Chương 29: Đứa bé còn bú sữa và hán tử vùng núi âm thầm đọ sức

Lâm Đại Đầu ngắt lời nàng nói: “Không phải nói ta vào núi săn thú sao! Tiệc rượu đệ muội không cần quan tâm.”

Phùng Thị lắc đầu nói: “Thật ngại quá.”

Lâm Đại Đầu nghiêm mặt nói: “’Nhà có con gái trăm nhà cầu". Nếu đã tới cửa

cầu, tốt xấu gì phải có bộ dáng đến. Chẳng lẽ người ta nuôi con gái rồi

đem tặng không? Hoa Nhi mặc dù nhỏ, nhưng đệ muội mang thai mười tháng,

lại ở trên núi sinh nàng, một mình khổ cực ôm về, mất nửa cái mạng, dễ

dàng sao? Chúng ta luôn muốn biểu lộ chút tâm ý. Lúc trước khi ta đến

nhà nương Xuân Nhi cầu thân, cũng làm nhiều công phu...”

Phùng Thị nghe được chấn động, mũi phát toan, hốc mắt nóng lên.

Nàng vội cúi đầu làm bộ như dùng bữa, lòng tràn đầy chua xót bất bình. Người ngoài còn biết nàng khổ sở và vất vả, thân là chồng Hoàng Lão Thực lại

không thèm để ý, bà bà tới càng không có lời hay, chẳng lẽ mệnh nàng

thật không tốt?

Bởi vậy, nàng càng cảm thấy Lâm gia cửa thân này có thể kết. Lâm Đại Đầu người này cũng không giống mặt ngoài không chịu nổi.

Nhưng phần nhân tình này quá lớn, hai nhà lại chưa chính thức định thân,

Phùng Thị không muốn tiếp thu, kiên trì không làm tiệc đầy tháng.

Hoàng Lão Thực gắp miệng thịt thỏ nhai, hàm hồ nói: “Bé gái... làm tắm ba

ngày là được, làm cái gì tiệc đầy tháng! Còn phải làm ruộng vườn... Ai

có công phu. Cũng không vùng vẫy nổi.”

Đỗ Quyên nghe xong không còn lời gì để nói, ai hiếm lạ tiệc đầy tháng?

Nhưng ngươi cũng đừng nói trắng trợn như vậy, trọng nam khinh nữ nha!

Lâm Đại Đầu lại có ý khác, hắn hạ thấp giọng thành khẩn nói: “Làm tiệc đầy tháng không vì náo nhiệt, cũng vì Hoa Nhi tốt.”

Phùng bà mụ vội hỏi: “Như thế nào vì tốt cho Hoa nhi?”

Mọi người đều nhìn Lâm Đại Đầu.

Lâm Đại Đầu trịnh trọng nói: “Ta nghĩ, đệ muội ở trên núi sinh con, tuy

rằng làm lễ tắm 3 ngày, vẫn nên cẩn thận chút. Làm tiệc đầy tháng, vô

cùng náo nhiệt đem chút tai hoạ đều xối sạch, đứa bé mới có bộ dạng

tốt.”

Hắn nếu đã có tâm cùng Hoàng gia kết thân, đương nhiên mong chờ Đỗ Quyên bộ dạng tốt.

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đều nói là như vậy.

Phùng Thị lần nữa nhìn Lâm Đại Đầu với cặp mắt khác xưa, trong tư tâm đã hoàn toàn tán thành cửa thân này.

Lâm Đại Đầu cười nói: “Lão Thực huynh đệ và đệ muội cũng đừng nghĩ quá

nhiều. Ta tranh thủ thời gian đi vào núi vài ngày, lúa mạch còn vài ngày nữa mới có thể thu, chuyện không chậm trễ được. Lúc này, thú cũng béo,

cũng dễ dàng bắt. Nếu băn khoăn, Lão Thực huynh đệ cùng ta vào núi, giúp ta đeo lương khô, đeo con mồi.”

