Chương 33: Phao tự điều khiển

Ngày hôm sau Mạnh Kiều dậy rất sớm, lúc này đang chọn quần áo để mặc cho ngày hôm nay, tối hôm qua cô đã đồng ý cùng Trần Thâm về nhà ăn cơm rồi.

Hiếm có chính là, sau khi Mạnh Kiều rời giường, Trần Thâm vẫn còn nằm trên giường, chăn chỉ che phần dưới eo của anh, còn lưng vẫn lộ ở bên ngoài.

Mạnh Kiều mặc váy ngủ nhào vào bên mép giường, cô nắm tai Trần Thâm, nói: “Anh yêu ơi, cứu em.”

“Cần một nụ hôn.” Trần Thâm nhắm mắt lại, nói.

Mạnh Kiều hôn “chụt” một cái lên lưng anh.

“Không đúng vị trí, hỏi đáp thất bại.”

Mạnh Kiều lại cắn một cái lên lưng anh. Trần Thâm bật cười, chỉ về phía tủ quần áo, nói: “Cái kia, cái màu trắng.”

Đi đến trước tủ quần áo, Mạnh Kiều lấy ra chiếc váy trắng, cổ vuông và đuôi váy lá sen mà mình mới mua gần đây.

Mạnh Kiều thay váy, xoay một vòng, hỏi: “Có ổn không ạ?”

Trần Thâm đã rời giường. Anh cầm lấy cái áo rơi dưới đất mặc vào người, sau đó đi tới trước mặt Mạnh Kiều, hai tay đỡ eo cô, cúi đầu hôn cô, trả lời: “Chắc chắn là ổn.”

Mạnh Kiều đi tới trước gương ngắm nghía, cuối cùng cô quyết định sẽ mặc chiếc váy này.

Trần Thâm ôm cô từ phía sau, nghiêng đầu hôn cô, nghĩ tới việc lát nữa cô sẽ trang điểm, anh lại hôn nhiều thêm một chút.

Hôn xong, anh hỏi: “Mua gương rồi?”

Mạnh Kiều đỏ mặt, không nói gì.

“Em có cảm thấy thiếu gì đó không?” Trần Thâm nhìn người trong gương, nói.

Mạnh Kiều cũng nhìn vào trong gương, hỏi lại: “Thiếu cái gì ạ?”

Tựa như Trần Thâm làm ảo thuật, trên tay anh xuất hiện một chiếc vòng cổ. Anh cúi đầu, nghiêm túc đeo lên cho Mạnh Kiều.

“Úi, anh chuẩn bị từ khi nào vậy?” Mạnh Kiều sờ mặt dây chuyền.

“Từ lâu rồi.”

“Cảm ơn anh! Muah.”

“Nằm cùng anh thêm một lát, đến lúc về nhà, em lại bị ba mẹ anh bá chiếm.

Một tay Trần Thâm kéo tay Mạnh Kiều đi đến mép giường, dùng chân móc cô vào giường.

“Em còn chưa chuẩn bị quà cho người nhà anh.”

“Ba mẹ nói không cho em mua quà, nếu không sẽ không cho anh về nhà.”

Mặc dù Trần Thâm nói không mua quà, nhưng vẫn không lay chuyển được Mạnh Kiều. Ở trên giường trêu chọc nhau vài phút, anh đã bị cô dựng dậy chuẩn bị rồi ra ngoài mua quà.

Xe chạy đến nhà ba mẹ Trần Thâm, trước khi xuống xe, hai tay Mạnh Kiều chắp trước ngực, buông mặt dây chuyền mà Trần Thâm tặng cho mình ra, nhắm lại, cầu nguyện: “Anh Trần Thâm thân yêu, tiếp thêm sức mạnh cho em đi.”

Trần Thâm chống tay ở trên tay lái, nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu, anh rất muốn hôn cô.

Nhưng mà Mạnh Kiều không cho anh hôn mặt cô, nói là không muốn để anh ăn đồ trang điểm, không tốt cho sức khỏe.

