anh Lạc cảm thấy gò bó. Có điều, Dung Âm cũng tuyệt đối tránh việc ở riêng với Anh Lạc trong phòng, nàng tự cảm thấy, bản thân có tuổi rồi...
Sóng gió qua đi, những ngày tháng bình đạm chầm chậm trôi qua Mạt Lị các. Mọi người cũng đã dần coi nhau như là gia đình. Cho đến một ngày, Trương Thành đến tìm cô
- Ngụy công tử!
- Ah Trương Thành, cứ gọi ta Anh Lạc là được rồi.
- Được, Anh Lạc, thực ra ta đến tìm ngươi có chút chuyện muốn nói.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng.
- Có lẽ qua vài ngày nữa, ta sẽ rời khỏi đây.
- Rời khỏi đây? Đi đâu?
- Thành Lạc Dương. Lần này có lẽ sẽ đi rất lâu.
- Vậy sao? Lạc Thiên có lẽ sẽ rất nhớ ngươi. Đây là chuyện ngươi muốn nói?
- Thực ra, ta còn muốn nói, chuyên liên quan đến Trầm Bích...
- Nói đi.
- Ta và Trầm Bích tuy không phải huynh muội ruột thịt nhưng dù sao cũng đã bên nhau nhiều năm. Ta thật lòng muốn thấy muội ấy được hạnh phúc. Ta biết, ngươi đã có phu nhân, còn có Lạc Thiên. Nhưng ta nhìn thấy, Trầm Bích là thật lòng với ngươi, liệu ngươi có thể...
- Tuyệt đối không thể!
Anh Lạc không cần nghe hết cũng biết thỉnh cầu của Trương Thành chắc chắn là cùng một loại với Trầm Bích. Dù thế nào, câu trả lời của cô vẫn chỉ có một. Trương Thành có lẽ đã đoán biết trước được thái độ của cô, không quá bất ngờ nhưng vẫn chưa có ý định từ bỏ
- Trầm Bích tuy là một nữ nhân phóng khoáng, cởi mở nhưng từ trước đến nay, ta chưa từng thấy muội ấy đối với nam nhân nào thân thiết như với ngươi. Con người muội ấy dù hơi điên cuồng một chút nhưng tuyệt đối là người tốt. Ta muốn để muội ấy lại bầu bạn cùng ngươi, không thể sao?
- Trương Thành, ta biết con người Trầm Bích rất tốt, vậy nên lời thỉnh cầu này, ta mới không thể chấp nhận. Trước nay ta luôn chỉ coi Trầm Bích là bằng hữu, ngươi muốn để cô ấy lại Mạt Lị các, ta sẽ không từ chối. Có điều, nếu ngươi muốn nhiều hơn như thế, ta thực sự không thể đáp ứng. Từ trước đến giờ và cả mãi mãi về sau, trong lòng ta chỉ có duy nhất một người, đó chính là Dung Âm. Ta muốn giành cả đời này bảo hộ cho mẫu tử nàng ấy, đem đến hạnh phúc cho nàng ấy, không muốn để nàng ấy phải bận lòng, bất an thêm nữa. Một nữ nhân tốt như Trầm Bích, ta không thể cho cô ấy hạnh phúc, ngay cả một danh phận cũng không thể cho, vậy sao có thể giữ cô ấy ở bên cạnh? Trương Thành, ngươi thấy có đúng không?
Cô đã từ chối đến mức này, Trương Thành cũng không thể ép cô thu nhận Trầm Bích, đành trở về phòng. Hai ngày sau lên đường rời khỏi Mạt Lị các đến thành Lạc Dương, Trầm Bích cũng theo Trương Thành rời đi, Lạc Thiên khóc đến đỏ cả mắt, Anh Lạc cũng băn khoăn nhìn theo bóng dáng Trầm Bích rời đi...