Chương 57: Ngày lành một đi không trở lại

Hoàng Lão Thực nghe xong hàm hồ nói: “Nhà bà nội ngươi cơm không đủ.”

Hoàng Tước Nhi nghe xong thất vọng không thôi.

Trong nhà chỉ có cơm, không có đồ ăn. Cha ăn rồi, nàng cũng ăn, muội muội

cũng ăn rồi, chỉ có nương còn chưa ăn. Nương còn đang bệnh. Sinh bệnh

không phải nên ăn mới tốt sao?

Hoàng Lão Thực nhìn bộ dáng lo lắng của con gái, trước nay hắn chưa từng bận tâm vậy mà bây giờ có chút xấu hổ.

Thì ra, hắn tới nhà cha mẹ, quả nhiên Hoàng đại nương cho rằng Phùng Thị

giả bệnh, mục đích là muốn trị chồng, còn vì cho cha mẹ chồng biết mặt:

kêu con trai ngươi đến làm việc, vậy ngươi nuôi hắn đi.

Nàng tức

giận đến hai mắt phát đen, mắng: “Ăn cái đầu mẹ ngươi! Đồ vô dụng! Nàng

bệnh cái rắm! Nàng không muốn ngươi ở đây giúp đỡ, muốn dằn mặt ta, bỏ

gánh* mà.”

Hoàng Lão Thực vội nói: “Nương, nương Tước Nhi thật bị bệnh, nằm ở trên giường.”

Hoàng đại nương càng tức giận, hô: “Nàng thoải mái quá! Lúc này là lúc nào mà ngủ. Ngủ, cho nàng ngủ! Ngủ chết luôn đi mới tốt!”

Đúng lúc này, Hoàng lão cha và Hoàng lão Nhị gánh bắp trở về.

Sau khi hỏi rõ tình huống, Hoàng lão cha nhìn con trai lớn quát: “Cút cho lão tử!”

Hắn và bà già cùng một dạng, cho rằng Phùng Thị muốn thị uy với cha mẹ

chồng nên giả bệnh làm bộ làm tịch, theo ngôn ngữ nông thôn là bỏ gánh

không làm.

Hắn thấy con trai lớn uất ức, thật hận không thể bỏ Phùng Thị người phụ nữ kia ngay.

Nhưng con trai lớn thành thật như thế, còn kéo theo 2 tiểu nha đầu phiến tử, bỏ phụ nữ kia sợ sẽ không tìm được vợ, nên cố nhịn.

Hoàng Lão Thực không nghĩ tới sẽ như vậy, lặp lại lời giải thích nhưng không ai tin, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.

Phượng Cô nhìn ánh mắt của hắn, giật mình, vội vàng khuyên nhủ: “Cha, nương,

bớt giận. Mặc kệ đại tẩu có bị bệnh hay không, trong nhà khẳng định

không nấu cơm. Đại ca tới sao có thể không cho cơm ăn chứ. Đây không

phải là con trai ruột của ngươi sao.”

Nói xong kêu Hoàng Lão Thực ngồi xuống, lập tức bưng cơm, đồ ăn lên bàn.

Vợ chồng Hoàng lão cha nghĩ cũng phải, nên không đuổi người nữa.

Hoàng đại nương hận mắng: “Xem em dâu ngươi làm vợ như thế nào. Vợ ngươi

không có nửa điểm bằng nàng. Hiền lành bằng một nửa nàng, ta chết cũng

có thể nhắm mắt!”

Hoàng Lão Thực không lời nào để nói.

Em dâu luôn hòa khí, quả thật rất hiền lành.

Phượng Cô nghe xong cười khẽ.

Mặc kệ đại tẩu bệnh thật hay giả, đuổi đại bá đi đều không tốt. Buổi sáng

hắn còn giúp làm việc, người trong thôn biết sẽ nói một bữa cơm cũng

không cho con trai ruột ăn, sẽ bị nhàn thoại.

Ăn cơm thì ăn cơm, ăn cơm xong, không phải còn có thể giúp làm việc sao!

Cả nhà ăn cơm, Hoàng lão cha lại buông bát, nhìn con trai ngồi yên nói:“Còn thất thần làm chi? Còn không mau đi gánh bắp ngô đi!”

