Phùng Thị gật đầu,
nàng vốn chuẩn bị chia cho nàng một chút. Nhiều đồ ăn dư như vậy, không
chia bớt đi nhà mình và nhà Lâm Đại Đầu cũng ăn không hết. Thời tiết này để tới ngày mai sẽ bị thiu, sẽ uổng phí. Chút tình người này nàng sẽ
làm.
Vì thế liền đem bát thịt hoẵng kia cho nàng, lại cầm
một chén thịt thỏ và chỉ vào một thùng đồ ăn thừa từ buổi trưa, nói cũng cho nàng.
Phượng Cô rất cao hứng, vội nhận.
Hoàng
đại nương lại nhìn chằm chằm vào mấy cái bát trên tấm thớt nổi lòng
tham, bởi vậy nói: “Nhà lão Đại, thịt hươu kia cũng cho Bảo Nhi ăn đi.
Trẻ con ăn ít, lúc nãy ăn chưa đủ đâu. Tước Nhi ăn đến đau bụng, Lâm nãi nãi nói ngày mai nàng chỉ có thể ăn chút cháo loãng, Hoa Nhi còn đang
bú sữa. Những rau khô, đậu tương, đậu phộng chúng ta không cầm về, đều
để lại cho ngươi, nghe nói ngươi bỏ ra không ít. Thịt này ngươi lấy
nhiều thêm chút cho Bảo Nhi đi, không ăn cũng bị thiu.”
Mẹ
chồng nàng dâu thật là oan gia kiếp trước. Chỉ cần Phùng Thị vừa nghe
Hoàng đại nương nói chuyện, trong lòng liền bốc hỏa. Đã chia hai chén
thịt cho nàng còn muốn thêm, còn nói rất dễ nghe. Cái gì mà “rau khô,
đậu tương, đậu phộng đều để lại cho ngươi “, giống như nàng chiếm hết
tiện nghi vậy. Cho dù con trai và con dâu cả không to miệng, Tước Nhi
không thể ăn, cũng phải chia cho Lâm gia người ta chứ! Tiệc rượu hôm nay là do Lâm Đại Đầu dẫn đầu bày ra. Con mồi cũng do và đường ca người ta
lên núi săn về. Nếu không phải vì mặt mũi của Lâm Đại Đầu, Lâm Đại Mãnh
mặc kệ con gái nhà ngươi trăng tròn hay trăng khuyết.
Lòng
nàng tràn đầy nộ khí, nghiêm mặt cứng rắn đáp: “Mấy bát đồ ăn này dành
cho Đại Đầu tẩu tử. Nhà nàng có vài đứa con trai. Rau khô kia nương đều
cầm về đi. Chúng ta khổ một chút không có việc gì.”
Hoàng đại
nương nghe nàng muốn đưa cho Lâm Đại Đầu, rất không cao hứng, nghĩ rằng
khuỷu tay ngươi cong ra ngoài, cho dù chia cho 2 nhà, Hoàng gia cũng nên được một chút thịt hươu. Tước Nhi không thể ăn, đương nhiên nên cho
Tiểu Bảo ăn. Cho dù Tước Nhi có thể ăn cũng nên chia một chút cho đệ đệ. Hoàng gia chỉ có một cây dòng độc đinh.
Lại nghe nàng nói
muốn mình đem rau khô về, chợt nhớ tới lời nói của vợ Đại Mãnh lúc nãy,
bất giác nghi ngờ, chất vấn: “Ngươi không muốn cho thịt coi như xong,
cháu ngươi không ăn thịt hươu kia cũng không chết, lôi ra chuyện không
liên quan ra làm cái gì? Ta mới nói rau khô đều để cho ngươi, ta có nói
muốn mang về sao?”
Phùng Thị đối với cách nói chuyện của nàng không thể nhịn được nữa.
Rõ ràng người ta đều mang đồ ăn đến uống rượu, ăn xong coi như là thanh
toán xong. Bà bà cố tình nói đồ buổi sáng mang đến đều cho con trai lớn, vậy một nhà bọn họ già trẻ ăn hai bữa tiệc rượu tính cho ai đây?
Vợ Đại Mãnh nói rõ ràng mọi chuyện, nàng nghe trong lòng thoải mái, cho dù phải bù lỗ trong lòng cũng cao hứng. Đến miệng của bà bà liền hồ đồ,
thành nàng chiếm tiện nghi.
Nhưng người trên đời ngàn vạn, không
phải ai cũng lanh lợi. Phùng Thị không giống vợ Đại Mãnh, đem lời nói
được rõ ràng, cẩn thận.
Nàng cố nén cơn giận, tận lực dùng
giọng điệu bình thường nói: “Nương không cần để lại cho chúng ta, vẫn là mang về đi. Chúng ta khổ mấy ngày cũng có thể quá.”
Vợ Đại Đầu và Phượng Cô thấy cãi nhau, vội vàng khuyên giải.
Phùng Trường Thuận nghe Hoàng đại nương phấn khởi nói đầu đuôi câu chuyện, không xen lời mà chỉ nhìn về phía Hoàng lão cha.
Hắn là gia chủ, mình là khách, dĩ nhiên muốn nghe hắn an bài.
Hoàng lão cha có thể làm gì?
Con dâu lại cùng bà bà tranh luận lần nữa, hắn đích thực cảm thấy mất mặt,
hướng bà già mắng: “Ăn xong còn không đi còn ở đây dong dài? Còn thèm
khát chỗ thịt đó, không ăn có thể chết a!”
