Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điện Hạ Bắt Ta Trả Trong Sạch Cho Hắn

Chương 8: Từ khi nào hắn cũng tin tưởng Vân Lang

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diễm vương phủ, tại một biệt viện.

Khi Vân Lang tỉnh lại thì đã nằm trên giường.

Diễm vương phủ thoạt nhìn khá coi trọng con cháu nối dõi, nói phòng thượng hạng thì là phòng thượng hạng, dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Ban đầu Vương phủ được xây rất tinh xảo, vách tường được đυ.c rỗng chính giữa, đặt thêm than ở cửa dưới hành lang tường ngoài, khói lưu chuyển bên trong vách tường nên không hun được vào phòng.

Vân Lang chịu đựng dùng than cỏ khô nửa tháng, hiếm khi tìm về mấy phần mệt mỏi lười biếng ngày xưa, banh rộng tay chân nằm trên giường.

Tuyết đã ngừng hẳn, mây đen tan hết, sắc trời rất đẹp.

Vân Lang nằm ở chỗ tối mờ, lười biếng nheo mắt một lát, thong dong thở dài, ho nhẹ hai tiếng.

Đêm qua là ngày giỗ của Đoan vương, Vân Lang tạm thời không để ý nên hơi mất bình tĩnh, nằm trên đất trò chuyện với Đoan vương suốt đêm.

Lải nhải đến tối muộn, tuyết ngừng hương tắt, Vân Lang thì nằm trên đất ngủ say như chết.

Sau đó xảy ra chuyện gì, làm sao đến được căn phòng này thì y không rõ lắm.

Vân Lang nằm ngửa mặt, hồi tưởng lại, sờ vào trong ngực.

Hôm qua Đao ba đưa y lệnh bài của Thị Vệ ty, được nhét tạm vào trong ngực, vị trí tua rua vẫn giống như tối hôm qua.

Không bị động tới.

Vân Lang yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

Lệnh bài không di chuyển chứng minh y chỉ bị người khiêng đến phòng mà không bị lột quần áo.

Không bị lột quần áo chứng minh y không bị kiểm tra thân thể.

Không bị không kiểm tra thân thể…

Vậy thì có thể mang thai thêm mấy ngày.

Vân Lang quyết tâm lợi dụng thật tốt mấy ngày này, cẩn thận lần mò trên người mình. Xác nhận quần vẫn còn, chống sạp giường ngồi dậy, mang giày vào.

Cơ thể hoàn toàn ấm áp làm đau đớn ẩn giấu như được thức tỉnh.

Vân Lang chống dọc theo mép bàn, ho khan vài tiếng, xoa bóp l*иg ngực, rón ra rón rén đi tới trước cửa sổ.

Trong dự liệu, binh lính bao vây trông giữ.

Vân Lang có chuẩn bị tâm lý, không vội vàng hốt hoảng, bình thản vòng đến một chỗ tối, nhìn ra bên ngoài.



Trong dự liệu.

Vân Lang hít sâu, cắn răng nhìn quanh một vòng. Mượn góc tường và bàn ghế lấy lực tung người lên, víu lấy xà nhà, đẩy cửa sổ trên mái ra.



Tuyết mới rơi trong suốt, bầu trời trong xanh.

Phơi gió nắng cả buổi làm những mảnh tuyết nhỏ mịn như sương mù thổi mặt không cũng lạnh.

Vân Lang ngồi trên nóc Diễm Vương phủ nhìn Huyền Thiết vệ vây chặt như nêm cối ở dưới, cúi đầu trầm tư.

Lúc trên pháp trường y phải sự cấp tòng quyền. (Ý nói là linh động, tùy theo hoàn cảnh mà cư xử cho thích hợp)

Khi nằm dưới bệ chém thì vừa vặn Tiêu Sóc không có ở đó.

Ngàn cân treo sợi tóc đột nhiên nhanh trí.

Vân Lang không ngờ đứa bé lại quan trọng với Diễm Vương phủ đến thế

Vân Lang nhìn trận địa sẵn sàng đón địch của Huyền Thiết vệ, bỗng nhiên không đành lòng.

