Chương 69

Máu độc đã bị ép ra, sắc mặt trắng bệch của Kỳ Trường Ức hồng nhuận hơn một chút, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, sau đó mềm nhũn ngã về phía sau. Bùi Tranh đỡ hắn nhìn Giang Du Bạch một cách lạnh lùng.

"Xảy ra chuyện gì!"

Giang Du Bạch vội vàng đem tiểu nhân nhi đặt trở lại trên giường, nằm xuống: "Nôn ra máu độc, không có việc gì."

Hắn dùng cây kim bạc vừa rồi đâm lên huyệt đạo thêm vài cái, sau đó lấy ra một con dao găm sắc bén, chĩa vào cổ tay trắng nõn gầy gò rạch một đường.

"Thừa Phong!"

Giang Du Bạch gọi một tiếng, Thừa Phong nhanh chóng lấy một chiếc bình hứng bên dưới.

Một dòng máu lớn từ vết thương chảy ra, máu chảy dọc theo cổ tay nhỏ vào bình đựng, màu máu vô cùng sẫm, rất lâu mới chảy ra ngoài.

Thấy máu từ từ chuyển sang màu đỏ tươi, Giang Du Bạch vội vàng rắc thuốc cầm máu lên vết thương, sau đó dùng băng gạc quấn lại từng lớp một, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Được, đại bộ phận máu độc đã ép ra ngoài cơ thể, nhưng còn cần mấy lần chích máu mới có thể hoàn toàn loại bỏ độc tố, trong khoảng thời gian này nhất định phải phối hợp uống một ít phương thuốc bổ huyết."

Giang Du Bạch liếc nhìn Bùi Tranh, "Hơn nữa, thân thể của điện hạ đã có thương tổn, hi vọng có người hiểu chuyện, cho đến khi điện hạ hoàn toàn khỏe mạnh, sẽ không làm chuyện kỳ

quái với hắn nữa."

Bùi Tranh vẫn nhìn tiểu nhân nhi đang nằm yên lặng, như thể hắn hoàn toàn không nghe thấy Giang Du Bạch.

Giang Du Bạch đi tới bên bàn, lấy giấy bút viết đơn thuốc.

"Nơi này rất nhiều dược liệu đều chỉ có trong cung mới có, đều là bảo vật quý hiếm cất giữ từ nước khác, Bùi đại nhân thần thông quảng đại, muốn lấy hết tất cả cũng không khó."

Bùi Tranh cuối cùng cũng phất tay, "Tiến cung lấy danh nghĩa của ta, không ai dám ngăn cản, nếu như xảy ra chuyện, ta sẽ xử trí."

Thừa Phong lấy toa thuốc.

Bầu trời âm u bên ngoài đã sáng sủa, đã đến giờ thượng triều.

Bùi Tranh sắc mặt tái nhợt, hai mắt có chút đỏ lên, bởi vì hao tổn nội lực lại cả đêm không ngủ.

Hắn dường như không có cảm giác, nhìn thật lâu tiểu nhân nhi còn chưa tỉnh lại, xoay người bước ra khỏi cửa.

Giang Du Bạch giơ tay muốn ngăn cản, thấy sắc mặt hắn không ổn, muốn bắt mạch, nhưng nhìn thấy Bùi Tranh lạnh lẽo, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Kỳ Trường Ức đã bất tỉnh cả ngày, nằm bất động trên giường, giống như một người đẹp vô hồn.

Sau khi ép ra rất nhiều máu độc, đã đến lúc tỉnh lại.

Giang Du Bạch ở trong phủ thừa tướng, canh giữ ở tiểu lâu.

Cửa tiểu lâu đài đột nhiên mở ra, một bóng người đi vào, nhìn thấy người nằm trên giường, hai mắt đỏ hoe, hắn nhào vào bên giường, nhỏ giọng gọi.

"Điện hạ... Điện hạ... Điện hạ mở mắt ra nhìn, nô tài là Tiểu Ngọc Tử..."

Lý Ngọc quỳ gối bên giường, hai tay run rẩy.

"Điện hạ, đều là nô tài có lỗi, nô tài vốn nên cùng ngài đi biên cương, nô tài sao có thể để ngài đi một mình? Đều là lỗi của nô tài, nô tài không chiếu cố ngài..."

—— Giang Du Bạch ở bên cạnh thấy hắn khóc như vậy thương tâm, muốn tiến lên đỡ hắn dậy, lại thấy dưới chăn bàn tay đột nhiên động.

"Khóc đi, mau khóc tiếp đi!" Giang Du Bạch đối với Lý Ngọc nói: "Này, nắm tay hắn khóc đi!"

