Editor: Nha ĐamDáng ngồi cô đoan chính, biểu tình nghiêm túc, hình như là thực nghiêm túc xem văn kiện.
Luôn luôn là bộ dáng lười nhác, đột nhiên chăm chỉ lên, Kỷ Miên cảm thấy có chút không thích hợp.
Phong Thiển khép lại văn kiện trước mặt, xoay đầu.
"A Miên, tớ đói bụng."
Thanh âm cô mềm như bông.
Kỷ Miên rũ mi, thấp thấp cười một tiếng, ở bên người cô ngồi xuống.
Lần đầu cô chủ động muốn ăn cơm.
Nhất định là có chuyện gì gạt hắn.
Kỷ Miên cũng không chọc thủng Phong Thiển.
Thiếu niên thong thả ung dung mà mở ra hộp cơm, đưa cho Phong Thiển một đôi đũa.
Cô hôm nay cực kỳ ngoan, Kỷ Miên kẹp đồ ăn cho cô, Phong Thiển đều ăn sạch.
Cơm nước xong, Phong Thiển bắt đầu đuổi người đi.
"Tớ đã ăn no, cậu có thể đi rồi." Cô nhìn chằm chằm Kỷ Miên, nghiêm túc nói.
Kỷ Miên có chút ủy khuất: "Đuổi tớ đi?"
"Không phải." Phong Thiển lắc đầu, "Tớ hôm nay muốn nghiêm túc làm việc."
Hệ thống: "......"
Người lừa quỷ à ký chủ.
Kỷ Miên kỳ thật cũng không có tức giận, đối phương thật sự sẽ không nói dối.
Thiếu niên chỉ là tò mò, cô đến tột cùng muốn làm cái gì.
Hắn ra vẻ ủy khuất, nhưng là chỉ muốn trêu đùa cô một chút thôi.
Kỷ Miên rũ xuống mi mắt, ngữ khí có chút uể oải: "Được."
Phong Thiển nhíu mày.
Cô không thích bộ dáng ủy khuất của mảnh nhỏ.
Nhìn đau lòng.
Phong Thiển cảm giác trong lòng nghẹn muốn chết.
Cô chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên rời đi.
Có điểm rầu rĩ.
Phong Thiển đột nhiên đứng dậy nhằm phía thiếu niên, ôm chặt eo Kỷ Miên.
Kỷ Miên bước chân dừng một chút, khóe môi gợi lên một mạt nhạt nhẽo ý cười.
Cô chuyển tới trước mặt hắn, nhón mũi chân hôn môi Kỷ Miên một cái.
Chuồn chuồn lướt nước một chút.
Thật nhanh liền lui trở về.
Phong Thiển chớp mắt: "Hôm nay buổi tối 8 giờ tới công ty tìm tớ. Nhớ kỹ, phải đúng giờ, không cần đến trước, cũng không được đến trễ."
thiếu niên cong cong mắt, giơ tay đem kiểu tóc của cô vò loạn.
"Được."
Phong Thiển ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
__________
Chiều nay, Phong thị xí nghiệp mạc danh thu được vài xe hoa hồng, tiểu tỷ tỷ trước sân khấu giống như mơ mơ mộng mộng, vội vàng hướng tổng tài xin giúp đỡ.
Phong tổng tỏ vẻ, hoa là cô bảo người đưa tới.
tiểu tỷ tỷ trước sân khấu chạy nhanh thả người.
Một đám nhân viên công tác nháy mắt công việc lu bù lên, đem hoa hồng vận xuống xe.
Nhà thiết kế đi theo lập tức cầm quyển vở khảo sát hoàn cảnh bên trong công ty.
Một đám người bận lên bận xuống, thực nhanh toàn bộ Phong thị xí nghiệp đều tràn ngập hương hoa hồng.
Toàn thể nhân viên công tác tập thể có chút ngốc.
Phong tổng đây là muốn kết hôn?
Nhiều hoa hồng như vậy!!!
Buổi tối 7 giờ rưỡi, Kỷ Miên ở trên đường tới Phong thị xí nghiệp.
Thiếu niên ngồi ở bên trong xe, ánh mắt thanh lãnh mà nhìn đường phố hai bên lập loè màu hồng.
Thành thị ban đêm, đèn rực rỡ mới lên, ngợp trong vàng son.
Cái đó, hắn đều không thèm để ý.
Tất cả phồn hoa, chung quy không thắng nổi sự ngọt ngào của cô.
Kỷ Miên nhận được điện thoại Phong Thiển.
Cô ở trong điện thoại hỏi: "Cậu đã đến rồi sao?"
Thiếu niên nhìn thoáng qua thoảng qua cột mốc trên đường, "Ở trên đường."
Cũng nhanh tới rồi.
Phong Thiển cầm di động, không hiểu sao có vài phần khẩn trương.
Cô kéo ra bức màn.
Lộ ra một tảng cửa kính lớn trong suốt.
Từ nơi này, có thể nhìn toàn bộ thành thị rõ ràng.
Phong Thiển buông di động, trên bàn notebook màn hình đang ở tiến hành một cái video trò chuyện.
Cô hướng về màn hình đưa ra một cái động tác.
Cùng lúc đó, toàn bộ đèn nê ông của thành thị đi hướng này đã xảy ra biến hóa.
Cô giơ tay đem điện thoại đặt ở bên tai, mở miệng nói: "A Miên, mau xem ngoài cửa sổ."
Dựa theo lời nói của cô, Kỷ Miên mở cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Giây tiếp theo, thiếu niên ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên luôn luôn thanh lãnh tự giữ, đại não nháy mắt về số không.
Dường như ở trong khoảnh khắc giọng nói của cô rơi xuống đó, trên màn hình điện tử trong thành thị nháy mắt tắt, rồi sau đó chợt sáng lên.
Trên màn hình chỉ biểu hiện một câu:
Kỷ Miên, gả cho em nhé.
-- Phong Thiển.