Tuy y không phải người nhẹ dạ cả tin, nhưng nếu Tiêu Sóc thật sự như lời đồn, có bệnh khó nói, không thể ‘lên’ được nên hắn mới tin vào chuyện này, còn mong đợi trong lòng

Nếu Tiêu Sóc đem trọng trách mối dõi tông đường đặt lên vai y.

Nếu Tiêu Sóc muốn con trai…

“…Tiểu hầu gia, sao ngài lại leo lên nóc nhà!”

Vân Lang tiến thoái lưỡng nan, nghe thấy tiếng hét phía dưới làm y giật bắn người, thò đầu ra nhìn.

Lão chủ bộ phụng mệnh đến y quán thành Tây mời lão thái y, nói hết lời mới dẫn được người về, liếc mắt thấy Vân Lang ngồi trên nóc nhà, gấp gáp xoay quanh: “Mau xuống dưới! Tuyết vừa mới ngưng, lỡ té xuống thì sao…”

Vân Lang hoàn hồn, yên lặng một hồi, cười nói: “Bàng quản sự.”

Vân Lang chắp tay từ xa, giọng điệu khách sáo hời hợt. Lão chủ bộ lôi kéo thái y, đứng dưới mái hiên ngửa đầu, vô thức ngẩn người.

Vương gia phân phó không ít thứ, đều phải chọn mua ngay.

Lão chủ bộ mới giám sát người ta làm l*иg trúc, còn chưa kịp treo lên cửa. Khó khăn lắm mới dẫn thái y vào phủ, vừa nghe nói muốn trị liệu cho Vân Tiểu hầu gia thì sống chết không chịu đi.

Lão chủ bộ một tay kéo người một tay kéo l*иg trúc, ngơ ngác một lúc lâu, chợt nhớ ra bây giờ không phải là bảy, tám năm trước, lúc Vân Tiểu hầu gia còn leo lên nóc nhà lật ngói.

Vân Lang chống tay đẩy người, nhẹ nhàng khéo léo rơi xuống mặt đất: “Vị này là…”

Vân Lang nhìn kỹ một chút, kinh ngạc: “Lương thái y?”

Lão thái y: “…”

Lão thái y cứng đờ, qua loa chắp tay làm lễ, quay đầu muốn đi.

“Vân công tử —— biết lão?”

Lão chủ bộ lấy lại tinh thần, vội vã kéo người lại: “Biết nhau thì tốt, đây là người Vương gia mời tới giúp Vân công tử điều trị thân thể, nhân tiện xem vết thương…”

Vân Lang đang rầu rỉ nhưng vẫn rất thân thiện, kéo một tay khác của lão thái y tự dâng thân đến cửa: “Đương nhiên.”

“Hồi đó ở trong cung từng xem bệnh cho công tử?”

Lão chủ bộ vui vẻ: “Nếu đã từng xem qua thì bây giờ xem nữa cũng chắc chắn hơn nhiều.”

“Đúng đúng.” Vân Lang lôi thái y, nhiệt tình gật đầu, “Hơn mười năm trước, ta vô tình mắc phải bệnh nặng. Nhờ có Lương thái y bắt mạch nói ta không sống nổi…”

Lão chủ bộ: “…”

Trà lâu tửu quán kể chuyện xướng khúc, giai thoại này đã sớm vượt lên thành chuyện câu cố định, hầu như đứa trẻ nào trong kinh cũng thuộc nằm lòng.

Vân Tiểu hầu gia mắc phải bệnh nặng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Thái y viện nói thập tử vô sinh, khỏi cần cứu nữa.

Nhưng mệnh cách đặc dị, trời rủ lòng thương.

Tiểu hầu gia mê man mười ngày mười đêm, uống một hớp nước, không thuốc mà khỏi bệnh…

“Lão phu không nói như thế!”

Nói tới là Lương thái y tức tối, giận dữ tới nỗi râu mép dựng ngược: “Mười ngày sau Tiểu hầu gia tỉnh dậy, nhưng uống thuốc nửa tháng nửa mới có thể xuống giường!”