Tuy nhiên, Trần Thâm biết, thật ra cô sợ anh làm nhòe lớp trang điểm của cô.

“Em có cảm giác anh muốn hôn em.” Mạnh Kiều ngửa người ra sau, dựa vào cửa xe.

Cô khép ngón trỏ và ngón giữa lại, đặt lên môi mình, sau đó ấn lên môi Trần Thâm.

“Như vậy được chưa nè?” Cô hỏi.

Lần này, Trần Thâm cười thành tiếng.

“Hôm nay cũng có Trần Yên.” Xuống xe, Trần Thâm trấn an cô.

Mạnh Kiều thả lỏng một chút.

Từ xa, mẹ Trần Thâm đã nghe được tiếng xe vào nhà, bà ấy kích động đứng chờ hai người ở cửa.

“Kiều Kiều, cuối cùng hai đứa cũng tới rồi.”

“Cháu chào dì ạ.” Mạnh Kiều chào xong thì tặng quá mà mình đã chuẩn bị.

“Ôi trời, đã nói là không cần tặng quà mà. Trần Thâm, con không truyền đạt tin tức hả?” Nửa câu sau là nói với Trần Thâm.

“Kiều Kiều nói khăn lụa này cao quý và nhã nhặn giống khí chất của mẹ, cho nên nhất định phải tặng cho mẹ.”

Biết là lời khách sáo, nhưng lời dễ nghe ai chẳng thích nghe. Mẹ Trần Thâm cười rất vui vẻ. Bà ấy đưa Mạnh Kiều vào nhà, giới thiệu họ hàng này, họ hàng kia cho cô.

Trần Thâm chắp tay sau lưng đi phía sau họ, nhìn thấy Mạnh Kiều nắm chặt góc váy, cảm thấy có hơi buồn cười. Bình thường cô làm trời làm đất, ấy thế mà cũng có ngày lo lắng như vậy. Nhớ đến lần họp kịch bản trước đây, đến bút cô cũng không mang theo.

“Mẹ, con đói bụng.” Trần Thâm làm kỵ sĩ tới giải cứu công chúa.

Hôm nay có cô bác trong nhà tới, đều là người thân thiết cả, cho nên Trần Thâm cũng rất tùy ý, chào hỏi qua thì ngồi xuống bên cạnh Mạnh Kiều.

“Đói bụng thì vào phòng bếp, con đi ăn đi. Lớn như vậy rồi, còn muốn mẹ bón cơm cho con à?” Mẹ Trần Thâm lườm anh.

“Kiều Kiều cũng đói bụng. Sáng sớm cô ấy đã đi chọn quà cho mọi người rồi, còn chưa có ăn cơm.” Trần Thâm nói thật.

“Ôi, đứa nhỏ này, nào nào nào, nhanh lên, đi ăn cơm trước, không thể bị đói được.” Mẹ Trần Thâm đưa hai người đi ăn cơm trước.

“Mẹ, mẹ đi nói chuyện với cô bác đi, bọn cơm ăn cơm xong sẽ qua đó.”

Mẹ Trần Thâm cũng biết nếu mình ở đây thì có lẽ Mạnh Kiều sẽ không ăn cơm, cho nên về phòng khách trước.

Chờ mẹ của Trần Thâm đi rồi, Mạnh Kiều thoáng thả lỏng, cô nói: “Người nhà anh ai cũng có khí chất nhỉ?”

“Cho nên sẽ không ăn em đâu.” Trần Thâm cười cô.

“Lần đầu tiên đương nhiên phải lo lắng rồi!”

“Ừm, vậy thì sau này về nhiều hơn.” Trần Thâm đưa trứng gà đã bóc vỏ cho Mạnh Kiều.

Trong phòng khách, mấy người lớn thấy một màn như vậy thì như trở thành nữ sinh trẻ tuổi, cười nói cực kỳ vui vẻ.

