Chương 48

Thời gian đảo mắt trôi qua hơn phân nửa, trong cung cơ hồ phái toàn bộ lực lượng lục tung hoàng thành vẫn không có một chút tin tức của Đỗ Minh Nguyệt.

Long nhan giận dữ triệu kiến Lâm San hại nàng thiếu chút nữa suy nhược thần kinh. Lâm San biết lúc này nếu tìm không tìm ra công chúa, hoàng thượng không bỏ qua cho cả nhà nàng, cùng đường rồi nên nàng đành phải ngày đêm không ngừng tìm kiếm nhưng ngay cả một chút dấu vết cũng không phát hiện.

Đến ngày thứ bảy, Đỗ Minh Nguyệt vẫn không có tin tức, ngay cả Đỗ Cảnh kia hình như cũng không tìm được, mắt thấy kỳ hạn mười ngày gần đến, Lâm San cảm thấy cứ đi tìm như vậy cũng không phải cách đành theo đề nghị của Đỗ Hạo, dẫn người ra ngoại thành truy lùng.

Vùng ngoại thành kéo dài đến tận Ô Long Sơn, địa thế hiểm yếu, tỷ lệ gặp nguy hiểm còn cao hơn nhiều so với tỷ lệ tìm được người nên Đỗ Hạo đương nhiên không chịu. Nhưng Lâm San sốt ruột, không thèm nghĩ nhiều, gạt đề nghị của Đỗ Hạo sang một bên, trực tiếp dẫn người xuất cung, kết quả vừa đến cửa đã bị thị vệ ngăn cản.

Thì ra Đỗ Hạo sớm biết toan tính của nàng, ngay cả cửa cung cũng không để nàng ra.

Lâm San gấp đến độ mắng người: "Buồn cười, bản đại nhân có hoàng mệnh trong người, ngươi dám ngăn trở?"

Thủ vệ thị vệ nhìn thoáng qua, mặt như gặp nạn: "Phò mã, ngài đừng làm khó dễ chúng tiểu nhân, việc không cho người tùy tiện xuất cung cũng là mệnh lệnh cấp trên, nếu ngài phụng chỉ hoàng thượng tốt xấu gì cũng mang theo thánh chỉ để thuộc hạ làm đúng công đạo phải không?"

Thánh chỉ? Lâm San thiếu chút nữa phát điên, hoàng thượng triệu kiến nàng, không phải mắng chính là để dọa, nếu thực sự hạ chỉ, phỏng chừng cũng chỉ có cái nghiên mực hôm qua ném vào nàng.

Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn ta chết sao? Lâm San buồn bực đến cực điểm, ngay khi nàng vô kế khả thi, bỗng tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, thanh âm kia có vài phần quen thuộc.

Lâm San vừa quay đầu lại liền thấy Vô Ảnh da lông đen bóng, ngẩng cao đầu, hướng nàng hừ một tiếng thực khinh thường.

Người đến lúc thất thế thì ngay cả súc sinh đều có thể khi dễ, Lâm San tức giận dậm chân liền nghe Liên Phong từ trên lưng ngựa nói: "Lên." Rồi hắn đưa tay đỡ nàng.

Lâm San nhất thời như phản xạ có điều kiện vươn tay, ngay sau đó liền bị nắm lấy, một lực đạo lớn đưa nàng từ dưới lên thân ngựa.

Nàng lần đầu lên ngựa như vậy, phản ứng có chút dại ra, chờ lúc định thần lại đã nghe Liên Phong lạnh lùng nói với thị vệ canh cửa: "Tránh ra."

Liên Phong khác với Lâm San, hắn thân là thủ lĩnh thị vệ, một câu này cũng đủ khiến thủ vệ ngoan ngoãn mở cửa cung, Vô Ảnh hí lên một tiếng, tung người phóng ra, nháy mắt trước cửa cung chỉ còn lại vài thủ vệ ngơ ngác trong màn bụi của vó ngựa.

