“Trẻ nhỏ như vậy, nhăn thành một đoàn, quỷ biết giống ai.” Phùng Thị như lơ đãng nói.
”Đứa bé này không nhăn chút nào. Thật sự! Xem khuôn mặt nhỏ nhắn này, mắt
mũi đoan chính, so với cha mẹ mạnh mẽ rất nhiều...” Phượng Cô vẫn vui vẻ khen, không biết rằng những lời này đâm vào lòng Phùng Thị thật đau.
Nếu con ruột của mình được người khác khen như vậy, sẽ rất cao hứng. Nhưng
không phải con ruột, lời này nghe vào tai liền có ý vị khác.
Nàng càng nhớ tới đứa con mất đi, tim gan như dao cắt khó chịu!
Đang lúc khó chịu, nàng chợt thấy tay chân tiểu Lâm Xuân quơ tứ tung, thế
nhưng leo đến bên mép giường, đầu ngóc cao nhìn Đỗ Quyên, vội cuống quít đưa tay ngăn lại, vừa cười nói, “Đứa bé này nằm sấp giống con rùa nhỏ”, rồi mới chuyển hướng về Đỗ Quyên, dáng vẻ hiền hoà.
Hai chị em
dâu rỗi rãnh nói vài câu, bên ngoài người tới đông hơn, đều là phụ nhân
và bà mụ, mang chút đồ tự nhà nuôi trồng gì đó đưa ở cữ lễ. Trứng gà là
thường thấy nhất, thân thiết hơn thì bắt một con gà, còn có một cân đậu
tương hoặc là 2 cân bột, cũng là một phần tâm ý.
Phượng Cô cũng ra ngoài hỗ trợ.
Phùng Thị không ngừng tiếp đón mọi người, lại muốn nhìn xem mọi người mang
đến gì đó, cố nhớ kỹ để tương lai nhà các nàng có việc phải trả lễ.
Người tới theo thường lệ muốn nhìn Đỗ Quyên, khen nàng bộ dạng tốt.
Nàng ứng phó vài người đã không chịu nổi, cảm thấy ăn không tiêu rơi vào giấc ngủ say.
Giấc ngủ này, một mạch đến buổi chiều.
Vợ Đại Đầu cho nàng bú xong, nàng lại ngủ tiếp.
Bắt đầu từ hôm qua, tinh thần nàng trải qua suy sụp và chuyển biến lớn,
thân thể này lại là trẻ sơ sinh, cố nghe lại suy nghĩ chuyện, sớm đã sức và lực kiệt. Bởi vậy không dám cưỡng chế chính mình, sợ làm hư đầu óc
thì phiền toái.
Tỉnh lại, trừ bỏ bú sữa, nàng cũng không để ý người lui tới Hoàng gia, chỉ chú ý đến một sự kiện, đó chính là Phùng
Thị vẫn không xuống sữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phùng Thị vẫn không xuống sữa.
Đỗ Quyên không thể không nhìn thẳng vào vấn đề sinh tồn, chuyện này không
thể chỉ dựa vào sự cố gắng của mình là có thể giải quyết vấn đề, chỉ có
thể “nghe nương theo mệnh“.
Nương lại không chịu buông tha nàng,
bốc hỏa, nhìn nàng liền mắng: “Quỷ nhỏ đòi nợ, ngươi mau ăn! Không có
sữa cũng phải bú! Ngươi không bú sữa là không có gì cho ngươi ăn.”
Đỗ Quyên vốn ngại mùi trên người nàng, lại nghe không rõ lời của nàng, ủy
khuất vạn phần. Không sữa còn bắt nàng bú? Chẳng lẽ hút chơi?
Đợi vợ Đại Đầu ôm tiểu Lâm Xuân lại. Nói một câu, nàng mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Vợ Đại Đầu thấy Phùng Thị nóng lòng, an ủi: “Đệ muội đừng nóng vội, cũng
không khẳng định ngươi không sữa, để bé hút thêm vài lần sữa mới xuống
được.”
Phùng Thị nhìn Đỗ Quyên tức giận nói: “Kkhông phải ta cũng nghĩ như vậy sao? Đều tại ngươi đút nàng trước. Nha đầu chết tiệt
này không chịu ăn. Nha đầu chết tiệt này so với quỷ còn tinh hơn, bú
không được lại không chịu dùng sức. Sao đến trong ngực thím Lâm ngươi,
ngươi chịu bú?”
Đỗ Quyên bị nàng mắng xấu hổ không thôi.
Nàng không phải em bé, đương nhiên sẽ không làm việc bằng bản năng, nhưng
nàng chưa sanh đứa nhỏ, không có tri thức về bộ nhũ của sản phụ, cảm
thấy không sữa còn bú cái gì, ai biết còn có bí quyết này.
Vì thế, nàng nhận mệnh ngậm sữa mẹ cố sức hút.
Lúc bú nhắm mắt lại, đến cái “nhắm mắt làm ngơ”!
Nếu Phùng Thị có sữa, kế cầu thân của Lâm Đại Đầu sẽ tạm thời thất bại, tốt xấu nàng cũng có thể đạt được cơ hội hai năm thời gian, đợi lớn lên
chút lại nhìn tình hình ứng đối.
Tiểu Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên bú sữa, đưa tay kêu to, còn kém chưa nói “Ta cũng muốn.”
