Nếu có bạn thân kiếp trước của Đỗ Quyên ở đây, chắc chắn sẽ bĩu môi châm chọc nàng, nói nàng là cao thủ. Ngẫm lại xem, người ta vì nàng tự sát, nàng cũng không mảy may dao động, huống chi chút chuyện nhỏ này.
Đỗ Quyên cũng không cảm thấy.
Hơn nữa nói chuyện trước mắt, nàng "A a" kêu hai tiếng, muốn làm Phùng Thị tỉnh lại.
Bởi vì nàng cảm giác cả người Phùng Thị run rẩy, tức giận rất lợi hại, cứ giằng co với nãi nãi như vậy, không biết sẽ ra chuyện gì.
Phùng Thị cúi đầu nhìn Đỗ Quyên trong ngực, cười đến hồn nhiên, nhớ tới xiêm y màu vàng kia, chung quy không thể nhịn được nữa, chất vấn bà bà nói: "Nương, trong mắt người còn có cháu gái này sao? Không chiếu ứng nàng cũng coi như xong, còn đem xiêm y của nàng tặng cho người. Nương thấy nàng là con gái nên chướng mắt, không đếm xỉa nàng!"
Phí tâm cố sức làm xiêm y, còn chưa được mặc lên người đã bị cầm đi, nàng đích thực nuốt không trôi khẩu khí này.
Hoàng đại nương thấy Phùng Thị cứ sặc thanh chất vấn như vậy, căn bản không để bà bà này vào mắt, cũng tức giận đến run run.
Nàng lớn tiếng nói: "Xiêm y do ngươi bỏ tiền ra mua sao? Còn không phải con ta cùng Nhậm tiểu ca thân thiết mới lấy được. Bằng không ngươi cho rằng có chuyện tốt lạc trên người ngươi? Ngươi nằm mơ hả! Con ta kiếm được đồ, cho con gái cũng tốt, cho cha mẹ cũng tốt, cho cháu cũng tốt, ngươi dám nói không?"
Mẹ chồng nàng dâu nháo, Hoàng Lão Thực nghe chạy tới, ngượng ngùng nhìn Phùng Thị nói: "Nương Tước Nhi, ngươi trở lại? Vừa rồi nương đến, nói trong nhà muối ăn không có, ta lấy mấy cân cho nàng. Còn có xiêm y của Tước Nhi chia một bộ cho Tiểu Bảo mặc. Ngày kia cháu trai đại mợ tắm ba ngày..."
Phùng Thị đã nghe không rõ nam nhân nói gì, chỉ kỳ quái tại sao mình còn đứng được không té xỉu.
Hoàng đại nương càng tức giận, còn xấu hổ.
Nếu nói thịt thỏ và xiêm y, nàng lấy hợp tình hợp lý nhưng muối lại bất đồng. Muối do nhà mẹ đẻ của Phùng Thị mang đến, lần trước cũng đưa một chút cho bọn họ.
Hôm nay lấy bảy tám cân, có chút nhiều, nàng liền cảm thấy chột dạ, giấu ở đáy rổ, ép tới bẹp, tận lực không cho người nhìn ra, ai ngờ Lão Thực lại giáp mặt nói ra.
Nàng nổi giận quở trách Hoàng Lão Thực nói: "Xem ngươi thật có tiền đồ! Chẳng lẽ ngươi mỗi ngày chỉ ăn cơm không làm việc, dựa vào vợ nuôi? Cứ như ngươi, nhà ai còn dám nuôi con trai? Nuôi lớn con trai cưới vợ quên nương!"
Phùng Thị nghe xong lời nàng, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, nhớ tới lời Phùng Trường Thuận dạy, vội chất vấn: "Nương nói lời này, là chúng ta chưa cho cha mẹ đồ ăn, hay là không hiếu kính ngày tết? Nương luôn nói con trai cả phải chiếu ứng, sao không thấy cha mẹ và tiểu thúc lấy vài thứ đến chiếu ứng chúng ta?"
Hoàng đại nương không ngờ nàng nói ra lời này, rõ rệt bị kiềm hãm, liền hô lên: "Ngươi đang giáo huấn bà bà hả? Cha ngươi lần trước cho ngươi kính trà tạ lỗi ta, mới qua hai tháng ngươi liền quên? Có muốn lại mời cha ngươi vào núi?"