Vô Ảnh tốc độ kinh người, xuyên qua phố xá sầm uất như vào chỗ không người, Lâm San chỉ thấy gió gào thét bên tai, thân thể xóc nảy, vì không để mình ngã xuống, nàng đành phải ôm chặt thắt lưng Liên Phong. Không lâu sau, hai người rất nhanh đã ra tới cổng phía nam kinh thành.

Tại cửa thành đã có một tiểu đội nhân mã vừa thấy Liên Phong đều xuống ngựa hành lễ.

"Đại nhân, nhân thủ đã bố trí thỏa đáng chờ ở ngoài thành, đây là bản đồ tổng thể của Ô Long Sơn, mời ngài xem qua." Một tiểu đầu mục đi lại đưa bản đồ cho Liên Phong.

Liên Phong tiếp nhận bản đồ, hạ lệnh: "Lần này ra khỏi thành thời gian cấp bách, địa thế hiểm yếu, hết thảy phải theo kế hoạch làm việc, mọi người sau ba ngày nếu tìm không thấy người thì buổi trưa tập hợp lại ở chân núi phía bắc, hiểu chưa?"

"Thuộc hạ đã rõ!"

"Được, ra thành!" Liên Phong ra lệnh một tiếng xong bèn xoay người lên ngựa, chạy ra ngoài thành.

Lâm San giờ này mới hiểu thì ra Liên Phong đã sớm bài trí thỏa đáng, chuẩn bị ra khỏi thành tìm người, nghĩ vậy buồn bực mấy ngày nay của nàng trở thành hư không, cảm thấy trước mắt lại có hy vọng, không tự chủ được ôm Liên Phong chặt hơn một chút, một hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu.

Chẳng lẽ do ôm chặt quá? Lâm San thoáng buông tay, bỗng dưng choáng váng suýt chút ngã xuống ngựa.

Liên Phong một lòng chạy đi bỗng phát hiện Lâm San ở phía sau có điểm dị thường, vội vàng ghìm dây cương, nhìn lại chỉ thấy mặt nàng trắng bệch, thân mình cong vẹo sắp ngã, vội vàng thả người xuống ngựa đỡ nàng vào lòng.

Nữ nhân trong lòng dường như nhẹ hơn trước, mặt tiều tụy, nhăn mày làm người ta đau lòng nhưng ngoài miệng không cam chịu, cười gượng: "Không sao... Ta chỉ hơi choáng váng..."

Lại nói Lâm San rất bi kịch, đời trước say xe, say máy bay, say tàu, đời này lại bị say ngựa. Thấy nàng trưng ra bộ dáng này, Liên Phong sao còn có thể tiếp tục đi, vội vàng tìm chỗ ấm cho nàng ngủ, dùng khăn ướt giúp nàng lau mặt, một lúc sau Lâm San vừa mới dần dần khôi phục đã vội giữ chặt tay Liên Phong: "Sao ngừng lại? Chúng ta còn phải tiếp tục tìm!"

Đã lâm vào tình cảnh này còn không quên tìm người, xem ra Lâm San lúc này thật sự gấp gáp, Liên Phong lau mồ hôi trên trán nàng, nói: "Ngươi đã mệt, chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát rồi đi tiếp."

"Ai nói ta mệt?" Lâm San lập tức loạng choạng đứng lên, hoa chân múa tay vui sướиɠ: "Ta thật sự khỏe, chạy trốn còn nhanh hơn phi ngựa!" Nàng dứt lời đứng lên, kết quả chân mềm nhũn, ngã lại vào lòng Liên Phong.

Thân hình ôn nhuyễn của nàng liên tiếp ngã vào lòng Liên Phong làm hắn hơi đỏ mặt, vội vàng đỡ lấy nàng, định khuyên nàng đừng cậy mạnh nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt vào vì nhìn thấy ánh mắt nôn nóng của nàng. Nha đầu này bình thường có vẻ vô tâm vô phế, xem tiền như mạng, kỳ thật tâm địa đều thiện lương như người ta.

