"Không được nhúc nhích!"
Lão lang trung vội vàng giả bộ hoảng sợ, từ trên giường nhảy dựng lên.
"Các vị quân gia, muộn như vậy có chuyện gì?"
Những thị vệ kia cẩn thận nhìn lão lang trung, sau đó chỉ vào người trên giường, "Đây là ai?"
"Hồi bẩm các vị quân gia, vị này chính là một tiểu công tử nhà giàu từ ngoại thành tới, đặc biệt tới đây tìm lão phu xem bệnh."
"Từ ngoài thành đến? Đánh thức hắn, ta muốn hỏi một câu!"
Lão lang trung sắc mặt khó coi, "Các vị quân gia, nói thật cho ngươi biết, thiếu gia này mắc bệnh lạ, hôn mê đã hai năm, không ai có thể đánh thức hắn, nếu như không phải hắn còn đang thoi thóp thở, gia đình không muốn từ bỏ, chỉ sợ bây giờ đã nằm dưới đất lạnh a."
Nghe vậy, thị vệ kinh hãi lùi lại hai bước, "Cái này, đây không phải là người chết sao!"
"Không không không, hắn chưa chết, hắn còn thở, quân gia qua đây sờ vào sẽ biết." Lão lang trung vuốt râu cười nói.
"Quên đi, đồ xui xẻo, xem ra nơi này cũng không có gì có thể tra, đi thôi."
Một số thị vệ quay lại bước ra khỏi phòng, quay lại đe dọa lão lang trung trước khi rời đi.
"Nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất không nên lừa ta, lần này là mệnh lệnh từ Đế đô, nếu như xảy ra chuyện, chúng ta chạy không thoát, ngươi đi cũng không được!"
"Vâng, vâng!, lão phu đã minh bạch".
Sau khi đuổi vài tên thị vệ đi, Triệu Lệ Đường nhấc tấm ván nhảy ra ngoài, khum tay đa tạ lão lang trung.
"Đa tạ lão nhân, mặc dù không biết ngươi vì cái gì muốn giúp chúng ta, nhưng ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng ân tình này, sau này nếu cần giúp đỡ, cứ tùy ý mang theo lệnh bài này đến biên cương tìm." ta."
Triệu Lệ Đường cởi một tấm lệnh bài trên người muốn đưa nó cho lão lang trung, nhưng bị đẩy trở lại.
"Lão phu cứu ngươi cũng không phải muốn đền đáp, gặp nhau là duyên, lão phu từ trước đến nay nhìn người đều không có sai, ngươi vừa mắt lão phu ta, ta giơ tay tương trợ, cũng không đáng nhắc tới."
Triệu Lệ Đường không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy lại lệnh bài.
"Nơi đây không thích hợp ở lâu, hai người các ngươi mau chóng rời đi đi."
Lão lang trung nói: "Mỗi ngày uống thuốc ta chuẩn bị cũng có thể trì hoãn bệnh nặng thêm, nhưng thân thể của hắn không thể tiếp tục di chuyển như vậy nữa, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt."
Triệu Lệ Đường bế tiểu nhân nhi vẫn còn hôn mê, với vẻ mặt phức tạp, rồi rời khỏi nhà trọ.
Võ Tuyền và mã phu ra ngoài chuẩn bị thì nghe thấy tiếng lục soát của thị vệ, Triệu Lệ Đường lên xe với tiểu nhân nhi trong tay nhanh chóng rời đi.
Lão lang trung đứng ở cửa sổ lầu hai quán trọ, nhìn xe ngựa phi nước đại dưới ánh trăng, trầm ngâm vuốt chòm râu bạc.
—— Trên đường đi Kỳ Trường Ức mê man mấy lần tỉnh lại, nhưng ý thức lại không rõ ràng, nửa mở mắt xin uống mấy ngụm nước, sau đó lại mê man, may là thân thể của hắn đã hạ sốt không còn nóng lắm.
Xe ngựa không dám dừng lại chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp đoàn quân.
Khi đó Triệu Lệ Đường mới cảm thấy nhẹ nhõm, ra lệnh cho Võ Tuyền đi theo Kỳ Trường Ức từng bước, để chăm sóc Kỳ Trường Ức, xuất hiện bất kỳ tình huống nào đều phải báo.
Đội quân lại tiếp tục hành quân bình thường, Triệu Lệ Đường hạ lệnh không được vào trong thành, không được quấy rầy trật tự của bá tánh, nên chỉ được phép đóng quân ở ngoài thành.
Dù sao thì Võ Tuyền cũng biết một số y thuật, và lão lang trung kê uống thuốc mỗi ngày, cơ thể của Kỳ Trường Ức không còn sốt nữa, điều này cũng có thể liên quan đến trạng thái tinh thần thoải mái của hắn.