Hoàng Lão Thực nghe xong, vội cười làm lành nói: “Cha, vợ ta bị bệnh, trong

nhà không nấu cơm, ta muốn mang chút cơm về cho nàng cùng Tước Nhi ăn.

Buổi chiều ta còn phải lột da phơi bắp, không thể tới đây hỗ trợ.”

Hắn ăn xong, liền nhớ đến phải mang cơm cho Phùng Thị và Tước Nhi. Nhưng

vừa rồi cha mẹ nổi giận, hắn phải nói thế nào đây? Vừa lúc Hoàng lão cha hỏi, hắn vội nói ra.

Cái này, chẳng những Hoàng lão cha và

Hoàng đại nương phẫn nộ, ngay cả Phượng Cô cũng ngạc nhiên, Hoàng lão

Nhị khinh bỉ nhìn đại ca ——

Là chuyên môn tới kiếm cơm!

Còn trực tiếp đây lui an bài của cha, thật bất hiếu!

Cuối cùng Hoàng Lão Thực bị lão cha câm gậy đuổi ra ngoài.

Cơm, dĩ nhiên là không mang theo.

Hai cụ cảm thấy đứa con trai này hoàn toàn bị con dâu nắm đầu. Cũng không

biết đời trước mình tạo nghiệt gì mà cưới một nàng dâu như vậy.

Cha không mang cơm về, Hoàng Tước Nhi cũng không nghĩ nhiều.

Mỗi người đều có thói quen, ông bà nội không thích bên này, trong lòng nàng chưa bao giờ trông cậy vào bọn họ, bởi vậy cũng không cảm thấy có gì

không ổn. Ngược lại Nhậm Tam Hòa thường đưa con mồi đến, hôm nay bỗng

nhiên nói không cho, trong lòng nàng rất kinh hoảng, không biết vì sao

Nhậm thúc giận.

Về đến nhà, Hoàng Tước Nhi nhóm lửa, vụng về xào một chén ớt chuông xanh, lại nấu 2 cái trứng gà.

Đây là lần trước vợ Đại Đầu dạy nàng nấu. Nói lúc nấu không thể đυ.ng vào

trứng gà, bằng không dễ bị vỡ. Cho nên, nàng nấu lửa lớn, đem cái trứng

gà nấu thành cứng như quả cầu sắt.

Làm Phùng Thị nhìn tới thức ăn và trứng gà được đưa tới trước giường, ánh mắt đỏ lên.

Nàng không nói tiếng nào cắn răng ăn.

Ớt xào quá mặn, trứng gà quá cứng, nàng cũng không hé môi.

Đợi ăn xong, nhìn Hoàng Tước Nhi nói: “Buổi tối đừng nấu trứng. Nương nằm một chút là dậy.”

Hoàng Tước Nhi cao hứng lên tiếng, đem chén đũa thu thập.

Nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, Phùng Thị lặng lẽ rơi lệ.

Từ đó về sau, Nhậm Tam Hòa không hỗ trợ Hoàng Lão Thực làm việc, cũng

không đưa con mồi qua Hoàng gia, càng miễn bàn đến chuyện làm xiêm y.

Cùng lúc đó, ẩm thực Lâm gia phong phú chưa từng có.

Lâm Đại Đầu cũng hào phóng thần kỳ. Mỗi bữa cơm trưa hoặc tối đều cho Thu

Sinh hoặc Hạ Sinh đưa qua một chén nhỏ thịt cho Hoàng Tước Nhi. Chén gỗ

rất nhỏ, loại đựng cơm cho Lâm Xuân ăn. Trong bát chỉ có mấy miếng thịt, một chút canh, vừa vặn đủ cho Hoàng Tước Nhi ăn một bữa cơm.

Đỗ Quyên bội phục muốn chết.

Đây là thi hành ẩm thực “Chế tài”: Nay nàng bú sữa vợ Đại Đầu, có thể không cần lo. Hoàng Tước Nhi mỗi ngày ăn thịt, càng lớn càng tốt. Nhưng những người khác của Hoàng gia thì chút ưu việt cũng đừng nghĩ dính.