"Ha ha, ngồi lâu nên tê chân..." Lâm San cười gượng, cực lực che giấu sự suy yếu của mình, tiếp tục kéo tay hắn nói, "Chúng ta đi thôi, lát nữa trời tối sẽ không tốt lắm."

Liên Phong đúng là vẫn phải thỏa hiệp, kéo Vô Ảnh lại nói với nàng: "Ngươi ngồi đằng trước."

Phía trước? Chẳng phải là cũng bị hắn ôm trong ngực sao? Xem ra say ngựa cũng không hẳn là xấu, ít nhất còn có lợi! Nghĩ đến đây, Lâm San nhanh chóng phấn chấn tinh thần, kéo Liên Phong lên ngựa.

Lo lắng cho sức khỏe của Lâm San, Liên Phong lúc này không chạy quá nhanh, một mạch hướng quan đạo đã nhắm tới mà đi.

Kỳ thật Liên Phong lần này sai sử nhiều người ra khỏi thành vì hắn nhận được tin đáng tin là đã phát hiện tung tích của Đỗ Minh Nguyệt ở phía tây Ô Long Sơn, xét tình cảnh có vẻ rất giống chuyện lần trước của Lâm San, hắn bèn mạo hiểm ra thành tìm thử. Mà sở dĩ nói ra thành mạo hiểm là vì vùng phía tây diện tích rất lớn, rừng rậm bạt ngàn, không có người ở lại nhiều độc xà dã thú, muốn tìm người ở đây thực không dễ dàng.

Nhưng đã không còn thời gian, mặc dù chỉ có một phần vạn cơ hội, hắn cũng phải vì Lâm San thử một lần. Chính là Liên Phong thật không ngờ, Lâm San lại định vụиɠ ŧяộʍ chạy ra thành, cũng may bị hắn gặp, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

"Sau khi vào rừng, ngươi không thể rời ta nửa bước, hiểu chưa?" Ở ngoài bìa rừng, Liên Phong dặn dò Lâm San.

"Hiểu!" Lâm San gật đầu, giỡn gì chứ, chỗ quỷ quái này cho dù ngươi lấy đao bức ta đi một mình, ta cũng không đi!

Liên Phong thế này mới thoáng an tâm, bố trí đơn giản, chia nhân mã đi theo thành sáu đội theo thứ tự tiến vào rừng.

Lần này vì phòng ngừa lạc đường nên đã chuẩn bị bản đồ chi tiết, trên đó còn ghi rõ các khu vực cấm tiến nhập nhưng sau khi vào rừng, Lâm San vẫn bị đám thực vật cao lớn quỷ dị làm cho mất phương hướng, chỉ biết theo sát Liên Phong.

Giờ này đã không còn sớm, dựa theo bản đồ, dọc theo con đường này đi về phía trước, sẽ có một thôn xóm nhỏ, Liên Phong định trước khi trời tối tìm được chỗ này dò hỏi tung tích Đỗ Minh Nguyệt thuận tiện tìm chỗ nghỉ chân.

Nhưng thực không may, bởi vì rừng cây cực kỳ hẻo lánh, bản đồ lấy từ đám thám tử trong cung hiển nhiên quá hạn, khi bọn hắn dọc theo các tuyến đường trên bản đồ một mặt tìm Đỗ Minh Nguyệt, một mặt tìm kiếm thôn xóm đã phát hiện thôn kia sớm đã hoang phế, bị không biết bao nhiêu thực vật vô danh xâm chiếm, rất nhiều nhà gỗ chịu không nổi gió táp mưa sa đều sụp hết chỉ còn lại mấy gian, tình huống trước mắt xem ra cũng không tốt lắm.

