Chương 8

Lượng “vận động” trong hai ngày nay có thể sánh ngang với tuần trước, Mạnh Kiều mệt mỏi trở về khách sạn ngủ tiếp.

Khi tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối, cô sững sờ nhìn chằm chằm rèm cửa. Vừa bày tỏ tình cảm xong đã trao thân cho người ta. Mạnh Kiều kéo chăn bông lên để đắp cho mình, nơi giữa hai chân cô vẫn còn đau, thậm chí cô bây giờ đây không thể nhớ nổi được điều gì.

Ban đầu Mạnh Kiểu cảm thấy vừa căng lại vừa trướng, sau đó cô luôn có cảm giác kỳ lạ, phía dưới như đang có thứ gì đó chảy ra.

A… Xấu hổ chết mất!

Mạnh Kiều quyết định xem mấy chương trình giải trí để bình ổn lại tâm trạng. Cô với tay lấy chiếc điện thoại được đặt ở trên tủ ở đầu giường, mở ra đã thấy tin nhắn mà Trần Thần đã gửi đến từ nửa tiếng trước, anh hỏi cô đã dậy chưa?

Cô chưa kịp trả lời thì anh lại tiếp tục gửi một tin nhắn khác đến:

[Em ngủ lâu sẽ nhức đầu, anh gọi cơm cho em, lát nữa sẽ có người mang cơm đến, nhớ ăn cơm.]

Sau đó lại bổ sung thêm:

[Còn khoảng một tiếng nữa là kết thúc, anh về sẽ đi tìm em.]

Nhìn mấy chữ “anh về sẽ tìm em” của Trần Thâm gửi đến, Mạnh Kiều lập tức vui vẻ trở lại.

Kiều Kiều dễ thương: Em dậy rồi, em biết rồi ạ.

Trần Thần: Ngoan [Nhãn dán sờ đầu]

Kiều Kiều đáng yêu: Anh làm việc đi.

Trần Thần: Ừ, nhớ để cửa nhé.

Ôi má ơi, nhớ để cửa nhé, thật là mờ ám quá đi! Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng cô rất ngoan ngoãn nhắn lại hai chữ “vâng ạ”.

Trước khi người giao hàng gõ cửa, Mạnh Kiều cảm thấy Trần Thần nhất định sẽ cho mình ăn cháo, quả nhiên khi mở hộp cơm ra bên trong là cháo. Cơ mà khiến cho người ta vui vẻ hơn chính là một phần bánh mật phô mai. Trước đây Mạnh Kiều có nói qua là muốn ăn thử món bánh này. Cô chỉ nói vu vơ thôi, vậy mà Trần Thâm lại nhớ rõ ràng.

Ôi, cảm động quá, phải chụp một bức ảnh để làm kỷ niệm mới được

Mạnh Kiều dễ thương: [Hình ảnh]

Mạnh Kiều dễ thương: Ui trời!

Trần Thần không trả lời, cô đoán rằng chắc anh đang quay phim rồi.

Ở phim trường. Đạo diễn sờ sờ cằn nhìn Trần Thần trong máy quay. Người này hôm nay sao vậy? Hôm qua vẫn còn tỏ ra buồn bã không màng chuyện gì. Vậy mà hôm nay lại vui vẻ nói chuyện với mọi người thế?

Khi kết thúc công việc, đạo diễn hứng thú hỏi:

“Hôm nay cậu sao thế?”

“Cô ấy độc thân.”

Tâm trạng của Trần Thâm rất tốt, chỉ hận không thể cho mọi người biết anh và Mạnh Kiều là một đôi.

“À không đúng, bây giờ cô ấy có bạn trai rồi, chính là tôi!”

Trần Thâm sửa miệng.

“Ồ, cậu cũng thật là gian xảo!” Đạo diễn làm bộ chỉ trích anh.

“Tôi xong việc rồi nhé.”

Trần Thâm nhìn thoáng qua tin nhắn trong điện thoại, không để ý đến đạo diễn nữa mà trả lời tin nhắn của Mạnh Kiều.

Trần Thâm: Công việc kết thúc rồi, chờ anh.

Mạnh Kiều phản hồi: Okkk

Trần Thâm: Okkk là gì thế?

Mạnh Kiều: Ý là siêu cấp chờ mong anh đó!

