Vợ Đại Mãnh nhìn Phùng Thị cười như không cười nói: "Ta nói đệ muội, cái này không phải đưa cho ngươi mà đưa cho con gái ta, ngươi đẩy cái gì? Ngươi muốn ta cũng không đưa đâu! Có thể lời ta nói không dễ nghe, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là mẹ ruột của Đậu Quyên, đưa cho con ngươi sẽ thành của ngươi, sau đó cầm đi bán lấy tiền. Nếu không nữa thì cầm lấy lòng, ta nghe cũng không thuận."
Phùng Thị nghe xong ngạc nhiên, rồi ngượng ngùng cười nói: "Sao có thể chứ!"
Không phải nàng lo lắng như vậy sao? Được thứ này, quay đầu là bà bà nhắc tới phải hiếu kính, hoặc là nói chia một món cho cháu gái, đều danh chánh ngôn thuận đòi, nàng biết làm thế nào?
Quả nhiên Hoàng đại nương có ý như vậy, bởi vậy lời của vợ Đại Mãnh lần nữa làm cho mặt nàng nóng lên, không nói tiếng nào cúi đầu dùng bữa.
Tinh quang trong mắt Phùng Trường Thuận chợt lóe, cách bàn nhìn Phùng Thị cười nói: "Con gái, đừng hẹp hòi. Đây là một phần tâm ý của mẹ nuôi Đỗ Quyên. Ngươi đừng so đo, không bằng dạy nàng tương lai hiếu kính mẹ nuôi. Ai! Nói tới nha đầu kia thật đúng là có phúc khí, lọt vào mắt cha mẹ nuôi. Đây chính là phúc khí đã tu luyện từ kiếp trước."
Quay đầu nhìn lý chính cung kính mời rượu.
Phùng Thị vội đưa khuyên tai qua, về phần chiếc vòng, vợ Đại Mãnh trực tiếp giúp Đỗ Quyên đeo vào, lớn nhỏ đều hợp.
Trên bàn phải kể tới Hoàng Lão Thực là vui vẻ nhất, cười thấy răng không thấy mắt.
Vẻ mặt Lâm Đại Đầu đau khổ, xoay mặt nhìn vợ Đại Mãnh hô: "Tẩu tử, Xuân Nhi là cháu ngươi, Đỗ Quyên là con dâu ta nhìn trúng..."
Một câu chọc mọi người, ngay cả gia gia nãi nãi hắn cũng nở nụ cười.
Vợ Đại Mãnh đắc ý lắc đầu cười nói: "Sốt ruột có phải không? Sốt ruột thì mau dạy dỗ con trai cho tốt. Nếu Xuân Nhi trưởng thành không nên thân thì đừng nghĩ cưới Đậu Quyên. Còn có, sau này ngươi phải tôn kính ta và ca ngươi..."
Lâm Đại Đầu ai oán nói: "Lúc nào mà ta không tôn kính ngươi cùng ca chứ? Tẩu tử đối với ta cũng tốt, thương tiếc ta từ nhỏ đã không có nương. Ta cũng tôn kính tẩu tử như nương..."
Vợ Đại Mãnh cười to lên, chỉ vào bà bà nói: "Nương đang ở đây đâu! Đại bá nương ở trên, ngươi nói coi ta như nương mà cũng nói ra được sao? Nịnh hót cũng không thể nói như vậy."
Lâm bà mụ liếc mắt nhìn cháu, cười nói: "Hắn có chút lanh lợi. Từ nhỏ không có nương, sống mọi thứ đều muốn tính kế mới dưỡng thành tính tình này. Người ta đều nói hắn keo kiệt tham tài, kỳ thật là một đứa bé tốt..."
Một câu làm mắt Lâm Đại Đầu đỏ lên, cúi đầu.
Phùng Thị nhìn hắn như hiểu ra.