Đỗ Quyên khinh thường phiên mắt, nghĩ rằng nếu ông ngoại ta ở đây, ngươi dám như vậy?
Hoàng đại nương cũng biết những lời này là phô trương thanh thế, nên sau khi nói xong thở hồng hộc bỏ đi, để lại Phùng Thị trừng Hoàng Lão Thực, hận không thể ăn hắn.
Nàng không dám tiến lên đoạt lại xiêm y, đem lửa giận phát trên người chồng mình, lên tiếng mắng Hoàng Lão Thực nửa ngày, buổi tối còn không cho hắn lên giường ngủ.
Hoàng Lão Thực đành phải ngủ đến trên gác xép.
Đêm đó, Phùng Thị ở trên giường trằn trọc trăn trở, nỗi phẫn hận khó nguôi.
Bởi vì chuyện này, ngăn cách giữa Phùng Thị và cha mẹ chồng càng sâu hơn, như lời Phùng Trường Thuận nói, đồ bị lấy đi nhưng vẫn đắc tội người, không được tốt gì.
Sự tình còn chưa xong.
Bởi ruộng đất nhà Đỗ Quyên ít, lúc thu gặt phải tranh thủ thời gian làm. Nhậm Tam Hòa sẽ đến giúp một tay cho nên làm nhanh. Chủ yếu việc làm xong phải vội những chuyện vặt.
Bên Hoàng lão Nhị liền căng thẳng chút.
Vì ruộng đất nhiều, thứ hai Hoàng lão Nhị có tay nghề thợ mộc, thường tiếp những mối nhỏ, giúp người ta làm bàn ghế gì đó.
Những mối vụn vặt này, cha Lâm Đại Mãnh là
thợ mộc có danh tiếng sẽ không tiếp. Hắn chỉ làm trọn bộ dụng cụ, hoặc là giúp người làm phòng lớn.
Đến mùa thu hoạch vụ thu, Hoàng lão Nhị vừa muốn làm việc nhà nông, vừa muốn làm nghề mộc, thật rất bận rộn.
Ngày hôm đó, Hoàng lão cha thấy nhà lão Đại thu bắp ngô đậu phộng đậu tương không sai biệt lắm, còn chút đỉnh việc nên kêu Hoàng đại nương gọi hắn lại đây hỗ trợ thu bắp ngô.
Đây cũng là chuyện thường tình. Huynh đệ dĩ nhiên phải trợ giúp lẫn nhau. Hoàng Lão Thực không nói hai lời liền đi.
Hắn vốn đang ở dưới ruộng thu đậu phộng. Đậu phộng nhổ xong phải gánh về nhà, để lại hai đống lớn dây đậu phộng ở phía đầu ruộng.
Thứ này cũng phải gánh về nhà, có thể cho heo ăn.
Phùng Thị vừa mang một gánh đi, quay đầu tìm không thấy chồng mình, trong lòng buồn bực.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hắn khẳng định đi ra chỗ ruộng khác làm, nên dùng sọt cố lấp đầy một sọt lớn, nặng đến đỏ mặt tía tai, ép tới mồ hôi ướt đẫm, đi về nhà.
Đi qua nhà cha mẹ chồng phảng phất nghe được tiếng cười nói của Hoàng Lão Thực.
Nàng thò đầu xem, Hoàng Lão Thực đang khiêng một gánh nặng bắp. Hoàng lão Nhị đang ngồi tại cửa Tây sương làm nghề mộc. Phượng Cô cùng bà bà ngồi tại trên ghế nhỏ bóc vỏ bắp, đánh thành chuỗi treo lên cây trúc. Đại Nữu và Tiểu Bảo cũng ở bên cạnh, cả nhà vừa nói vừa cười.
Nhất thời Phùng Thị tức giận đến tay chân phát lạnh, đứng không vững đánh ngã gánh nặng trên vai.
Nàng hô to một tiếng "Hoàng Lão Thực" nhưng không có tiếng, bởi vì quá phẫn nộ, lòng lại tràn đầy tuyệt vọng, cảm thấy cuộc sống này không có cách nào qua.
