Editor: Nha ĐamHệ thống tấm tắc một tiếng: "Ký chủ, ngươi biết ngươi tối hôm qua ngươi đã làm cái gì sao?"
Phong Thiển chớp chớp mắt.
"Ta làm cái gì?"
Phong Thiển nhìn nhìn bàn học.
Tài liệu cùng giấy nhấp vốn là bị vứt bừa bộn giờ phút này lại được đặt chỉnh tề ở một bên.
Thanh âm hệ thống mang theo vài phần hài hước, "Ký chủ, ngươi đêm qua ôm eo mảnh nhỏ chết sống không chịu buông tay!"
Hừ, bổn hệ thống chính là xem đến rõ ràng.
Phong Thiển ngẩn người, lông mi rũ xuống cong vυ"t nồng đậm, cúi đầu nhìn nhìn tay mình.
"Ta tối hôm qua ôm eo mảnh nhỏ?"
Phong Thiển có chút vô tội chớp chớp mắt, "Ta không nhớ rõ."
Hệ thống theo đuổi không chịu bỏ qua: "Ký chủ bộ dáng hiện tại của người cực kỳ giống tra nam. À không, tra nữ!"
Phong Thiển vô tội, chỉ chỉ chính mình, "Tra nữ? Ta?"
"Mảnh nhỏ muốn tránh ra, là ký chủ ngươi ôm hắn không chịu bỏ ra, còn kém điểm muốn hôn mảnh nhỏ, ký chủ ngươi phải phụ trách với mảnh nhỏ đấy!"
Phong Thiển cắn cắn môi, "Phụ trách?"
Ta có đối xử với mảnh nhỏ như vậy sao?
Phải phụ trách với mảnh nhỏ sao?
Phụ trách như thế nào?
Hệ thống: "Theo tư liệu biểu thị, ký chủ phải cưới mảnh nhỏ. À, không đúng, hẳn là gả cho mảnh nhỏ......"
Đang lật xem ngôn tình tiểu thuyết ở hệ thống, không cẩn thận lấy sai kịch bản rồi.
Còn tốt kịp thời dừng lại!
Hệ thống yên lặng cho mình một điểm tán thưởng.
"Gả cho mảnh nhỏ?" Phong Thiển nghiêng đầu.
Như thế nào lại cảm thấy hệ thống hãm hại cô nhỉ.
Vừa đúng lúc này vang lên tiếng đập cửa.
Phong Thiển dừng một chút.
Thanh âm Kỷ Miên truyền tới, "Đã thức dậy chưa?"
Phong Thiển gật đầu, "Rồi."
"Tớ có thể tiến vào sao?" Thiếu niên hỏi.
Phong Thiển ừ một tiếng.
Bởi nguyên do vừa mới rời giường, thanh âm của cô ngọt ngào mềm mại, còn mang theo vài phần khí thanh ngọt.
Nghe được cô trả lời, Kỷ Miên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ.
Thiếu niên bưng tới một phần điểm tâm sáng.
Phong Thiển lẳng lặng mà nhìn Kỷ Miên thong thả ung dung mà buông điểm tâm sáng.
"Tớ tối hôm qua......" Phong Thiển bắt đầu mở miệng.
Kỷ Miên nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, mặt có chút đỏ, thiếu niên ho nhẹ một tiếng.
"Tối hôm qua tớ xem cậu ngủ rồi, liền tự quyết định chủ trương đem cậu ôm lên trên giường. Có chút mạo phạm, cho tớ xin lỗi."
Phong Thiển chớp chớp mắt, thanh âm nhuyễn manh.
"Cậu không cần xin lỗi."
Kỷ Miên nghi hoặc, ngước mắt nhìn về phía cô.
Phong Thiển nhìn Kỷ Miên đôi mắt, nghiêm túc nói: "Là tớ sai."
Kỷ Miên ngẩn người.
Cô nhấc chăn lên, từ trên giường xuống dưới.
Phong Thiển đến gần thiếu niên, cô hơi hơi cong lưng, cúi người tới gần đối phương, đôi tay chống ở trên ghế Kỷ Miên ngồi, gần như đem đối phương nhốt lại.
Con ngươi xinh đẹp nghiêm túc mà nhìn Kỷ Miên.
Mặt cô nghiêm túc: "Tớ sẽ phụ trách với cậu."
Câu nói này làm Kỷ Miên mông lung, đờ người ra.
Thanh âm ngọt mềm của cô vọng ở bên tai, hô hấp nhẹ nhàng phun trên mặt mình.
Kỷ Miên rũ xuống mi mắt.
Trái tim không chịu khống chế mà bang bang nhảy lên.
Đối phương chỉ là, ôm hắn mà thôi......
Kỷ Miên nghĩ không ra, cũng không nghĩ tới, cô sẽ nói ra hai chữ phụ trách này.
"Cậu không làm gì tớ cả." Kỷ Miên thấp thấp nói.
Phong Thiển nghĩ.
Mảnh nhỏ là thẹn thùng?
Không muốn thừa nhận sao?
Từ lúc còn nhỏ tới nay, Phong Thiển liền rời dinh thự của Chủ Thần đại nhân, xuyên qua du lịch muôn vàn tiểu vị diện.
Cô tuy không hiểu lắm chuyện nam nữ, lại cũng nghe qua không ít thoại bản nam nữ hoan ái.
Đối với tình yêu vẫn là có một chút hiểu biết như vậy.
Phong Thiển tuy rằng đối Mộ Diễn không có ý tưởng gì.
Chính là, đối mặt với mảnh nhỏ, cô lại không có chán ghét.
Ngược lại, cô thực thích mảnh nhỏ.
Mảnh nhỏ thực ngoan.
Cô thích.
Cô chán ghét người khác mơ ước mảnh nhỏ.
Cũng chán ghét người khác khi dễ mảnh nhỏ.
Cô thích nắm tay mảnh nhỏ.
Cũng thích mảnh nhỏ kiên nhẫn mà giảng đề.
Tóm lại, chính là thực thích thực thích.