Vợ Đại Đầu đỏ mặt
nói: “Đệ muội cũng đừng chê cười ta. Chúng ta ở cách vách, tính tình
chồng ta ngươi cũng hiểu được chút, cái khác đều tốt, chỉ là tâm quá
nhỏ, có chút keo kiệt. Nói cho ngươi nghe, ta cũng không sợ mất mặt. Ta
không phải ăn không đồ của ngươi, chỉ là ngươi đang ở cữ, trong nhà cũng không có thứ tốt, gà và trứng gà là ta đưa đến, chẳng lẽ ta lại tới đây ăn? Một con gà có bao nhiêu, ta ăn một chén thì còn lại gì? Tối qua bà
bà ngươi mang đến một rổ trứng gà, ngươi lại cương để nàng cầm về. Không bồi bổ thân thể ngươi tốt sao được!”
Lời nói này xuất phát từ nội tâm, Phùng Thị nghe xong trong lòng dễ chịu rất nhiều.
Nàng vội cười nói: “Đừng nói lời khách khí này. Ngày thường hai ta như thế
nào, ngươi là dạng người gì ta đều biết. Đại Đầu ca nói cũng đúng, người được tin sẽ đến đưa ở cữ lễ, ta sẽ được ăn không ít. Ngươi yên tâm ăn
đi!”
Vợ Đại Đầu “Phi” một tiếng, nói: “Ta còn ngại hắn nói chuyện mất mặt!”
Hai người nói cười, vẻ mặt thoải mái không ít.
Đỗ Quyên cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy thím Lâm này coi như không tệ
Trong phòng bếp, Hoàng Lão Thực từ bếp lò mang ra nồi hầm, cầm cái bát múc canh gà.
Lâm Đại Đầu lại gần, cười đùa nói: “Vớt hai chân gà, thứ đó phát sữa. Nhưng có trứng non không? Thứ kia tốt nhất, phát sữa nhiều nhất...”
Hoàng Lão Thực nói: “Buổi sáng nương Tước Nhi ăn một chén, chân gà đã ăn hết
rồi. Ngươi không gặp ngày, trứng non đã ăn hết rồi.”
Nói xong múc một chén canh, vớt mấy khối thịt gà xong muốn che nồi lại.
Lâm Đại Đầu vội đưa tay ngăn lại, đem nồi hơi hơi nghiêng lệch, dùng muôi
gỗ ở bên trong trộn lẫn hai lần, vớt ra một cái đùi gà, cười nói: “Còn
có một cái.” Vội để vào trong chén, lại múc thêm một muỗng thịt gà, bát
kia trong nước canh lập tức đầy đến mép bát.
Hoàng Lão Thực
nhìn ngẩn người, lắp bắp nói: “Này... Đại Đầu ca, tốt xấu gì cũng nên để lại một chút cho nương Tước Nhi. Nàng muốn xuống sữa đâu!”
Hắn không so được Lâm Đại Đầu da dày, nói láo, thế nhưng không che giấu được, mất nhiều cũng bắt đầu đau lòng.
Lâm Đại Đầu vội từ trong bát lại múc nửa muôi canh đổ vào nồi, bằng không
không bưng được, sau đó cười nói: “Ngươi nhìn xem, trong nồi còn không
ít nha! Ta đây cũng là vì tốt cho ngươi, quay đầu đệ muội buổi tối còn
chưa xuống sữa, con gái ngươi còn phải bú sữa vợ ta.”
Một câu nói làm Hoàng Lão Thực ngậm miệng.
Cũng rất có khả năng. Lát nữa không tránh khỏi đi cầu Lâm gia, không bằng
đem gà đưa Lâm tẩu tử ăn, buổi tối xin sữa cũng dễ nói chuyện. Nghĩ ổn
thỏa nên không hề so đo, cẩn thận bưng bát bước đi.
Lâm Đại Đầu
vì vợ tranh thủ một chén canh gà, tâm tình thập phần sung sướиɠ. Đi theo đến nhà chính, đối trong phòng hô một tiếng, nói: “Nương Xuân Nhi, ta
đi về trước. Thu thập hảo hãy đi.”
Vợ hắn tức giận nói: “Ngươi đi thì đi, dong dài cái gì!”
Lâm Đại Đầu không đi, đứng cười híp mắt nhìn Hoàng Lão Thực.
Hoàng Lão Thực bưng bát, đứng tại cửa phòng hỏi: “Nương sắp nhỏ, canh gà múc tới, ta đưa vào?”
Lúc này, Đỗ Quyên và Lâm Xuân đều bú xong, được đặt xuống giường, Phùng Thị dùng thân mình chắn bên ngoài, vợ Đại Đầu đang chỉnh xiêm y.
Phùng Thị vội vàng hướng bên ngoài kêu lên: “Ngươi chờ chút, Lâm tẩu tử tới lấy.”
Vợ Đại Đầu đem xiêm y sửa lại xong, đi tới cửa nhận lấy chén. Đang muốn
xoay người, chợt thấy Lâm Đại Đầu còn chưa đi, trợn mắt nói: “Ngươi còn
không đi? Còn muốn ở đây ăn bữa trưa cơm?”
Lâm Đại Đầu vội nói: “Đi liền, đi liền!”
Quả nhiên lần này đi thật.
Chờ hắn đi xong, Hoàng Lão Thực cũng bị Phùng Thị thúc giục lên núi mang củi về.