Mặc dù những ngày hành quân cùng quân đội đòi hỏi phải di chuyển cả ngày lẫn đêm, điều kiện thậm chí có thể nói là khắc nghiệt, nhưng Kỳ Trường Ức được chăm sóc rất tốt, không hề có áp lực tinh thần, tinh thần dường như đang dần hồi phục.
Nhưng loại khôi phục này xem ra cũng không phải sẽ khiến thân thể tốt hơn, có binh lính thầm thì nói: "Chỉ sợ là hồi quang phản chiếu."
Cuối cùng cũng tới nơi đóng quân ở biên cương, mặc dù nằm ở nơi khô cằn, nhưng cũng có rất nhiều thứ nên có, phong tục tuy không cởi mở như Man tộc, nhưng so với Đế đô thì thoáng hơn nhiều, thậm chí còn có thể nhìn thấy một số người ngoại tộc.
Mẫu phi của Kỳ Trường Ức – Ninh quý phi là người ngoại tộc, vì vậy Kỳ Trường Ức thực sự có dòng máu ngoại tộc, hắn có một cảm giác thân thiết kỳ lạ với nơi này.
Triệu Lệ Đường an bài Kỳ Trường Ức tại một nơi bí mật của doanh trại, còn phái người xung quanh canh giữ, không được phép tiếp xúc nhiều với những người lính thô lỗ bên ngoài chỉ được phép ở lại doanh trại để tu dưỡng thân thể.
Chỉ là Võ Tuyền, một quân nhân ngày thường gϊếŧ vô số địch nhân, cả ngày chỉ có thể ở trong doanh trại chiếu cố một tiểu nhân nhi mềm nhũn, phải lo lắng như bảo mẫu, tiểu mỹ nhân chính là thực sự được hắn để trong lòng bàn tay nâng niu từng ngày như tổ tiên.
Cũng may, tiểu nhân nhi mặc dù thân phận rất cao quý, nhưng lại không có chút nào phách lối, ngược lại là trong sáng thiện lương, khó trách tướng quân lo lắng như vậy.
"Võ ca ca, Võ ca ca?" Kỳ Trường Ức ghé vào bên tai Võ Tuyền, thanh âm có chút cao lên, "Võ ca ca"
Võ Tuyền chấn động, rốt cục từ phiêu đãng trở về.
"Điện hạ, xưng hô như vậy ti chức đảm đương không nổi, có chuyện gì cứ trực tiếp phân phó là được."
"Mẫu phi nói qua, ra cửa bên ngoài nhất định phải hiểu lễ phép dùng lễ nghi, Võ ca ca đãi ta tốt như vậy, tuổi lại so với ta lớn hơn chút, không gọi ngươi Võ ca ca thì muốn gọi là gì a?"
Kỳ Trường Ức chớp chớp mắt nhìn Võ Tuyền, rõ ràng là nhìn trong sáng vô hại, nhưng Võ Tuyền lại lắp bắp nói.
"Quên đi...quên đi...ngài...ngài muốn gọi là gì cũng được..."
"Võ ca ca, hôm nay rốt cục mặt trời ló dạng, ta muốn đi dạo một chút, có được hay không?"
Võ Tuyền do dự một chút, hôm nay thời tiết thật tốt, ánh mặt trời đã xua tan không ít giá lạnh, bên ngoài ấm áp hơn một chút, nhưng gió đông vẫn là rét buốt.
"Điện hạ, thân thể hiện tại còn yếu, không thể ra ngoài hóng gió, vạn nhất cảm mạo, chỉ là..."
Kỳ Trường Ức kéo nhẹ ống tay áo của Võ Tuyền, "Nhưng... thật sự là đã lâu ta không ra ngoài, ta hứa, sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không đi lung tung. Đường ca ca hôm nay ra ngoài thị sát, hắn sẽ không về sớm, vậy chúng ta ra ngoài một chút được không?"
Đôi mắt của tiểu nhân nhi đỏ hoe khi nói, khiếnngười t không thể từ chối.
"Được, được, nhiều nhất nửa giờ, sau đó nhất định phải trở về!"
"Được!" Kỳ Trường Ức vui vẻ, dùng sức gật đầu.
Võ Tuyền mặc một chiếc áo choàng lông dày để che đi tiểu nhân nhi ở bên trong, chiếc cổ áo lông màu trắng được kéo lên che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt hạnh nhân sáng ngời.
- Ra khỏi doanh trại, gió lạnh ập vào đầu, tiểu nhân nhi tròn trịa vẫn không khỏi rùng mình.