Giờ này trời đã sụp tối, xung quanh rừng cây bắt đầu vang lên tiếng kêu động vật, nghe qua có chút khủng bố.

Lâm San khi xem trên phim ảnh thôi đã kinh sợ, nay chính mình lâm vào tình cảnh này, lập tức trong đầu hiện lên rõ ràng các tình tiết kinh điển, không khỏi sợ hãi, nắm chặt ống tay áo Liên Phong, bất an nhìn khắp nơi.

"Xem ra hôm nay chỉ có thể qua đêm tại đây." Liên Phong nói xong, hướng về một nhà gỗ rách nát quay lại hỏi, "Chỗ kia thế nào?"

Lâm San giương mắt nhìn thiếu chút nữa khóc thét. Ai u, đây có thể gọi là phòng ở sao? Nóc nhà đều bay hết giống như một cái sàng, cửa sổ lung lay, còn có cửa lớn chính là một tấm ván dựa vào vách mà thôi!

"Có nguy hiểm lắm không? Có khi nào chúng ta vừa vào liền sụp?" Lâm San bật hỏi, kết quả chưa dứt lời liền nghe oanh một tiếng.

Phòng kia đã sụp...

Tất cả mọi người ở đó đều hóa đá.

Thật lâu sau, Lâm San lấy lại tinh thần, gượng cười: "Ha ha, hoàn hảo hoàn hảo, người còn chưa tiến vào..."

Mọi người: "..."

Ngay lúc tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào gian phòng sụp bỗng nghe được một thanh âm quỷ mị vang lên: "Ai, lại sụp một gian..."

"Quỷ!" Lâm San hét lên như heo bị gϊếŧ, giữ chặt tay áo Liên Phong, chạy như điên. Nhưng chưa đầy hai bước đã bị Liên Phong bắt lại như bắt gà.

"Sợ cái gì? Là người."

Người?! Lâm San bị dọa không nhẹ, nghe hắn nói mới miễn cưỡng hé mắt ra xem bèn phát hiện quỷ trong miệng nàng thì ra là một lão nhân tóc trắng xóa, đang lườm mắt hờn giận nhìn nàng.

"Quỷ cái gì? Ngươi mới là quỷ!" Lão nhân mặc dù già nhưng mắng người rất có tinh thần, nhìn đám người chung quanh Lâm San, dùng phương ngôn hỏi, "Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?"

Trong số binh lính đi theo có người sinh trưởng ở Ô Long Sơn nên hắn lập tức giải thích với lão nhân kia. Lâm San chỉ nghe hai người bô bô một đống điểu ngữ, cuối cùng hắn trở về báo cáo Liên Phong: "Khởi bẩm đại nhân, vị lão nhân này sống trong thôn đã lâu, thôn dân nơi này tất cả đều đi rồi chỉ còn một nhà bà lão ở ngay gần đây, nguyện ý cho chúng ta nghỉ lại một đêm, chẳng qua..." Binh lính kia nói đến người này, sắc mặt có chút khó xử.

"Chẳng qua gì?" Liên Phong hỏi.

"Là như vầy, lão nhân gia nói nhà nàng không đủ chỗ cho chúng ta lại nên có người phải ngủ ở nhà kho."

"Được, ta đi." Liên Phong gật đầu.

"Không phải..." Binh lính khó xử nhìn thoáng qua bên cạnh Liên Phong.

Bị binh lính kia liếc một cái, Lâm San lập tức phản ứng! Lão thái bà này không phải ám chỉ muốn nàng ngủ ở sài phòng? Ta nói người này cũng quá cẩn thận! Nàng buồn bực nhìn lão bà kia thấy đối phương đang đắc ý nhìn nàng: "Tiểu quỷ ai bảo ngươi nói ta là quỷ, biết mình sai chưa?"

Lâm San: "Bà bà, ngươi không phải quỷ! Ngươi con mẹ nó so với quỷ còn khủng bố hơn!"