Lương thái y tuổi tác đã cao, Lão chủ bộ chỉ lo lão tức giận hại thân, nhẹ nhàng an ủi: “Đúng vậy, mấy lời đồn đãi trên phố là không đúng sự thật…”

“Lúc đó Tiểu hầu gia không bị bệnh, là bị thương! Ai ngã từ vách núi cao ba trượng xuống đầm lạnh cũng thập tử vô sinh!” (Ba trượng ≈ 10m)

Nhiều năm qua Lương thái y đã chịu mọi dị nghị, bùng nổ cơn thịnh nộ: “Nước đó được đun từ nhân sâm trăm năm của Đoan vương phủ! Nếu không phải…”

Vân Lang dựa vào hành lang, liếc mắt qua góc sân, ho nhẹ một tiếng.

Lão chủ bộ hoàn hồn, vội vã nói chen vào: “Lương thái y, không đề cập tới việc này nữa.”

Lương thái y vẫn muốn nhắc lại nhưng bị Lão chủ bộ che kín miệng.

Sau biến cố ngày xưa, Đoan vương phủ đã trở thành điều cấm kỵ. Lão chủ bộ không dám để Vương gia nghe thấy, lôi kéo Lương thái y vào phòng Vân Lang.

Vân Lang không vội vào phòng, dựa vào hành lang đứng một lát, không biết nhớ tới chuyện gì mà cúi đầu cười cười.

Trong phòng hỗn loạn, Lão chủ bộ trấn an Lương thái y rồi lặng lẽ ra ngoài: “Vân công tử…”

Vân Lang đứng thẳng dậy: “Làm phiền rồi.”

Lão chủ bộ mở cửa giúp Vân lang, chờ y vào phòng mới âm thầm rời đi.

Vân Lang vào trong phòng, ngồi xuống trước bàn, kéo ống tay áo lên, đặt tay lên gối bắt mạch.

Mười lăm năm trước, địch Nhung vượt biên, đoạt mười ba thành trì Yến Vân. Đoan vương nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, dẫn quân trông coi biên cảnh.

Hai bên giằng co ba năm, Sóc Phương Quân tử chiến chống địch, cuối cùng chiếm được ưu thế. Đoạt lại được năm tòa thành thì trong kinh chợt phát hiện mật thám của địch Nhung.

Vì bảo đảm an nguy của kinh thành, đành bất đắc dĩ triệu hồi Đoan vương về làm thống soái cấm quân.

Vân Lang nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế.

Tốp mật thám đầu tiên của địch Nhung ma xui quỷ khiến thế nào lại bị hai đứa nhóc hoàng tộc lén lút dắt trộm ngựa gặp phải.

Từ nhỏ Vân Lang đã yêu ngựa thích cung, nghe nói Đoan vương phủ có một con hãn huyết bảo mã làm y tâm niệm nhớ nhung ba tháng. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lừa tiểu hoàng tôn dắt bảo mã ra.

Trong kinh thành không được cưỡi ngựa, hai người liền ra ngoại thành, tùy ý buông cương cho ngựa chạy như bay, quên luôn mình đang ở đâu.

Đánh bậy đánh bạ phát hiện cứ điểm của địch Nhung ở ngoại ô.

Địch Nhung ai cũng hung như sói, sẽ không mềm lòng tha cho ngươi sống. Hai người bị đuổi đến cạnh vách đá, không còn đường lui, trước mặt là cung nỏ cứng rắn, dưới chân là vực sâu đầm lạnh.



Vân Lang ngồi thẳng người: “Lương thái y.”

Lương thái y vừa nghe y nói là đau đầu, vẫn đang bắt mạch, cảnh giác ngẩng đầu lên.

“Ông xem…” Vân Lang tằng hắng, ra hiệu: “Mạch tượng của ta.”

“Quả thật không tốt lắm.” Lương thái y nói: “Ở ngoài hư không ở trong trống rỗng, hao tổn quá mức, huống chi…”

“Không phải nói cái này.”

Vân Lang ngượng ngập, mặt đỏ hồng, nho nhỏ ám chỉ: “Có gì… khác với người thường không?”

Lương thái y khó hiểu: “Đã thành như vậy thì giống người thường chỗ nào?”

“…” Vân Lang hít sâu, tiến thêm một bước: “Gần đây kinh thành có lời đồn đãi, thái y đã nghe qua chưa?”

Lương thái y nghiêm nghị quát: “Lão phu chưa bao giờ tin lời đồn đãi!”

“Nếu không ngại thì tin chút đi.”