Lâm Đại Mãnh rót ly rượu cho đường đệ, cười nói: "Còn không mau mời rượu Lão Thực huynh đệ? Nay Cửu Nhi nhà ta cũng thích Đỗ Quyên, Xuân Nhi thêm một đối thủ. Sau này không cưới được vợ, ngươi đừng trách ta bất công."
Lâm Đại Đầu vội vàng quay đầu về hướng vợ mình kêu lên: "Con trai, nghe không? Ca ngươi, Cửu Nhi chen ngang một cước, ngươi nên cẩn thận, chớ làm mất vợ. Sau này a, chẳng những ngươi phải hiếu kính Hoàng gia, còn phải hiếu kính đại nương ngươi như nhạc mẫu..."
Mọi người ầm ầm cười to, vợ Đại Mãnh cười đến mức ho khan.
Lâm Xuân ngồi lòng Lâm bà mụ đối diện Cửu Nhi vung cánh tay, hai đứa bé bổ nhào vào nhau giằng co như gà.
Nói đến thật buồn cười. Đầu tiên là tiểu Lâm Xuân không cho Cửu Nhi chạm vào Đỗ Quyên mới cùng hắn đánh nhau. Bây giờ thì tốt rồi, hắn đối với Cửu Nhi, hứng thú còn nhiều hơn so với Đỗ Quyên. Dù Đỗ Quyên không ở trước mắt, hắn cũng cùng Cửu Nhi nháo bất diệc nhạc hồ, như muốn chấm dứt mối thù ban đầu.
Bởi vậy, Đỗ Quyên nghe xong lời nói đùa của người lớn nhịn không được mắt trợn trắng.
Nàng còn chưa đầy tháng đã ghép nàng với Lâm Xuân không nói, mới một ngày lại thêm Cửu Nhi. Rõ ràng là 2 đứa bé kia hiếu chiến, còn nói vì nàng mới động thủ. Cũng không nhìn xem, trước mắt Lâm Xuân căn bản không nhìn nàng, chằm chằm nhìn Cửu Nhi kìa.
Bất quá, giống như ai nói qua: thời gian để ý tưởng niệm giữa tình nhân so ra kém thời gian để ý tưởng niệm giữa tình địch nhiều. Biểu hiện của Lâm Xuân như vậy cũng bình thường.
Nàng bị ý tưởng của mình làm bật cười, đùa dai nghĩ, Lâm Xuân và Cửu Nhi là tình địch nhỏ nhất trên đời này.
Trong núi không việc vui, lấy trẻ con còn bú sữa ra làm trò cười cũng không sai.
Nàng sờ 2 cái vòng bạc đeo ở cổ tay nghĩ, đây chính là tài sản riêng của nàng. Tương lai nàng muốn đi đâu, trên người không bạc thì không được.
Về phần ý đồ cầu thân của Lâm gia, nàng không lo chút nào.
Đợi tương lai trưởng thành, nàng dĩ nhiên có thể đối phó Lâm Xuân và Cửu Nhi, dù có 10 hay 11 đứa trẻ, nàng cũng có thể đối phó được như thường.
Kiếp trước nhân khí của nàng vượng, có nhiều người theo đuổi như vậy, nàng chưa từng cảm thấy là gánh nặng.
Đây không phải nói nàng bát diện linh lung, biết xử sự, mà là nàng sinh ra đã có tính tình này, không biết sầu, không thèm để ý, kiên định quán triệt "Đi con đường của mình, mặc cho người khác nói", trước nay không sẽ lâm vào rối rắm, khốn khổ, không thể tự thoát ra được.
Không nghĩ ra, nàng sẽ không nghĩ.
"Con đường nào cũng tới thành La Mã", đường này không thông, nàng đi đường khác.