Nói xong đem bàn tay nhỏ mềm nhũn kia nhét vào trong tay Lý Ngọc, Lý Ngọc đột nhiên càng thêm đau khổ, nhỏ giọng gọi "Điện hạ, điện hạ".

"Tiểu... Tiểu Ngọc Tử..."

Một giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng như có thể bị một cơn gió nhẹ làm tan biến.

"Điện hạ! Người đã tỉnh!"

Lý Ngọc vội vàng nói với Giang Du Bạch, "Giang thái y, đến đây xem một chút!"

Giang Du Bạch vội vàng kéo Lý Ngọc ra, đặt ngón tay lên cổ tay Kỳ Trường Ức, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Tỉnh rồi thì tốt, tỉnh rồi thì tốt... Tiểu điện hạ ngươi hù chết ta!"

Đôi mắt của Giang Du Bạch cũng có chút đỏ.

Kỳ Trường Ức nhẹ giọng nói: " Giang thái y, ta... ta sao vậy..."

"Không sao, ngươi không sao, có ta ở đây, ta sẽ làm cho ngươi thoải mái, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, chăm sóc tốt chính mình là được."

Giang Du Bạch đứng lên: "Ta cho người hâm thuốc cho ngươi, chủ tớ cuối cùng cũng đoàn tụ, các ngươi nói nhiều một chút."

Nói rồi Giang Du Bạch xoay người đi ra ngoài, vừa vặn gặp Thừa Phong muốn vào nhà, bị Giang Du Bạch kéo đi trước khi kịp bước vào.

Kỳ Trường Ức vừa tỉnh lại, toàn thân tê dại, không dùng được chút khí lực nào, cổ tay còn có chút đau.

Hắn chống người muốn ngồi dậy, lại bị Lý Ngọc ấn nằm xuống.

"Điện hạ, người vừa mới tỉnh lại, nhất định rất yếu, cho nên trước tiên nằm xuống, đừng động lung tung."

Kỳ Trường Ức đã rất lâu không gặp Lý Ngọc, hiện tại nhìn thấy hắn khuôn mặt quen thuộc, vành mắt liền đỏ lên.

"Tiểu Ngọc Tử, ngươi đi đâu rồi... Ngươi không đi theo ta chỗ nào ta cũng không yên tâm. Ta ở bên ngoài một mình, không ai có thể nói chuyện với ta... Ta rất nhớ ngươi...."

Lý Ngọc nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt của chủ nhân mình, trái tim liền đau nhói.

"Điện hạ, điện hạ đừng khóc, đừng khóc, không được khóc, nô tài vừa mới xuất cung, Bùi đại nhân đã hạ lệnh đi đón nô tài, còn nói nô tài sẽ được phép ở trong phủ thừa tướng để chiếu cố ngài sau này".

"Thật sao? Bùi ca ca... Hắn thật sự để cho ngươi ở lại đây sao?"

"Thật ra, trong khoảng thời gian ngài rời đi, Bùi đại đối xử với nô tài rất tốt, tìm được một công việc nhẹ nhàng cho nô tài trong cung, nô tài cũng bị thương và sinh bệnh không ít nên không thể làm được gì nặng nhọc, Bùi đại nhân còn cho nô tài đi chữa bệnh, dưỡng thân, nếu không nô tài đã chết trước khi gặp lại điện hạ..."

Kỳ Trường Ức nghe xong những lời này, dùng sức giơ tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 tóc của Lý Ngọc.

"Tiểu Ngọc Tử... Cám ơn ngươi vất vả... Xin lỗi, ta để ngươi chịu khổ..."

Lý Ngọc bắt tay Kỳ Trường Ức lắc đầu.

"Đây không phải là khổ nạn. Đây là phước lành mà ta đã tu luyện trong kiếp trước. Đời này, ta chỉ có thể gặp được một chủ nhân tốt như ngài, Tiểu Điện hạ. Ta nghĩ nếu ngài không cứu ta khi ta bị bắt nạt thì tính mạng này đã sớm không còn, cho nên, bản mệnh của ta thuộc về điện hạ, bản thân ta có thể vì ngài mà từ bỏ tất cả, kể cả cái sinh mệnh hèn mọn này."

Kỳ Trường Ức "phi phi" hai tiếng, "Đừng nói như vậy, Tiểu Ngọc Tử, ngươi phải sống thật tốt, nghe ta nói, vô luận xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải sống thật tốt..."

Lý Ngọc ra sức gật đầu.