Võ Tuyền đi trước, Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn cúi đầu đi theo phía sau, khi đi ngang qua bãi huấn luyện của binh lính, tiếng hò hét ầm ĩ khiến hắn lại nhìn sang bên cạnh mấy lần, nhưng mấy ánh mắt này lại chọc cho đám binh lính kia thất thần.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy người trốn sâu trong trại tướng quân, hiện tại chỉ thấy phía sau Võ tướng có một bóng trắng sữa, cổ áo che gần hết khuôn mặt, nhưng đôi mắt kia thôi cũng đủ đánh giá đó là một tiểu mỹ nhân.
Nhanh chóng rời khỏi doanh trại, Võ Tuyền mang theo Kỳ Trường Ức đến cổng thành, trước khi đưa vào trong thành, hắn đã ra lệnh: "Điện... Tiểu thiếu gia, ngươi không được chạy lung tung, cũng không được cậy mạnh, nếu cảm thấy mệt mỏi và lạnh thì chúng ta về."
Kỳ Trường Ức gật đầu dưới chiếc áo lông thú rồi Võ Tuyền dẫn người vào thành.
Bên trong thành có rất nhiều gian hàng bán nhiều thứ khác nhau đầy màu sắc.
Võ Tuyền ở ngay bên cạnh Kỳ Trường Ức, cùng hắn chậm rãi đi dạo, nhìn người đi bộ và người bán hàng rong mặc cả, nhìn những đứa trẻ hiếu động chạy nhảy xung quanh.
Kỳ Trường Ức đến chỗ một người bán hàng rong muốn mua đèn l*иg, hắn không ngờ rằng một thị trấn nhỏ ở biên giới lại bán những món đồ tinh xảo như vậy, đáng tiếc là chúng đều có hình dáng cực kỳ đơn giản, không có đèn l*иg hoa sen con thỏ.
"Thiếu gia thích cái nào? Mua đi."
Kỳ Trường Ức không nói gì, ánh mắt có chút buòn bã, lắc đầu, yên lặng rời đi.
Cách đó không xa lại xuất hiện một người bán kẹo hồ lô khác, tay cầm những que rơm đựng đầy những viên bi đỏ rao bán khắp phố.
Kỳ Trường Ức đột nhiên bất động, nhìn chùm kẹo hồ lô, nghĩ đến điều gì đó, càng nhìn mắt càng ngấn nước.
"Võ ca ca, ta muốn ăn cái đó..."
Võ Tuyền liếc nhìn, sau đó xua tay: "Không được, kẹo hồ lô nhất định là làm không sạch sẽ, hiện tại không thể tùy tiện ăn, vặn nhất ăn phải thứ không tốt, sẽ trí mạng."
Kỳ Trường Ức chậm rãi cúi đầu, "Ừm, ta hiểu rồi, ta chỉ là tùy tiện hỏi một câu, kỳ thật ta cũng không thật sự muốn ăn đến như vậy."
Hai người lại đi dạo không mục đích trên đường phố, Kỳ Trường Ức dần dần hô hấp không ổn định, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn rất suy yếu, vừa đi vừa thở d.ốc.
Võ Tuyền nói: "Thiếu gia, hôm nay đi đến đây thôi? Chúng ta trở về đi."
Kỳ Trường Ức gật đầu, để Võ Tuyền giúp hắn xoay người đi ra khỏi thành phố.
Đúng lúc này, phía sau đường đột nhiên một tiếng ngựa hí, hai cột thị vệ đi ra trước dọn đường, đem người đi đường đẩy ra hai bên.
Kỳ Trường Ức gần như bị đẩy ra xa, nhưng may mắn thay Võ Tuyền đã kịp thời bảo vệ hắn, đưa hắn vào lề đường và giấu hắn dưới lán gỗ của một quầy hàng.
Cách con phố không xa vang lên tiếng móng ngựa, mấy người phi ngựa tốc độ cao băng qua đường, theo sau là một đội thị vệ.
Sau khi nhóm người đi qua, những thị vệ mở đường cũng rút lui, người đi đường lại nói chuyện rôm rả, sau đó họ lại tiếp tục công việc của mình.
Tiểu nhân nhi đứng phía sau lán gỗ dường như bị bất định toàn thân, đôi mắt hơi mở to nhìn đường phố vắng vẻ, bất động.
Người vừa cưỡi ngựa đi qua mặc một chiếc áo choàng đen cao quý, khuôn mặt tuấn tú kiên nghị lướt qua trong nháy mắt. Mặc dù người khác nhìn không rõ, nhưng Kỳ Trường Ức liếc mắt liền có thể nhận ra.
Là Bùi Tranh!
Toàn thân dần dần trở nên lạnh hơn, ngón tay Kỳ Trường Ức gắt gao nắm lấy áo choàng.
Võ Tuyền cũng nhìn thấy Bùi Tranh, hắn có chút hoảng loạn.
"Đi! Chúng ta mau một chút ra khỏi thành!"