Ở cấm đại Hoàng cung, từng hàng thị vệ cầm đuốc trong tay đang khắp nơi tìm người đột nhập.
Đêm tối yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân có quy luật tới tới lui lui.
Nơi này chính là lãnh cung, nghe nói trước kia có một phi tử đã chết, sau khi phi tử chết, nơi này đã bị Hoàng Thượng cấp thánh chỉ phong bế.
Kỳ Trường Ức đứng sau cửa tẩm cung, ánh đuốc khẩn trương rọi vào trong viện.
Hắn mặc một thân cẩm y hoàng sắc, hoa văn vân mây thêu chỉ vàng, đai lưng màu nguyệt bạch nổi bật vòng eo nhỏ tinh tế.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu rõ gương mặt hắn, nhân nhi làn da gương mặt trắng nõn nho nhỏ đẹp như tranh vẽ, môi đỏ như máu dung mạo mỹ diễm, đôi mắt hơi lưu chuyển đủ để cầu hồn nhϊếp phách.
Thị vệ cầm đầu hơi dùng sức đẩy cửa tẩm cung ra.
Cây đuốc chiếu vào,phía sau cửa không có bóng người, thị vệ tra xét khắp nơi, xác nahạn trong phòng không có ai liền đóng cửa rời đi.
Sau màn che dày nặng trong phòng,Kỳ Trường Ức bị một bóng người cao lớn đè ở cạnh bàn, thân thể hai người dính sát vào nhau.
Thanh âm ngoài cửa dần dần rời đi, Kỳ Trường Ức hơi thả lỏng.
Bóng người dưới ánh trăngchạm rãi hiện ra, hắn mặc một thân đồ đen, mày kiếm tuấn lãng phi phàm.
Bùi Tranh hạ mắt nhìn nhân nhi trong l*иg ng.ực, "Cửu hoàng tử điện hạ, sao lại chạy đến nơi này?"
Kỳ Trường Ức chớp chớp đôi mắt, "Ta, ta lạc đường."
Bùi Tranh cong cong khóe môi, "Thật sự? Không cần gạt ta, ngươi biết đại giới."
Kỳ Trường Ức dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên che lại miệng mình, sau đó lắc đầu.
Trong lòng Bùi Tranh biết hắn vì sao ở yến hội chạy tới, kỳ thật trong bừa tiệc hắn cũng để ý người nọ, có một chút kinh ngạc.
Nhưng yến hội lần này là Hoàng Thượng vì các tướng sĩ trấn thủ biên cương mở tiệc đón gió tẩy trần, hàng trăm vị đại thần đều tới, thấp phần long trọng.
Đường đường là Cửu hoàng tử đương nhiên không thể vắng mặt.
Chỉ là người trong thiên hạ đều biết, Cửu hoàng tử Kỳ quốc là kẻ ngốc có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, Hoàng thượng đối với hắn vẫn luôn lãnh đạm, không coi trọng.
Chỉ có thừa tướng Bùi Tranh tựa hồ vẫn luôn ở gần Cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức.
Ở yến hội đêm nay, sau khi Trấn Viễn đại tướng quân Triệu Lệ Đường xuất hiện, Kỳ Trường Ức đột nhiên thất hồn lạc phách đứng dậy, sau đó trộm từ cửa sau lui ra ngoài.
Mọi người đều để mắt trên người Triệu tướng quân và các tướng sĩ nên không có ai chú ý tới hắn.
Hắn không dám đối mặt với người kia nghiêng ngả về phía trước chạy vội.
Cứ như vậy chạy thẳng vào cấm cung.
Thị vệ ngồi trên ngựa tuần tra phát hiện, phía sau có một bàn tay đem hắn kéo vào l*иg ng.ực, sau đó giấu sau màn che.
Kỳ Trường Ức chớp mắt, đôi mắt thanh thuần linh động, nhìn ánh mắt ám ám của Bùi Tranh.
Hắn nắm căm Kỳ Trường Ức, hung hăng nói "Như thế nào, vì sao người nọ tới ngươi liền không khống chế được mình? Có phải hay không nghĩ rời khỏi ta, cùng hắn cao chạy xa bay?"
Cằm Kỳ Trường Ức ăn đau, giương cái miệng nhỏ " Bùi ca ca, ta không có nghĩ như vậy".
"Không có? Điện hạ cùng Triệu tướng quân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình nghĩa thâm sâu mọi người đều biết, điện hạ còn dám nói chưa bao giờ có nghĩ tới?"
Kỳ Trường Ức ngẩng đầu, Bùi Tranh oan uổng hắn, hắn lại không cách nào dùng từ để giải thích.
Hắn vội vàng đứng thẳng lại đυ.ng phải nghiên mực trên bàn, phát ra tiếng động thật lớn.
Thị vệ vốn ly khai lại nghe được động tĩnh, giơ đuốc hướng về phía tẩm cung.
Bùi Tranh giống như không có cảm giác, không chịu buông tha Kỳ Trường Ức, nhận thấy tiểu nhân nhi trong lòng lo lắng, Bùi Tranh bất mãn điểm ngón tay dưới môi hắn.
"Cửu hoàng tử điện hạ, thỉnh ngài chuyên tâm".