Chủ tớ hàn huyên, Lý Ngọc kể ra một ít chuyện thú vị mà hắn gặp được trong tẩm cũng của Kỳ Trường Ức, cuối cùng khiến cho tiểu nhân nhi đang cau mày bật cười.

"Ngươi cười cái gì mà vui như vậy?"

Giang Du Bạch bưng một bát thuốc vào, Lý Ngọc đứng dậy bước sang một bên khi nhìn thấy hắn.

Nhìn thấy Giang Du Bạch, Kỳ Trường Ức cười càng sâu: "Giang thái, Tiểu Ngọc Tử đang nói với ta..."

Lời nói của hắn đột nhiên dừng lại, nụ cười lập tức biến mất, nhìn bóng người đứng ở cửa không chớp mắt.

Bùi Tranh bắt gặp ánh mắt của hắn, đôi mắt đen tuyền phức tạp của hắn giống như vực sâu không đáy, không đáy có thể nuốt chửng mọi người.

Mặc dù lửa vẫn đang cháy bên trong tiểu lâu, nhưng hơi lạnh xuyên qua cửa ùa vào, tiểu nahan nhi dưới chăn không tự chủ được rùng mình co rúm lại.

Thấy phản ứng nhìn thấy Bùi Tranh, Giang Du Bạch đi tới ngăn cản bóng người Bùi Tranh, bưng bát thuốc tới trước mặt Kỳ Trường Ức.

"Đừng sợ hắn, đi, uống thuốc trước đi, có thể bổ sung khí huyết."

Mùi của hỗn hợp thuốc đen kịt rất nồng, Kỳ Trường Ức cau mày chui vào trong chăn.

Hắn lại phải uống thuốc, hắn uống quá nhiều thuốc đắng, sắp trở thành hũ thuốc.

"Giang thái y, ta phải uống hết chỗ này sao?"

"Ừ, uống hết."

"Vậy, ta có thể uống một nửa trước rồi uống phần còn lại sau không?"

Tiểu nhân nhi chớp chớp mắt nhìn hắn, giọng điệu mềm mại, Giang Du Bạch suýt chút nữa đã đồng ý.

Nhưng Giang Du Bạch còn chưa kịp mở miệng, sau lưng đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

"Không."

Bùi Tranh đi đến mép giường ngồi xuống, vén chăn lên, duỗi tay kéo tiểu nhân nhi mềm mại ra, một tay ôm lấy hắn, một tay cầm lấy bát thuốc của Giang Du Bạch.

Giang Du Bạch kêu lên: "Bùi Tranh! Ngươi lại muốn làm gì nữa hả?!"

Bùi Tranh nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, "Uy thuốc."

"Uy thuốc, không cần ngươi uy thuốc, cũng không cần... Dù sao, ngươi nhẹ nhàng một chút, đừng lại đả thương hắn!"

Bây giờ người đã tỉnh lại, Bùi Tranh không muốn nghe Giang Du Bạch cằn nhằn, "Thừa Phong tiễn người."

Thừa Phong từ ngoài cửa đi vào, dùng tay trái bịt miệng Giang Du Bạch, lôi ra ngoài.

Giang Du Bạch liều mạng giãy giụa cũng không sao thoát ra được, đi tới cửa liền nắm lấy khung cửa không buông, cố hết sức nói một câu.

"Bùi Tranh, ta nói cho ngươi biết! Nhớ kỹ lời cảnh cáo của ta! Độc dược là chuyện nhỏ, nhưng thân thể hắn mới là trọng điểm! Nếu như ngươi dám động thủ cẩn thận ta..."

Hắn còn chưa nói xong, Thừa Phong liền dùng sức, tiếp tục lôi người nọ đi.

Giang Du Bạch được an bài ở trong rừng trúc cạnh hậu viên, Thừa Phong lôi hắn ra khỏi hậu viên rồi mới thả hắn ra.

Giang Du Bạch vừa có được tự do, lập tức xoay người rời đi, bước chân vội vàng, thậm chí không thèm để ý Thừa Phong còn ở phía sau.

Cổ tay đột nhiên bị người phía sau nắm chặt, Giang Du Bạch cố hết sức giãy ra, nhưng bởi vì sức lực chênh lệch, không thể giãy ra, liền dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Thừa Phong.

"Ta không hiểu, ngươi tại sao nhất định muốn đi theo Bùi Tranh? Hắn có cái gì tốt? Hắn máu lạnh, tàn nhẫn, bạo ngược, gϊếŧ người vô số, tâm tình bất định. Hắn cho ngươi mê dược gì khiến ngươi trung thành với hắn như vậy?"