Vân Lang bóp trán, dụ dỗ từng chút: “Tỷ như… lời đồn ở gần pháp trường.”

“Có liên quan đến Diễm vương phủ. Diễm Vương…”

“…hoặc là tiểu Diễm Vương.” Vân Lang cân nhắc từng câu từng chữ: “Diễm Vương nho nhỏ.”

“Cái gì nhỏ?”

Lương thái y như lạc trong sương mù, nói: “Lão phu không tiện nói lời sắc bén, có chuyện gì thì tiểu hầu gia cứ nói thẳng…”

Vân Lang: “Ông có bắt được hỉ mạch không?”

Lương thái y: “…”

Vân Lang: “…”

Lương thái y giận tím mặt, phất tay áo đứng dậy, đùng đùng đi ra ngoài.

Vân Lang lanh tay lẹ mắt, kéo lấy ông.

“Càn khôn âm dương, lão phu vẫn có thể phân rõ!”

Lương thái y tức tới run cầm cập, chỉ ngón tay vào mũi Vân Lang: “Năm đó vì xin nghỉ cho ngươi mà bệnh gì lão phu cũng bịa ra! Khi ngươi được mười lăm thì ho gà tám lần, nổi đậu mùa mười bảy lần, cảm sốt bảy mươi hai lần!”

“…” Vân Lang ho khan, nói: “Làm phiền Lương thái y, chỉ là…”

Lương thái y nổi giận đùng đùng, chính nghĩa lẫm nhiên: “Chỉ là đứa nhỏ này, dù như thế nào cũng không sinh được!”



Vân Lang xoa trán.

Làm nghề thái y không dễ dàng gì, y vốn không muốn dùng đến chiêu này.

Nhưng xem ra chỉ đành làm trước rồi tính sau.

Vân Lang ngồi thẳng dậy: “Chính xác trăm phần trăm ta không sinh con được?”

Lương thái y dõng dạc: “Đương nhiên!”

Vân Lang tò mò: “Làm sao ông biết?”

“Cần gì phải biết!” Lương thái y lạnh giọng, “Chỉ cần nhìn….”

Vân Lang than thở: “Năm đó, ta nằm trên giường không ra hình người, ông cũng nói chỉ cần nhìn.”

Lương thái y: “…”

Cả đời Lương thái y hành nghề chữa bệnh vô số, chỉ có chuyện này là thua quá thảm, cứng đờ: “Lão phu, lão phu chỉ cần bắt mạch…”

Vân Lang bùi ngùi: “Năm đó ông bắt mạch mấy lần cũng nói không còn đường sống.”

Lương thái y bị xoay vòng vòng mà cũng chẳng biết, mờ mịt thật lâu, khó khăn nói: “Đạo, đạo lý xưa nay…”

“Nếu là đạo lý xưa nay.” Vân Lang thổn thức: “Thì bị thương nặng như vậy chắc chắn sẽ chết.”

Lương thái y lung lay sắp ngã, hoảng hốt đứng tại chỗ.

Vân Lang ôn tồn đỡ Lương thái y, kiên nhẫn dìu lão ngồi xuống: “Mọi chuyện không chỉ theo một quy tắc nhất định.”

“Người xưa có câu tuyệt địa phùng sinh*, chính là nói cái này.” (Trong đường cùng gặp đường sống, nguy nan mà không thất bại)

Vân Lang: ” Một khi con người bị đặt ở chỗ chết, giữa lúc sống còn, dù khi bắt đầu không thể sinh, thì lâu dần rồi cũng có thể…”

“Dù cho…”

Lương thái y gần như bị thuyết phục, chỉ còn một chút tỉnh táo, lúng ta lúng túng: “Dù sao cũng phải cùng phòng, cùng làm chuyện đó, làm sao bên kia không biết…”

“Ta đối với hắn tình sâu như nước.” Mấy năm nay Vân Lang ẩn náu chốn giang hồ, xem được rất nhiều thoại bản, mở mồm là nói: “Không kiềm chế được, thừa dịp hắn say rượu, tự mình làm.”

Lương thái y không còn lời nào để nói.

Vân Lang cười tươi rói với ông, đưa tay ra: “Ông xem, ta có hỉ mạch đúng không?”