“Mấy người nhìn Trần Thâm như vậy.” Mẹ của Trần Thâm là người cười nhiều nhất. Bà đang nghĩ nên đặt tên cho con của hai người là gì.

“Tình cảm của vợ chồng son thật tốt.” Cô của Trần Thâm cũng cười.

“Đúng vậy. Kiều Kiều cũng thật là xinh đẹp.” Bác của Trần Thâm uống một ngụm trà. Bà ấy cũng là người đầu tiên theo dõi những bộ phim truyền hình của Mạnh Kiều.

Ba người lớn ríu rít bàn luận về bộ phim mà mình đang xem.

Trong chốc lát, Trần Yên cũng tới rồi. Cô nàng tinh nghịch, đáng yêu, trêu chọc mọi người trong nhà vô cùng vui vẻ. Hơn nữa, cô ấy cũng mang theo ảnh chụp đã chỉnh sửa xong của Mạnh Kiều và Trần Thâm tới để mọi người cùng xem. Chuyện này cũng giúp Mạnh Kiều dời đi lực chú ý.

Thời gian tâm sự cũng đến quá nhanh. Buổi chiều, mẹ Trần Thâm cùng với cô và bác gọi thêm hàng xóm cách vách tới chơi mạt chược. Cũng không nói chuyện phiếm với mấy người trẻ tuổi nữa, để cho họ ra ngoài bơi lội giải nhiệt.

Mạnh Kiều ngồi dưới cây dù xem ảnh chụp, Trần Thâm và Trần Yên bơi dưới nước.

Đang xem vui vẻ, bỗng có người hất nước vào người cô.

Trần Thâm ghé vào bên bể bơi, nói: “Xuống đây đi, anh dạy em bơi.”

“Không đâu, em không muốn phơi nắng.” Mạnh Kiều uống một ngụm nước trái cây, lắc đầu.

Trần Thâm chống lên thành bể, cả người dính đầy nước ngồi xuống bên cạnh cô, cướp lấy nước trái cây trong tay cô, uống vài ngụm.

Mạnh Kiều giống như bánh sandwich, hai tay dán vào trước trước bụng và sau lưng Trần Thâm, khiến cho lòng bàn tay vốn nỏng trở nên mát mẻ.

“Thế nào?” Mạnh Kiều đưa điện thoại cho anh, đang nghĩ sẽ chọn mấy tấm rồi treo ở trong nhà.

“Đều rất đẹp.” Trần Thâm xem qua, sau đó nói: “Chụp ở bể bơi cũng rất đẹp.”

“Anh muốn gạt em xuống nước chứ gì? Em không dễ bị lừa đâu, lêu lêu lêu.”

Trần Thâm dựa lên vai cô, giọng điệu tiếc nuối: “Haiz, bị em phát hiện rồi.”

Mạnh Kiều cười rất vui vẻ: “Được rồi, được rồi, em xuống cùng anh.”

Chờ hai người xuống nước, Trần Yên lại chạy lên bờ, đang nghịch máy ảnh của mình.

Trần Thâm nâng bụng của Mạnh Kiều, để cô thử nổi. Nhưng mà nước trong bể khiến cho ngực cô có cảm giác áp bách khiến cô sợ hãi. Thử vài lần cũng không thành công.

“Thôi, em không học nữa đâu.” Mạnh Kiều không muốn thử nữa, cho nên không tự giác được mà làm nũng. Cô đứng lên chân của Trần Thâm, cố gắng để mình nổi lên mặt nước.

Trần Thâm nâng mông bế cô lên, nói: “Leo lên người anh, đưa em đi bơi vài vòng.”

Một tay Mạnh Kiều ôm cổ anh, một tay làm ra dáng vẻ siêu nhân cất cánh, “Đi thôi!”

“Chị dâu, nhìn bên này!” Trần Yên đứng trên bờ chụp ảnh cho hai người.

Sau đó, Mạnh Kiều đăng một bức hình lên vòng bạn bè, giải thích rằng đây là phao bơi tự điều khiển.

Bơi lội! Thoải mái!