Đối với nam sinh theo đuổi mình, nàng thản nhiên cự tuyệt. Nếu người nọ kiên trì không ngừng, nàng cũng không sao, tùy hắn, dù sao nàng cũng không động tâm. Nàng sinh hoạt trước sau như một, cũng không tránh hắn như rắn rết, cũng không ác ngôn hù doạ hắn, cũng sẽ không vì hắn trằn trọc trăn trở ngủ không được, tâm bất an.
Nói nàng vô tâm vô phế, lập tức sẽ có một đám người kháng nghị, bởi vì Đỗ Quyên thiện lương đơn thuần.
Đúng, chính là cái đơn thuần đáng chết kia!
Nàng như vậy, người ta hận không nổi, cũng trách không được.
Đương nhiên, cũng có người để tâm vào chuyện vụn vặt, tình thâm không hối, muốn tự sát.
Nàng khuyên không được liền mặc kệ hắn. Vì thế, người nọ nằm bệnh viện.
Những người bạn thân kêu nàng đi thăm, nàng nói có việc bận.
Người khác hỏi nàng không cảm động, không khó chịu sao?
Nàng nói có gì hay mà cảm động. Nàng không cần phần cảm tình như vậy mà cứ cứng rắn dành cho nàng, sao nàng phải cảm động? Nàng cũng không khổ sở. Hắn muốn chết cùng nàng có quan hệ gì? Nàng khuyên cũng đã khuyên, cũng không thể một ngày 24 giờ ở bên cạnh hắn, nàng không rảnh a. Nếu thêm một hai người như vậy, đem nàng bổ ra cũng không được.
Ngay cả bạn thân đáng tin đều mắng nàng vô tình, nói đi thăm thì thế nào, tội gì nhẫn tâm như vậy.
Đỗ Quyên cười hỏi: "Hắn cầu không được thì tự sát, vậy ta cũng không chịu khuất phục hắn, trong lòng ta cũng không dễ chịu, hiện tại ta cũng muốn tự sát có được hay không?"
Bạn thân nghe xong căn bản không tin, mắng: "Ngươi quậy cái gì chứ?"
Nàng có chỗ nào không dễ chịu, nhìn qua không biết tốt bao nhiêu.
Đỗ Quyên nói: "Các ngươi biết tính cách của ta, biết ta sẽ không tự sát. Ta có ý nghĩ này thì chính là hồ nháo, còn kêu ta đi an ủi hắn, nhưng ai sẽ đi an ủi ta hả? Nga! ta nghĩ thoáng, tính tình kiên cường thì ta xứng đáng chịu thiệt, nên chấp nhận người khác. Hắn yêu ta như vậy, sao không chấp nhận ta, buông tha ta chứ?"
Mọi người đều cứng họng không nói gì.
Tin tức truyền đến bệnh viện, thiếu niên kia nghe xong tuyệt vọng, từ đó phấn chấn lên.
Không phấn chấn thì có thể làm gì?
Người ta căn bản không để ý hắn, chết như vậy thật không đáng!
Từ đó những người bạn thân nhìn nàng ngưỡng mộ.
Đương nhiên trên đời có đủ loại người. Đỗ Quyên từng gặp qua người đặc biệt khó đỡ, vô lại. Nhưng là, không chờ nàng động não xử lý, nam sinh ngưỡng mộ, thêm chị em bạn đáng tin đều oanh động ra mặt, giúp nàng xử lý.
Bọn họ kết luận, Quyên Nhi đơn thuần không thể trị được những tên vô lại như vậy.
Về phần sau này cùng Lý Đôn yêu đương, hết thảy đều gió êm sóng lặng. Ngoại trừ Lý Đôn có chút thủ đoạn bên ngoài, nàng cũng thường ở tại ký túc xá với Lý Đôn.
Mọi người đều cho là bọn họ ở chung.
Làm cho bạn bè thân thiết giận là, Đỗ Quyên yêu Lý Đôn.
Đỗ Quyên rất tin tưởng vào ánh mắt của mình, cuối cùng cũng chứng minh nàng không chọn lầm người.