Trong biệt viện.

Lão chủ bộ nơm nớp lo sợ, khom người không dám lên tiếng.

Sắc mặt Tiêu Sóc lạnh lẽo, trầm giọng: “Chỉ một lần này thôi.”

“Vâng.”

Lão chủ bộ bảo đảm: “Sau này sẽ nhìn chằm chằm, không để Vân công tử chạy loạn.”

Tuyết dưới mái hiên trong suốt bằng phẳng, Vân Lang nhảy xuống từ nóc nhà giẫm lên thành hình mấy dấu chân, bị hạ nhân vẩy nước quét dọn sạch sẽ.

Tiêu Sóc quan sát một lúc, thu ánh mắt về.

Lão chủ bộ chờ đợi bên cạnh, do dự nói: “Vương gia, lúc trước ngài cứu Vân công tử, nhưng gốc huyết sâm kia là bảo vật trong phủ chúng ta. Dùng để ngài bảo mệnh…”

“Vì hắn cứu ta.” Tiêu Sóc nhẹ giọng nói: “Chẳng qua là trả lại ân tình, không thiệt thòi không nợ nần thôi.”

Lão chủ bộ ở trong phủ hơn ba mươi năm, vẫn luôn quản lý sổ sách kho hàng, đến hôm nay mới biết bảo bối đã mất từ lâu, lòng đau như cắt: “Vâng.”

Tiêu Sóc yên lặng, lại nói: “Ngày ấy ta vốn nên chết.”

“Ngài nói bậy gì đó?” Lão chủ bộ sợ hết hồn, “Chuyện sống chết sao có thể xem thường…”

Tiêu Sóc không nói nữa, chuyển hướng nhìn tuyết rơi dưới mái hiên.

Lúc nhảy xuống vách đá, hai người đều cho là phải chết. Hắn cũng rất sợ sệt, nhưng thấy Vân Lang cười với hắn, lòng lại thoải mái lạ thường.

Sau đó, cánh tay hắn được Vân Lang nắm lấy.

Khi đó thân thủ Vân Lang vượt xa hắn, hắn không nhớ rõ Vân Lang đã làm gì, chỉ nhớ lúc tỉnh dậy từ cái đầm lạnh lẽo tận xương kia, sắc trời đã tối muộn.

Vân Lang đệm dưới thân hắn, nửa người ngâm trong nước đá.

Hắn vừa động đậy, cánh tay che chở sau lưng cũng trượt xuống dưới, đập lên mặt nước yên tĩnh nhạt màu.



Từng có lúc, dù hắn đánh đổi thứ gì cũng muốn tin tưởng Vân Lang.

“Theo dõi hắn.” Tiêu Sóc không nghĩ nhiều nữa, xoay người ra khỏi sân, “Nếu hắn không ăn nói linh tinh có thể thả ra ngoài hóng mát một chút.”

“Ngài không chờ thái y hồi bẩm?”

Lão chủ bộ chạy chậm theo: “Chỉ sợ thân thể Vân công tử không tốt, nhảy xuống từ nóc nhà còn phải chờ một lúc mới có sức vào cửa…”

Tiêu Sóc nói: “Không cần, hắn…”

Chưa nói dứt lời, Lương thái y đã loạng choạng lao ra khỏi phòng.

“Đang nói tới ông đây.” Lão chủ bộ vui vẻ, đỡ lấy lão: “Vân công tử bị làm sao?”

Lương thái y gắng gượng đứng lại, nhìn Tiêu Sóc với vẻ mặt phức tạp.

Tiêu Sóc bị ông làm khó hiểu, nhíu chặt lông mày: “Có chuyện thì nói.”

Lương thái y muốn nói lại thôi, càng nhìn kỹ hắn.

Tiêu Sóc buồn bực, phất tay áo bỏ đi. Lão chủ lôi kéo Lương thái y, nói nhỏ: “Mau nói cho Vương gia nghe…”

“Chúc mừng Diễm Vương.”

Lương thái y nói: “Vân công tử… đã mang long phượng thai.”

Lão chủ bộ: “…”

Lão chủ bộ: “?”

__________

~~~Tác giả có lời muốn nói:

Diễm Vương: Tin chết liền : )
« Chương TrướcChương Tiếp »