Trần Thâm: Ừm… Hiểu rồi.

Mạnh Kiều nhìn những lời này, mà nuốt nuốt nước miếng. Có phải anh hiểu sai ý không?

Mạnh Kiều: Chỉ đơn thuần là chờ mong thôi.

Trần Thâm: Ừm, muốn ăn đá bào không?

Mạnh Kiều: Muốn ăn lắm, nhưng mà em ăn không vào.

Trần Thâm: Đứng dậy đi lại một chút, dễ tiêu hóa hơn.

Mạnh Kiều: Sofa phong ấn em rồi, nó không cho em đi.

Hai người tiếp tục nói chuyện vô cùng không có dinh dưỡng như vậy cho tới khi Trần Thâm đứng trước cửa phòng của Mạnh Kiều.



Cốc cốc cốc, anh gõ cửa, gọi Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều mở cửa, đưa tay kéo anh vào phòng, còn ló đầu ra ngoài ngó ngang ngó dọc, chắc chắn không có đám chó săn mới yên tâm đóng cửa.

“Nhìn cái gì đấy?”

Trần Thần ôm lấy cô từ phía sau, hôn nhẹ lên tai cô.

“Đám chó săn.” Mạnh Kiều quay lại, đưa tay ôm cổ Trần Thâm

“Nếu bọn họ chụp được thì chúng ta lập tức công khai.”

Trần Thần hôn lên cổ cô.

“Hả?”

Mạnh Kiều có chút sững sờ.

“Anh không sợ người hâm mộ thoát fan à?”

“Anh không phải là thần tượng lưu lượng.”

Trần Thần nhéo nhéo mũi cô.

“Không cần lo lắng chuyện này, có anh ở đây.”

Lúc chiều ngủ dậy, Mạnh Kiều cũng không thật sự hối hận vì đã trao thân cho Trần Thâm nhanh như vậy. Nhưng chắc chắn một điều rằng cô không có cảm giác an toàn. Bây giờ Trần Thâm lại nói ra lo lắng trong lòng cô, cho cô một câu hứa hẹn, Mạnh Kiều cảm thấy cũng chẳng có gì đáng để cô lo lắng cả.

“Vậy anh không sợ các tài khoản marketing nói anh trâu già gặm cỏ non à?”

Cô vẫn có tâm trạng để đùa giỡn.

“Mềm thật đấy.”

Trần Thâm bóp ngực cô, hỏi:

“Anh già hả?”

Sau đó, anh đè cô lên tường, chọc cô một chút, khiến cho khuôn mặt Mạnh Kiều đỏ bừng.

“Em không chơi đâu… Eo em không thoải mái.”

Eo của Mạnh Kiều thật sự không thoải mái.

“Làm sao thế?”

Trần Thâm ôm cô ngồi trên ghế sô pha.

Bệnh này của cô xuất phát từ sự nhàn rỗi. Chỉ cần không có việc gì để làm, cô sẽ nằm ở nhà nghịch điện thoại, nằm nhiều cũng sẽ khiến eo không thoải mái.

“Có lẽ là do ngủ lâu rồi.”

Mạnh Kiều không dám nói thật. Nếu như cô mà nói thật thì có lẽ sẽ bị lão cán bộ* Trần Thâm giáo huấn một trận.

[*Lão cán bộ là từ thịnh hành trên mạng trong thời gian gần đây, chỉ những nam diễn viên có cuộc sống giản dị, kín đáo, có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân.]

“Nằm xuống đi, anh xoa bóp cho em.”

Trầm Thâm để Mạnh Kiều nằm xuống sô pha, còn mình thì ngồi bên cạnh, vén vạt áo của cô lên để mát xa cho cô.

“A… thoải mái quá!”

Mạnh Kiều chôn mặt trong chiếc gối, giọng nói hơi khó nghe.

“Kiều Kiều, đừng gục đầu vào gối.”

Động tác trên tay của Trần Thâm không dừng lại, sợ cô chôn mặt vào gối sẽ không thở được nên nhắc nhở cô.

“Anh từng học mát xa hả?”

Mạnh Kiều nghiêng đầu hỏi.

“Lúc luyện quyền có học qua một chút.”

Trần Thâm giải thích.

“Sau này đi luyện quyền cùng anh đi, em quá lười vận động.”