Hoàng Lão Thực vừa nghe hứng thú, nhìn Phùng Thị nói: “Đại Đầu ca nói như vậy, ta liền đi theo, tốt xấu gì cũng giúp một tay.”

Phùng Thị lúc này không chối từ, thống khoái gật đầu đáp ứng.

Bởi vì, nàng đã quyết định đem Đỗ Quyên hứa cho Lâm gia, hỗ trợ Lâm Đại Đầu săn thú làm tiệc đầy tháng không có mâu thuẫn.

Đỗ Quyên nghe được thầm cảm thấy không ổn. Lâm Đại Đầu thật lợi hại!

Nàng buồn bực nhìn lão hán tử này, lúc này không người buộc hắn, lấy trình

độ keo kiệt của hắn, vì sao ra giá lớn như vậy lung lạc Hoàng gia?

Thật chẳng lẽ thấy nàng không giống bình thường, tương lai có thể vượng gia?

Kỳ thật nàng sai lầm. Lúc này Lâm Đại Đầu là thật lòng. Đương nhiên, hắn

cũng không phải vì bị vợ mắng một trận nên hoàn toàn tỉnh ngộ, sửa tính

nết lại. Hắn vì con trai hắn Lâm Xuân.

Tiểu Lâm Xuân thích nha

đầu Hoàng gia. Vì nàng không bú sữa, hắn cũng không ăn, lại còn khóc còn nháo. Nếu tương lai trưởng thành muốn cưới nàng, lại không cưới được,

không phải một đời thương tâm sao?

Vì phòng ngừa con trai thương tâm, hắn làm cha nên sớm tính toán.

Đây cũng không phải là hắn lo xa, hắn tự mình nghiệm ra.

Với tính tình tham tiện nghi của hắn, năm đó cha hắn giúp hắn tìm một mối

hôn sự hợp ý, gia cảnh đối phương so với nhà mẹ hắn tốt hơn nhiều, cô

nương kia cũng không sai, nhưng hắn không bằng lòng. Vì chuyện này còn

bị hắn cha dùng hết sức quất 3 đòn gánh, ngã dưới đất.

Ngẫm

lại ngày đó, bây giờ còn cảm thấy lo lắng, cả ngày ăn ngủ không ngon,

trái tim như dán trên chảo nóng, dày vò khó chịu, đầu óc đều là bóng

dáng của vợ hắn bây giờ, đối với cô nương khác nhìn không thuận mắt,

thiếu chút nữa điên cuồng.

Cũng may hắn coi như thông minh.

Bởi nhà kia gia cảnh giàu có, cô nương kia dĩ nhiên mạnh mẽ hơn nhà bình thường. Hắn liền nói với cha hắn, cô nương kia không biết làm việc,

cưới về là phá sản.

Cha hắn cũng keo kiệt. Tính nết của hắn

vốn là gia truyền, bất quá là trò giỏi hơn thầy. Bởi vậy, cha hắn nghe

xong tin là thật lập tức buông xuống, có thế mới làm cho hắn thỏa mãn

tâm nguyện.

Bởi vì duyên cớ này, cũng bởi vì hắn đặc biệt thích

con trai út, sợ hắn trưởng thành cầu mà không được sẽ khổ, cho nên mới

ra sức thu xếp.

Có được hay không, trước làm tốt rồi tính toán sau.

Về phần nói vạn nhất Lâm Xuân sau khi lớn lên đổi ý, không thích nha đầu

Hoàng gia, cũng không trọng yếu. Dù sao cũng không hạ quyết định, tìm lý do để cửa thân này không tính toán gì hết, cũng chỉ là một câu nói.

Làm chuyện như vậy, hắn tự tin giỏi hơn Hoàng Lão Thực. Không có bằng chứng, sợ cái gì?