Chủ ý này chỉ có Lâm Đại Đầu có thể nghĩ ra, hẳn không phải là của Nhậm Tam Hòa.

Quả nhiên Đỗ Quyên không đoán sai. Đây chính là chủ ý của Lâm Đại Đầu.

Nhậm Tam Hòa đâu có tính toán như vậy!

Hắn chỉ nói Lâm gia thường kêu Hoàng Tước Nhi qua ăn cơm, bằng không mỗi ngày đưa một chén thịt qua cho nàng ăn.

Lâm Đại Đầu nhiều kế, lĩnh hội đầy đủ “ý nói” của Nhậm Tam Hòa, dùng chén

của Lâm Xuân đưa thịt. Hoàng Lão Thực và Phùng Thị dĩ nhiên sẽ ngượng

ngùng không ăn.

Ngày một dồn ép, Hoàng Lão Thực không chịu nổi.

Đơn giản không có thịt, hắn cũng không trông cậy vào. Nhưng mỗi ngày lúc ăn cơm, trong bát con gái đều có thịt, sao hắn có thể thấy mà không thèm

nha!

Kỳ thật bắt đầu từ lần đầu tiên, Hoàng Tước Nhi đã chia thịt cho cha mẹ, bị Phùng Thị quát lớn “ Ở đâu ra mà nhiều lời như vậy, ăn phần của ngươi đi!”, nàng mới không dám chia nữa.

Từ đó mỗi ngày nàng ăn mảnh, ăn đến lòng tràn đầy kinh hãi, cũng không thấy hạnh phúc.

Ngày hôm đó, nàng thấy Hoàng Lão Thực thèm thuồng nhìn chằm chằm chén của

nàng, vừa vặn Phùng Thị đứng dậy bới cơm đi, vội nhỏ giọng nói với hắn:“Ta ăn no. Còn có một miếng thịt, cha ăn đi.”

Hoàng Lão Thực đích thực không chịu đựng được, nghĩ dù sao Lâm gia cũng đưa qua mỗi

ngày. Hắn ăn một miếng, ngày mai Tước Nhi vẫn có thịt ăn. Vì thế vừa

khen khuê nữ hiểu chuyện hiếu thuận, vừa cười thò đũa gắp.

Phùng Thị đi vào, thấy vậy một đũa đánh qua làm miếng thịt rớt xuống, trầm

mặt mắng: “Ngươi chết thèm sao? Tổng cộng có 2 miếng thịt, ngươi còn

đoạt của Tước Nhi. Người ta đưa cho Tước Nhi ăn, không phải nuôi một nhà của ngươi. Ngươi không biết xấu hổ như vậy, sau này ngay cả Tước Nhi

cũng không được ăn, cho ngươi vui sướиɠ.”

Đỗ Quyên nghe được thập phần ngoài ý muốn, xem ra là nương hiểu.

Phùng Thị đương nhiên hiểu. Nàng không như Hoàng Lão Thực, hồ đồ.

Tuy không biết tại sao nhưng nàng biết Nhậm Tam Hòa sinh khí, hơn nữa còn

là từ lần trước Hoàng Lão Thực giúp cha mẹ chồng làm việc.

Nay người ta đã không muốn giúp Hoàng gia, ưu việt đều rơi xuống Lâm gia.

Mỗi ngày Lâm gia đưa thịt đến cũng không quên nói một câu “Đây là cho Tước

Nhi ăn”, rõ ràng là không muốn cho bọn họ ăn. Nếu không thì đã dùng cái

bát lớn một chút đựng thịt. Nếu bọn họ không mặt không mũi ăn theo, chỉ

sợ sau này ngay cả phần của Hoàng Tước Nhi cũng không có.

Cho nên nàng kiên quyết không ăn, cũng không cho Hoàng Lão Thực ăn.

”Hừ hừ!” Nàng cười lạnh thầm nghĩ, “Thế này mới tốt đây! Chỉ cần 2 đứa bé

có ăn là được. Lão nương không ăn, cũng không cho các ngươi dính tiện

nghi. Mọi người đều không trông cậy vào, rất khỏe mạnh!”