“Hả? Em không muốn đâu.”

Mạnh Kiều kéo dài âm thanh.



Trần Thâm hiểu rõ Mạnh Kiều. Biết cô thích cái gì, có thể sinh ra hứng thú với cái gì, tất nhiên cũng phải cho cô lý do để cô có hứng thú mới được.

“Vậy em đi xem anh luyện thì sao?”

Trần Thâm hỏi.

“Nếu em thích thì anh sẽ dạy cho em mấy chiêu phòng thân.”

Mạnh Kiều nghĩ, nếu như luyện quyền thì chắc chắn anh sẽ cởϊ áσ, cho nên cô có thể nhìn thấy cơ bụng của anh, cô nghĩ tới những giọt mồ hôi sẽ chảy dọc trên cơ bụng và cơ bắp của anh…

“Được! Em đi!”

Mạnh Kiều đồng ý rất nhanh.

Trần Thâm cười, thật là dễ lừa.

Việc mát xa vẫn tiếp tục, Mạnh Kiều ngâm nga một bài hát thiếu nhi mà lúc chiều cô nghe.

Nghe giai điệu dễ thương của cô, nhìn động tác khoa tay múa chân của cô, Trần Thâm hỏi cô:

“Có phải em không dùng hết sự đáng yêu đúng không?”

Mạnh Kiều nghe anh hỏi như vậy thì dừng động tác lại, quay đầu cười với anh, nói:

“Đúng vậy, em cũng thấy thế.”

Bởi vì mát xa nên quần áo của cô bị kéo lên, quần áo ở phía trước cũng vậy, cho nên cái bụng nhỏ mềm mại của cô lộ ra trong không khí.

Trần Thâm sờ sờ bụng cô, khom lưng, nói:

“Giúp anh nhé?”

“Dạ?” Mạnh Kiều ngây ngốc.

Trần Thâm kéo cô đứng dậy, sau đó để cô ngồi lên đùi mình, đặt tay cô lên khóa quần của mình rồi nhướng mày nhìn cô.

“Em xấu hổ.”

Mạnh Kiều bị anh nhìn như vậy thì vô cùng xấu hổ. Cô giấu mặt vào l*иg ngực của Trần Thâm.

“Vậy không nhìn nữa.”

Trầm Thâm vuốt ve mái tóc của cô

“Vâng.” Một lát sau cô mới trả lời.

Nơi đó vẫn chưa hoàn toàn cứng lên, khi sờ lên có cảm giác mềm mại. Mạnh Kiều nhéo nó hai cái, tiếp đó chạm tới hai khối cầu ở bên dưới, lực chú ý chuyển sang cọ xát hai quả bóng nhỏ kia.

“Kiều Kiều, nắm chặt lấy.” Trầm Thâm nói.

Mạnh Kiều nắm lấy gậy thịt một lần nữa, nó dần dần lớn lên trong tay cô.

“Có chút không giữ được.”

“Ừ… sờ nó.”

“Cuộc nói chuyện chuyện của chúng mình dâʍ đãиɠ quá.” Mạnh Kiều đỏ mặt nói.

“Còn có thể hơn như thế nữa đấy.” Trần Thâm hôn cô, nắm lấy đầṳ ѵú khiến cô có thêm kɧoáı ©ảʍ.

Hơi thở của Mạnh Kiều càng ngày càng nhanh, thừa nhận sự lấy lòng của anh.

“Em… Em không muốn nữa.”

Nếu như làm thêm một lần nữa, Mạnh Kiều nghĩ có lẽ cô sẽ không chịu nổi.

“Ừ, vậy thì anh không làm.”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại.

Trần Thâm thật sự không có nhúc nhích, ngón tay của anh lượn lờ bên ngoài cửa huyệt khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.

“Anh là lưu manh à?” Mạnh Kiều dùng sức nhéo thứ trong tay mình.

“Ừ.” Trần Thâm cười.

“Vậy anh làm nhẹ một chút.”

Mạnh Kiều bị anh xoa đến động tình.

Trần Thâm hôn nhẹ lên trán cô, sau đó bế người con gái đi về phòng ngủ rồi đặt cô lên giường.

“Anh sẽ nhẹ nhàng, nếu em không chịu được thì nói với anh.”