Vợ Đại Đầu kêu Hoàng Tước Nhi cầm bát đến, đem bát canh gà phân một nửa
ra, cứng rắn đưa cho Phùng Thị, nói: “Ngươi cũng ăn một nửa. Bằng không
ta ăn ngươi xem, ta không nuốt được.”
Hai người đẩy qua đẩy lại nửa ngày, Phùng Thị không có cách nào, chỉ phải tiếp nhận.
Tuy thế, sắc mặt càng giãn ra, cùng vợ Đại Đầu nói chuyện khẩu khí thân mật không ít, bộ dáng tri tâm.
Nàng kêu Tước Nhi đến, gắp hai khối thịt gà cho nàng ăn, mình chỉ uống một
chút canh, nói là buổi sáng đã ăn một chén, lúc này không ăn được.
Hai lớn một nhỏ chia nhau ăn một chén canh gà, vui vẻ ấm áp. Đỗ Quyên cảm
động, mà tiểu Lâm Xuân như phát hiện một vật chơi vui, từ khi thấy Đỗ
Quyên, ánh mắt ít khí rời đi nàng, lúc này nghiêng đầu nhỏ đối với nàng“nga a” không ngừng, cố gắng gợi ra chú ý của nàng.
Đỗ Quyên cảm thấy, từ ngày hôm qua sau khi vào nhà này, không khí trước mắt là ấm áp nhất.
Nàng một bên nghe 2 phụ nữ đông gia dài tây gia ngắn nói chuyện phiếm, vừa
hướng Lâm Xuân mỉm cười, lại lo lắng hắn luôn nghẹo cổ nhìn mình như
vậy, quay đầu rơi xuống, đem cổ làm méo thì phiền toái. Trời! 2 người
lớn chỉ lo nói chuyện phiếm, cũng không chú ý bọn họ.
Đỗ
Quyên thấy tiểu tử này chỉ lo nhìn nàng, cảm thấy hết sức kỳ quái, vì
thế lại làm ra rất nhiều động tác ở kiếp trước, thăm dò hắn có phải là
Lý Đôn chăng.
Vì thế, nàng hoa quyền đánh đến.
Như có người thấy, nhất định sẽ kinh hãi rớt cằm.
Một đứa con nít vung quyền, có thể không sợ hãi sao!
Đỗ Quyên làm như vậy là có duyên cớ. Kiếp trước nàng và Lý Đôn đến thôn
Thanh Tuyền, rất vui vẻ hạnh phúc, ngay cả ăn cơm cũng không quên đánh
quyền. Đỗ Quyên làm nũng chơi xấu, đem đồ ăn trong bát Lý Đôn đều gắp
vào chén mình. Lý Đôn chứa đầy ý cười nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa, sủng
nịch, làm nàng an tâm và vui sướиɠ!
Thấy Đỗ Quyên động tay
không ngừng, tiểu Lâm Xuân an tĩnh lại, chứa đầy ý cười nhìn nàng. Nhưng cũng chỉ là nhìn, căn bản không đáp trả hành động của nàng.
Đỗ Quyên suy sụp dừng tay.
Xem ra hắn không phải là Lý Đôn, nàng không nên uổng phí khí lực.
Nàng mệt muốn chết rồi, chung quy thân thể này quá nhu yếu, không phải muốn làm gì là làm, nên nhắm mắt lại ngủ.
Tiểu Lâm Xuân thấy nàng không động cũng không cười, cũng không thèm nhìn hắn, lại “nga a” kêu lên.
Lần này, Đỗ Quyên không để ý tới hắn, buồn ngủ.
Nàng mới vừa gặp đại nạn, cũng không tinh thần dỗ trẻ còn bú sữa, chính nàng còn cần người dỗ đây!
Tiểu Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên không để ý tới mình, không biết làm sao.
Tĩnh một hồi, hắn bỗng nhiên hướng Đỗ Quyên bò tới.
Hai người vốn là sóng vai nằm, hắn chỉ lật người, liền và Đỗ Quyên mặt đối
mặt, tay phải còn chống ngực trái của nàng, ép tới Đỗ Quyên quát to một
tiếng: “Ái da, mẹ của ta nha! Đau chết ta —— “
Những lời này
chuyển hoán thành “Ân a” một tiếng trẻ con hét thảm, tiểu Lâm Xuân cả
kinh run run một cái, tay phải vừa trượt, liền trượt đến bên trái Đỗ
Quyên. Rồi lại nhịn không được, cánh tay nhỏ mềm nhũn, cả người liền ghé vào người Đỗ Quyên.
Hoàn hảo, đầu không nện vào mặt Đỗ
Quyên. Bởi cổ hắn có chút sức, đầu vẫn là mềm. Nhưng hắn bị Đỗ Quyên làm kinh sợ, mở rộng cái miệng nhỏ nhắn ra sững sờ, miệng treo xuống một
chuỗi dài nước miếng, nhỏ vào má vào miệng của Đỗ Quyên.
Tiểu tử này vừa lộ ra hai cái răng sữa, chính là lúc nước miếng tràn lan.
Đỗ Quyên chỉ cảm thấy mình nhanh hôn mê, rốt cuộc bất chấp kêu to lên.
Nếu không lớn tiếng, nàng sẽ bị tiểu tử này đè chết, còn làm ngực bên trái
đau, ép tới thở không thông. Nàng tạm thời không lo lắng chuỗi nước
miếng từ trên trời giáng xuống kia.