Vợ Đại Đầu đột nhiên nhanh trí, vội đem con trai đưa cho Phùng Thị, nói:“Để con trai ta bú giúp ngươi. Đứa bé này thật là, rất thích Hoa Nhi nhà ngươi, thấy nàng là bò lên trên.”
Phùng Thị vội tiếp nhận, đem một bên khác lộ ra ngoài, Lâm Xuân vui vẻ liền ôm lấy cắn.
Ăn hai cái, dừng lại nhìn về phía Đỗ Quyên.
Thấy Đỗ Quyên nhắm mắt chỉ lo ăn, vội lại xoay mặt vùi đầu bú, rất sợ rơi ở
phía sau. Lúc ăn còn không quên liếc liếc về phía Đỗ Quyên, làm Phùng
Thị và Vợ Đại Đầu buồn cười.
Đỗ Quyên còn không biết, nghe 2 phụ
nhân nói giỡn vội mở to mắt nhìn qua, quả nhiên thấy tên kia ôm lấy một
bên ngực của Phùng Thị ra sức hút có tư có vị, giống như mỗi một ngụm
đều có thể hút ra sữa tươi.
Đỗ Quyên nhìn trong lòng liên tục mắng thầm, thầm nghĩ rõ ràng không có gì cả, ngươi xem náo nhiệt cái gì?
Tiểu Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên dừng lại, vội cũng dừng lại, cười hì hì nhìn nàng.
Đỗ Quyên nghĩ, có một sức lao động miễn phí cũng tốt, không chừng hôm nay sẽ có sữa. Nghĩ xong, vội vàng quay đầu dùng sức bú.
Tiểu Lâm Xuân không phụ cái nhìn của nàng, cũng theo bú.
Đỗ Quyên liếc mắt nhìn đứa bé này, đích thực bị hắn chọc cho nhịn không được, miệng ngậm đầu nhũ ha hả cười rộ lên.
Phùng Thị sẳng giọng: “Đang ăn ngon, cười cái gì?”
Ngữ khí tuy hung dữ, vẻ mặt lại rất sủng ái, nàng cũng cảm thấy đứa bé này
đích thực làm người vui, động lòng người, chẳng trách người thấy đều
khen.
Vợ Đại Đầu cũng khen không dứt miệng.
Phùng Thị để 2 đứa bé hút một hồi, mới buông tha bọn họ, đưa cho Vợ Đại Đầu cho bú sữa, một mặt nói với nàng chuyện tắm ba ngày.
Thì ra hôm nay là ngày Đỗ Quyên tắm ba ngày, ngày hôm qua liền đi thỉnh
Vương bà bà trong thôn, người nhà mẹ đẻ Phùng Thị và nhà chồng đều muốn
đến.
Rất nhanh đến buổi trưa, Hoàng Lão Thực mới dẫn cha mẹ vợ, hai người anh vợ và em vợ vào thôn Thanh Tuyền.
Bọn họ dắt 2 con lừa. Trên mình 2 con lừa đều thồ hai giỏ trúc lớn. Hoàng
Lão Thực và anh vợ còn gánh một gánh nặng, trên tay Phùng mẫu và con dâu đều đeo rổ, hứng thú dẫn đầu đi tới, gặp người liền chào hỏi.
Dọc theo đường đi, người trong thôn đều hâm mộ nhìn bọn họ, đám con nít còn đi theo đến Hoàng gia.
Sân nhỏ của Hoàng Lão Thực nhất thời náo nhiệt lên.
Tới trước những người này là người trong thôn. Phùng Thị nằm ở trên giường, Hoàng Lão Thực không về, chỉ có cha Hoàng Lão Thực ở bên ngoài chiếu
ứng. Hắn cũng là người ăn nói vụng về, bởi vậy luôn cảm thấy thiếu chút
không khí vui mừng. Người nhà mẹ đẻ vừa đến, không khí lập tức thay đổi.
Mọi người chào đón, hàn huyên.
Hoàng Lão Thực và anh vợ Phùng Hưng Phát để gánh nặng xuống, thở ra một hơi, liền vội vàng đem đồ trên lưng lừa xuống.
Nhìn 2 người cái chuyển đồ trông có vẻ thật nặng nề, có người quan tâm nhanh tay xốc lên nhìn, thấy vải bông màu sắc rực rỡ, lụa bố, kim chỉ, xiêm y và giầy, trong sọt còn có trắng bóng thịt và mỡ heo, lại nghe thấy gà
vịt trong sọt khác “dát dát” kêu, mọi người đều xem thẳng mắt, không ai
không chậc lưỡi.
Ngoài núi, trong mắt người trong núi là đại biểu của một thế giới phồn hoa. Phùng gia ở ngoài núi cũng chỉ là dân đen,
nhưng so với người trong núi thì có kiến thức hơn, giàu có hơn.
Trong mấy thứ này, thịt và gà vịt còn bình thường, dù sao người trong núi đều nuôi heo nuôi gà, nhưng vải vóc, còn có đường và điểm tâm là vật hi hãn ở trong núi.
Trong núi ngay cả chợ đều không có, mua không dễ dàng a!
Mọi người xem những thứ này ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Hoàng Lão Thực miệng mở giống như nở hoa, ra sức kêu đệ đệ, “Lão nhị, giúp ca một phen, khiêng cái này vào phòng đi. Quá nặng.”
Hoàng lão Nhị cũng cao hứng, đáp ứng một tiếng xắn tay áo lại giúp khiêng.
Hoàng lão cha mời ông thông gia ông và bà thông gia vào phòng ngồi.