Muốn nói còn phải cảm tạ Hoàng gia, là bọn họ không muốn hiện tại định thân. Cái này thật sự là quá hợp tâm ý hắn, hai tay chuẩn bị, sẽ không thất

bại.

Tuy Đỗ Quyên không rõ Lâm Đại Đầu một lòng vì con trai

tính toán lao khổ, lại nhìn được rõ ràng dụng ý của hắn, tâm tư cũng

chuyển đi.

Nàng trời sinh tính tình lạc quan, đừng nói trước mắt còn chưa định thân, cho dù thật định thân, nàng cũng sẽ không mặt

co mày cáu, buồn bã không vui, thậm chí lấy nước mắt rửa mặt, không phù

hợp nhân sinh quan của nàng!

Trước khi Lý Đôn tìm đến nàng,

nàng đều muốn sinh hoạt tại thôn Thanh Tuyền. Đãi ngộ này không thể uổng phí, phải sống cho muôn màu muôn vẻ, không cô phụ nơi non xanh nước

biếc này.

Hừ, Lâm Đại Đầu khó chơi này! Không phải muốn lưu ấn

tượng tốt cho cha nương, thuận tiện tại thôn Thanh Tuyền thông cáo một

chút: Lâm gia có ý đồ kết thân với Hoàng gia. Cho dù không chính thức hạ quyết định, nhưng truyền ra, tương đương tạo thành sự thật.

Việc này đối đàng trai mà nói ảnh hưởng không quá lớn, một khi không hài

lòng, có thể lấy cớ không chính thức hạ quyết định, đem đính hôn miệng

giải trừ. Nhưng đàng gái thì không dễ dàng như vậy, phải cố kỵ thanh

danh nữ hài tử.

Nhưng là, nàng Đỗ Quyên là loại người nào?

Đây chính là xuyên việt đến, tốt xấu đọc hai mươi mấy năm sách —— ân, tính luôn trường mầm non —— còn sợ một nông phu tính kế?

Nàng muốn tìm lý do từ chối mối hôn sự này, cũng chỉ là chuyện một câu nói.

Nàng cảm thấy, việc này không thể làm từ tay cha nương, phải để Lâm gia khai đao.

Biện pháp giản tiện nhất là nàng không lo không sầu khỏe mạnh trưởng thành,

chờ đợi người trong lòng đến tìm cùng qua năm tháng tốt đẹp. Nàng sẽ gây hoạ cho Lâm Đại Đầu, làm cho hắn đánh mất ý niệm kết thân.

Lời từ hôn này sẽ để hắn chủ động nói.

Ngày đó thực phấn khích!

Đỗ Quyên suy nghĩ một chút, nhịn không được bắt đầu mỉm cười.

Về phần trước mắt, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, trước tiên ở trong lòng

Đại Đầu bá bá phá rối, làm cho hắn ăn không ngon, ngủ không yên, hắn sẽ

tính tới tính lui, cuối cùng là hết hy vọng.

Ừ, cũng không có gì mới mẻ, nàng tính toán lại diễn tiết mục “sói tới” một lần, chính là tuyệt thực một lần nữa.

Một ngày ngắn ngủi làm ầm ĩ hai lần, Lâm Đại Đầu sẽ hoài nghi nàng có thể

bình an lớn lên hay không. Dù có thể lớn lên, tương lai có thể tam tai

bát nạn hay không.

Nông dân kiêng kị nhất cái này.

Nàng vui sướиɠ phỏng đoán tâm tư Lâm Đại Đầu, cố gắng tưởng tượng hắn khó

xử: mối hôn sự này rốt cuộc là kết hay không kết đây? Con mồi nên tốn

hay không? Sau này còn muốn thân cận với Hoàng gia hay không? Nếu không

dính vào, có nên buông tay hay không? Nếu tiếp tục, kết quả đều như nước tát đi hay không?...

Một loạt câu hỏi làm Đỗ Quyên nháo đến hôn mê, không biết Đại Đầu bá bá sầu thành dạng gì.