Tâm tư nặng nề, hận không thể chết mới tốt, đơn giản nằm xuống đất.
Hoàng Lão Thực còn chưa nghe, vẫn là người đi ngang qua nhìn thấy Phùng Thị ngã vào bên ngoài Hoàng gia, vội vàng đi vào kêu người, cả nhà mới ra ngoài, mới phát hiện.
Hoàng Lão Thực trợn tròn mắt, dùng sức đung đưa Phùng thị, "Tước Nhi nương, Tước Nhi nương, đây là chuyện gì?"
"Ta còn muốn hỏi ngươi đây là chuyện gì?"
Người nói chuyện Nhậm Tam Hòa.
Hắn sở dĩ giúp Hoàng Lão Thực làm việc, nghĩ sớm chút làm xong, Phùng Thị có thể tới chiếu cố Đỗ Quyên. Hoàng Tước Nhi còn quá nhỏ.
Ai ngờ việc đã làm xong, trong nhà vẫn không thấy bóng dáng người lớn, như cũ để một bé gái bốn năm tuổi chiếu cố em bé hơn bốn tháng.
Hắn nổi giận, chạy tới ruộng của Hoàng Lão Thực xem xảy ra chuyện gì.
Không tìm được Hoàng Lão Thực, lại nhìn thấy Phùng Thị gánh đòn gánh đi ở phía trước.
Hắn định đi lên hỏi, đã thấy nàng té xuống đất.
Hoàng Lão Thực nghe hắn hỏi, mờ mịt nói: "Không biết a! Ta đi ra nàng đã như vậy."
Nhậm Tam Hòa trầm mặt nói: "Ta hỏi ngươi không ở ruộng làm việc, đã chạy đi đâu?"
Hoàng Lão Thực nói: "Ta giúp lão Nhị thu bắp ngô."
Nhậm Tam Hòa đã từng nghe chuyện nhà bọn họ từ Lâm Đại Đầu, lúc này nhìn lướt qua sân Hoàng gia, sao còn không rõ duyên cớ, cũng có chút nộ khí. Đột nhiên nhìn thấy Tiểu Bảo đang mặc quần áo màu thiên thanh của Hoàng Tước Nhi, ánh mắt cau lại, trong lòng càng tức giận.
Hắn liền nhìn Hoàng Lão Thực châm chọc nói: "Ngươi thật hiếu thuận với đệ đệ ngươi. Bỏ mặc việc nhà mình không làm, tới đây hỗ trợ."
Hoàng đại nương vừa nghe sinh khí, lớn tiếng nói: "Nhậm tiểu ca, không thể nói dối, lão Đại đã làm xong việc đồng áng mới đến giúp huynh đệ."
Hoàng Lão Thực vội gật đầu nói: "Đúng..."
Mới nói một chữ "đúng" là không nói được nữa, bởi vì ánh mắt chạm đến Phùng Thị và gánh nặng nàng gánh —— cái này cũng tính việc mà.
Người thành thật rối rắm.
Nhậm Tam Hòa căn bản không nhìn Hoàng đại nương, cũng không nhìn Hoàng lão Nhị và Phượng Cô.
Ở trong mắt hắn, bọn họ tựa như con kiến vậy, không đáng hắn mắt nhìn thẳng, càng không đáng để hắn đi tranh cãi, ngay cả trừng phạt cũng khinh thường.
Hắn cười lạnh đối với Hoàng Lão Thực nói: "Trong nhà để bé gái bốn tuổi chiếu cố đứa bé mấy tháng, còn phải làm việc nhà. Vợ thì như trâu gánh đòn gánh làm việc nặng, về nhà còn phải nấu cơm cho ngươi ăn, ngươi lại chạy tới giúp đệ đệ làm việc. Vì sao ngươi muốn thành thân cưới vợ sinh con? Không bằng ngươi ở lại bên này cùng huynh đệ sống nuôi cháu càng tốt hơn."
Nói xong, xoay người rời đi.
Không đi, chẳng lẽ muốn ở lại cùng mẹ con anh em người ta cãi nhau?
Phi, bọn họ cũng xứng sao!