Editor: Nha Đam (Đã Beta)
Bầu trời đã bao phủ hoàn toàn một màu đen.
Tối nay không có ánh trăng, nhưng thật ra có đầy sao trên trời chiếu ánh sáng lộng lẫy.
Kỷ Miên chậm rãi đi trở về nhà.
Mở cửa biệt thự.
Trong phòng một mảnh đen nhánh.
Một người cũng không có.
Yên lặng đến đáng sợ, không có một chút tia ấm áp của con người.
Chính là, nghĩ đến cô ấy.
Kỷ Miên cảm thấy, cho dù chỉ là một mình, cũng không cô đơn lắm.
......
Phong Thiển xác thực thật là mệt nhọc, vội vàng tắm rửa một cái, ngã trên giường liền ngủ luôn rồi.
Một đêm vô mộng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phong Thiển nhưng thật đúng giờ rời giường.
Phong Thiển ở trên bàn cơm ăn bữa sáng.
Nghĩ đến Kỷ Miên, cô lại bảo Hứa Thâm đóng gói một phần bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Phong Thiển ra cửa chuẩn bị đi tìm Kỷ Miên.
Vừa ra khỏi cửa, Phong Thiển liền nhìn thấy thiếu niên đang dắt xe đạp, chuẩn bị cưỡi đi.
Phong Thiển bước nhanh tiến lên, mặt vô biểu tình mà bắt lấy ba lô của Kỷ Miên.
Kỷ Miên đột nhiên bị Phong Thiển lôi kéo như vậy, động tác đạp xe dừng lại.
Kỷ Miên quay đầu lại liền thấy tiểu cô nương mặt không biểu tình lôi kéo cặp của mình.
Đối phương quay lại nhìn, cô cũng nhìn chằm chằm hắn.
Phong Thiển: "Ngồi lên xe tớ."
Kỷ Miên: "Tớ có thể đi xe đạp đến trường học, không cần phiền toái cậu."
Phong Thiển chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: "Cậu có thể phiền toái tớ."
Không đợi Kỷ Miên trả lời, cô lại bổ sung một câu: "Chỉ có cậu mới có thể phiền toái tớ."
Cô nói, cực kỳ giống thông báo.
Tiểu cô nương trước mắt này trên mặt lại cứ không có biểu tình gì, làm người ta nghĩ không ra, cô nói rốt cuộc là có ý tứ gì.
Cứ việc như thế, Kỷ Miên vẫn là mặt đỏ.
Trái tim bùm bùm.
Một phát không thể vãn hồi được ......
"Mặt câu sao lại đỏ như vậy?"
Phong Thiển nhíu mày.
Lời nói của cô không có chuyện gì đâu nha.
Vốn dĩ cũng chỉ có mảnh nhỏ mới có thể phiền toái chính mình a.
Người khác nói, cô đều lười phản ứng.
Huống hồ, nhiệm vụ của cô chính là bảo hộ mảnh nhỏ.
Kỷ Miên hoảng loạn mà rũ đầu xuống, "Không...... Không có gì."
Phong Thiển hồ nghi: "Có phải hay không sinh bệnh?"
Kỷ Miên đầu rũ đến càng thấp: "Tớ không có việc gì."
Kỷ Miên sao có thể đối Phong Thiển nói, mình thẹn thùng.
Phong Thiển nhìn chằm chằm hắn nhìn nửa ngày, cân nhắc không ra, "Ừm. Đi thôi."
Mười lăm phút sau.
Kỷ Miên ngoan ngoãn mà ngồi trên xe, ăn phần điểm tâm sáng mà Phong Thiển mang cho hắn.
Phong Thiển kéo đệm ghế xuống , nằm nghiêng ở trên, trên mặt mang theo một cái bịt mắt màu hồng hình HelloKitty.
Thoạt nhìn, cô tựa hồ cực thích màu hồng.
Diện mạo Phong Thiển xác thật là thiên về nhuyễn manh (mềm mại+dễ thương).
Nguyên chủ tính cách ôn nhu, hơn nữa bộ dạng này, thật là một manh manh nhuyễn muội tử
*
muội tử: em gái, con gáiMà Phong Thiển, lại rất ít cười, gần như lúc nào cũng đều là mặt vô biểu tình, bộ dáng thực lãnh khốc.
Bất quá bề ngoài nhuyễn manh cùng biểu tình cao lãnh tổ hợp lên, nhưng thật ra có một loại tương phản manh ngoài dự đoán của mọi người.
Kỷ Miên cảm thấy, lấy tính tình của Phong Thiển, cô không giống sẽ thích phong cách màu hường này.
_
Kỷ Miên đi trước đến lớp học.
Phong Thiển tỏ vẻ còn có một đoạn thời gian, cô ngủ tiếp một lát.
Dù sao sẽ không đến trễ.
Kỷ Miên có chút dở khóc dở cười.
Cô gái nghiêm trang, mặt vô biểu tình mà nói những lời này, một chút cũng không giống nói giỡn.
Kỷ Miên cảm giác trái tim giống như bị va chạm.
Hảo manh.
Hảo đáng yêu......
Chỉ có hệ thống biết, đó là bởi vì ký chủ nhà nó lại phát tác bệnh ung thư lười.
Cuối cùng, Phong Thiển căn chuẩn thời gian, mới khoan thai tới muộn.
Đi đến chỗ ngồi trước mặt, Phong Thiển ngây ngốc.
Đi nhầm chỗ?
Trên bàn học để một ly sữa đậu nành, một phần bánh bao nhỏ.
Phong Thiển xem xét liếc mắt một cái chỗ ngồi bên cạnh Hướng Bắc Trì.
Buồn bực.
Không đi nhầm, tra nam còn ở a.
Lớp hơn bốn mươi đôi mắt giờ phút này toàn nhìn chằm chằm vào cô.
Có bát quái, có hâm mộ, cũng có oán độc.
**********
Hôm nay chắc tớ chỉ đăng được 1 chương thôi nhé!!