Hoàng đại nương
tức giận đến cả người loạn chiến, nói: “Ta không phải là quỷ chết thèm
đầu thai muốn ăn thịt kia. Còn không phải ta vì Tiểu Bảo. Hắn còn nhỏ
đang lúc lớn, tìm đại bá kiếm chút đồ ăn cũng không được sao?”
Phùng Trường Thuận thấy Hoàng lão cha không có ý xử trí, lập tức vung tay lên, hỏi Phùng Thị nói: “Thừa đồ ăn đều ở đây?”
Phùng Thị gật đầu, chỉ cho hắn xem.
Phùng Trường Thuận xem xong gật đầu nói: “Lẽ ra đồ ăn dư nên để các ngươi và
Lâm gia chia đều. Chỉ là phàm sự gì đều phải hiếu kính cha mẹ trước.
Phần của ngươi nên chia cho cha mẹ chồng ngươi một phần.”
Nói
xong, đem thịt tươi, thịt chín cùng với 4 thùng đồ ăn dư chia ra. Hoàng
gia và nhà Lâm Đại Đầu được một phần. Lại đem phần của Hoàng gia chia
thành hai, một nửa cho Hoàng đại nương, vẫn là hai chén thịt, một thùng
đồ ăn dư. Đây là Phùng Trường Thuận nói chén lớn chia cho nàng.
Về phần bát thịt hươu kia, bị Phùng Trường Thuận chia cho Lâm gia. Hắn
nói, nếu không có Lâm Đại Đầu, hôm nay ngay cả cái rắm cũng không được
ăn.
Hoàng đại nương bị nghẹn đến tím mặt.
Cái
này cũng chưa hết, chợt nghe Phùng Trường Thuận hướng Phùng Thị quát
mắng: “Còn không mau bồi tội với bà bà ngươi! Ngươi cậy mạnh cái gì, rau khô này không phải bà bà ngươi để lại cho ngươi. Buổi sáng cha mẹ chồng ngươi mang đồ đến, một gia đình ăn hai bữa tiệc rượu đâu còn thừa. Buổi trưa năm sáu mươi bàn tiệc rượu cũng là góp hết đồ ăn vào nấu, nhà của
ngươi ra bao nhiêu ngươi không rõ ràng sao? Thừa chút đồ đó cũng không
phải ngươi được lợi gì, bổ khuyết còn không đủ đâu.”
Nói
xong, đưa đầu ngón tay ra nhìn Hoàng lão cha tính sổ: đêm qua đã bắt đầu bận rộn, bởi vì khi đó mọi người còn mang đồ ăn đến, mà đậu để làm đậu
hủ phải ngâm suốt đêm, sáng sớm mới mài ra làm đậu hủ, cho nên đậu tương là con rể ra. Sáng sớm hôm nay người tới hỗ trợ làm việc cần ăn điểm
tâm, mở ra ba bốn bàn, những rau khô rau xanh kia cũng là con rể ứng
trước, còn nấu năm mươi trứng trà, còn có củi lửa, dầu muối đủ thứ.
Phùng bà mụ cho Hoàng Tước Nhi uống thuốc, lúc này cũng chạy tới.
Nghe được đầu đuôi, nàng vội vàng chen vào nói, nói mỡ heo dùng hết một bình lớn chừng bốn năm cân. Lần trước bọn họ mang mỡ lá tới cho cháu ngoại
tắm ba ngày đều dùng hết. Dầu thực vật dùng vài cân. Muối dùng vài cân.
Hoa quả khô trong nhà đều dùng sạch, dốc hết cả đáy giỏ...
Bình thường nàng là người ôn hòa, nhưng chỉ cần có Phùng Trường Thuận ở đây, nàng luôn có thể phối hợp đúng mức với lão già nói chuyện. Hai người đã qua mấy chục năm, tương đương ăn ý.
Chờ nàng nói xong,
Phùng Trường Thuận liền hướng Phùng Thị quát: “Ngươi không biết tính
toán, thừa chút đồ không bằng một nửa số ngươi bỏ ra. Ngươi còn kêu bà
bà mang về, nàng có thể lấy đồ của ngươi sao? Giúp Hoa Nhi làm tiệc đầy
tháng, ngươi ra nhiều chút cũng nên. Chuyện gì cũng nên nói ngoài sáng,
đừng làm cho người ta cho rằng mình chiếm tiện nghi. Ta nghe nói hôm nay ăn trứng gà, đám trẻ có người chia được có đứa không, bọn họ liền hiểu
lầm, nghĩ các ngươi thu lễ lại không cho người ăn.”
Hoàng
đại nương nói ra là “Đều để lại cho ngươi “, nhưng Phùng Trường Thuận
vừa nói đã biến thành nàng “Không thể muốn đồ của ngươi“. Sự quyền biến, nhân tình cho nhận theo cách nói khác nhau cũng thay đổi. Người bình
thường thật nghe không hiểu, ít nhất có Hoàng Lão Thực nghe không ra.
Hoàng đại nương không thể dùng từ xấu hổ và giận dữ để hình dung.
Do nàng nói sai, bởi nàng luôn thích lấy lòng người khác mới cố ý hào
phóng nói “Đều để lại cho ngươi“. Nhưng Phùng Thị không thích nghe nàng
nói như vậy nhất nên hai người không thể không náo lên.
Hiện tại thông gia đem bút trướng này bày quá rõ ràng, chẳng khác nào lột
sạch xiêm y nàng trước mặt mọi người, trong lòng đối với Phùng Thị càng
thêm oán hận, cảm thấy nàng không hiền lành thích gây sự.