Editor: Nha ĐamTống Càn thở dài, xua xua tay, "Nào có, đứa nhỏ này ở trường học là chuyên gia gây chuyện, cái mặt già này của tôi đều bị hắn làm mất hết!"
"Là con trai, tuổi dậy thì phản nghịch là bình thường." Phong Hoài trả lời.
Tống Dập đứng ở một bên không chút để ý mà nghe.
Thương nghiệp nịnh nọt lẫn nhau, loại này hắn sớm đã nghe chán.
Không thú vị.
Tống Dập ngẩng đầu, đột nhiên chú ý tới cô gái phía sau Phong Hoài.
Nhìn kỹ, Tống Dập nháy mắt đơ ra.
Cô...Co ta sao lại ở đây?
Con ngươi Tống Dập trừng lớn, mày nhăn thành một đoàn.
Phong Thiển lười để ý đến hắn.
Vừa lúc Tống Càn hướng Tống Dập giới thiệu: "Tiểu Dập, vị này chính là con gái của Phong bá bá, Phong Thiển. Mau đi nhận thức, các ngươi là bạn cùng lứa tuổi hẳn là có thể tán gẫu rồi."
Khóe miệng Tống Dập co giật một chút.
Nhận thức.
Bọn họ mà cần nhận thức à!
Quả thực là...... Không đánh không quen nhau!
Tống Dập là sợ Phong Thiển.
Đứa con gái này có thể đánh nhau giỏi!
Càng đáng sợ chính là, cô cư nhiên là con gái của Phong Hoài - Phong gia gia chủ!
Tống Dập ngượng ngùng xoắn xít, không dám tiến lên.
Phong Thiển nhìn hắn một cái.
Không muốn phản ứng.
____
Phong Thiển vốn là muốn mang Kỷ Miên cùng đi đến đây, ai biết Kỷ Miên thế nhưng không ở biệt thự.
Phong Thiển đành phải tự mình đi trước.
Chiều nay, Kỷ Miên nhận được điện thoại của cha Kỷ, bà nôi của hắn qua đời.
Kỷ Miên là huyết mạch của Kỷ gia, không thể không trở lại.
Thiếu niên đem chính mình khóa ở trong phòng.
Lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vách tường phát ngốc.
Kỷ Miên thực giãy giụa.
Hôm nay, là lễ trưởng thành của cô ấy.
Hắn không đi, chính là thất ước.
Cô sẽ tức giận.
Cũng sẽ...... Đối hắn, thất vọng đi.
Kỷ phụ gọi vài cuộc điện thoại tới thúc giục.
Thiếu niên ánh mắt lạnh lẽo, quanh thân áp khí lạnh lẽo.
Hắn mặt vô biểu tình.
Cả người giống như đột nhiên mất đi độ ấm, lạnh băng vô cùng.
Kỷ Miên vẫn là về tới Kỷ gia.
Thiếu niên lãnh đạm mà nhìn một đám người khóc tang.
Hắn đạm mạc mà nhìn thoáng qua người nằm ở trong quan tài gỗ đàn, thần thái an tường, bà nội của hắn.
Thiếu niên tự giễu cười lạnh một tiếng.
Bà nội?
Chỉ là trên danh nghĩa thôi.
Cái gia đình này, có ai còn nhớ rõ hắn?
Đứa con không ai muốn này......
Kỷ Miên từ đầu đến cuối đều là lãnh đạm mà đứng ở một bên.
Hắn nhìn thời gian.
Rất nhanh đến 0 giờ.
Thiếu niên không lại do dự, ánh mắt thanh lãnh mà cởi ra đồ tang trên người, rời đi.
Đêm khuya 12 giờ.
Phong Hoài mang theo Phong Thiển đi lên sân khấu.
Cô ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Phong Hoài đơn giản chính là tuyên bố tin tức Phong Thiển kế thừa vị trí Phong gia gia chủ.
Đối với vị trí Phong gia gia chủ này.
Phong Thiển căn bản là không muốn.
Dục mang vương miện, tất thừa này trọng (Muốn mang vương miện, phải chịu được sức nặng của nó)
Đạo lý này, cô hiểu.
Ngồi trên vị trí này, tất nhiên là muốn cô gánh vác nhiều thứ.
Luôn luôn là một người lười thành bệnh Phong Thiển, tự nhiên là không muốn đảm nhiệm.
Phong Thiển nhìn nhìn Phong Hoài mặt đầy ý cười, chung quy vẫn là không có phản bác.
Khi Kỷ Miên chạy tới hội sở biển xanh, Phong Thiển đang đứng ở giữa sân khấu.
Cô cự kỳ xinh đẹp.
Toàn bộ hội sở, cô chính là tiêu điểm.
Cô hấp dẫn toàn bộ tiêu điểm ánh mắt của hắn.
Kỷ Miên đứng ở tại chỗ, an tĩnh mà nhìn chằm chằm cô.
Không có chú ý tới, ở một góc hơi hẻo lánh, một nữ nhân tầm mắt khóa ở trên người thiếu niên.
Ân Dao Dao nghe nói Kỷ Miên sẽ đến, cô ta đã sớm làm tốt mười phần chuẩn bị.
Không nghĩ tới chờ nửa ngày cũng không có thấy Kỷ Miên.
Bất quá cũng may, cô ta hiện tại đã thấy.
Ân Dao Dao trang điểm xinh xảo, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Cô ta gọi bồi bàn đang đi ở đằng trước.
Người kia hướng cô ta đi tới.
Ân Dao Dao cong cong môi, đem một chén rượu đặt vào trong tay bồi bàn đang trống trơn
Thanh âm quyến rũ của cô ta vang lên, chỉ chỉ phương hướng chỗ Kỷ Miên.
"Tiểu ca ca, có thể giúp ta đem rượu đưa cho soái ca đối diện kia sao?"
Bồi bàn hiểu ý cười, đi thẳng đến chỗ Kỷ Miên.
"Tiên sinh, muốn dùng rượu không ?"