Chương 8

Trần Hùng không chịu buông tha khiến Lâm Ngọc Ngân hơi bực mình.

“Trần Hùng, anh đừng nói linh tinh nữa.”

“Em không thể nào thuê được mặt bằng đâu.”

Trần Hùng lắc đầu nói: “Không thử làm sao biết?”

Thật ra Trần Hùng rất muốn nói rằng anh chính là ông chủ đứng sau thu mua Đại Hưng Thịnh.

‘Em là Lâm Ngọc Ngân vợ anh, em chỉ cần mở miệng, đừng nói là một người thuê. Dù tặng cả Đại Hưng Thịnh cho em cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà, Trần Hùng cuối cùng vẫn không nói thành lời.

Bởi vì nói ra chắc chắn lại bị châm biếm.

Cuộc trò chuyện của hai người đã thu hút sự chú ý của người ngồi cạnh.

Vẻ mặt Lâm Tú Minh chế nhạo, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Hai người nói gì vậy?

Lẽ nào hai người cũng muốn thử sức, xem thử ai thuê được mặt bằng?”

Lời này vừa được nói ra, lại làm dấy lên một tràng cười lớn của mọi người xung quanh.

“Ha ha ha, biết mấy chữ không tự lượng sức mình viết như thế nào không?”

“Đây không phải không tự lượng sức mình, mà là ảo tưởng.”

“Cũng không biết nhìn lại bản thân là cái thứ gì, còn muốn đi kết giao với người siêu giàu, thăng chức tăng lương cơ đấy, thật là kẻ khờ mơ giữa ban ngày.”

Lâm Ngọc Ngân bỗng chốc xấu hổ đến mặt đỏ tía tai.

Nhưng Trần Hùng nói thẳng: “Ông nội, có phải Ngọc Ngân lấy được quyền thuê mặt bằng, ông sẽ đồng ý để cô ấy làm trưởng phòng thiết kế của tập đoàn Hiển Lâm không?”

Lâm Danh Sơn trả lời cực kỳ qua loa: “Phải.”

“Được, ông nội đã xác nhận.”

“Ngọc Ngân nhà cháu, định thử sức.”

Lâm Ngọc Ngân giống như bị sét đánh trúng, vẻ mặt nôn nóng, trừng mắt với Trần Hùng: “Anh điên rồi sao?”

Xung quanh cười phá lên, ngay cả Lâm Danh Sơn cũng có chút không kìm được mà bật cười.

“Lâm Ngọc Ngân, chị thật may mắn đấy, có thể tìm được một người chồng ảo diệu như vậy.”

“Em nghĩ từ sáng đến tối, chắc chị vui mừng chết mất, bởi vì anh ấy là một cây hài.”

Nói xong, Lâm Tú Minh nhướng mày nhìn Trần Hùng, nói: “Trần Hùng, anh giỏi bốc phét như vậy, sao không nói thẳng ra anh chính là người trẻ tuổi siêu giàu đã chi một tỷ rưỡi đô la mỹ mua Đại Hưng Thịnh luôn đi?”

Trong lòng Trần Hùng cười lạnh.

Thật sự là tôi đây!

Chế nhạo Trần Hùng xong, Lâm Tú Minh nhân cơ hội nhìn sang Trương Gia Bảo ngồi cạnh, làm nũng ngay tại đó.

“Gia Bảo anh nhìn xem, người đàn ông của Lâm Ngọc Ngân cũng thay chị ấy giữ thể diện rồi, anh còn không mau chóng thể hiện?”

“Anh biết đó, người ta chỉ muốn chức trưởng phòng của phòng nghiệp vụ thôi.”



Trương Gia Bảo cười cười, nếu bạn gái của anh ta đã mở lời, dĩ nhiên anh ta không thể ngồi yên.

“Ông nội, nhà họ Trương của cháu cũng được coi là gia tộc có máu mặt tại thành phố Bình Minh.”

“Nghe nói người trẻ tuổi siêu giàu kia tuy đã đến thành phố Bình Minh, nhưng hình như vô cùng khiêm tốn chưa từng có ai nhìn thấy gương mặt thật sự của người đó.”

“Muốn kết giao với người đó, rất khó.”

“Có điều nghe nói hiện tại bên phía Đại Hưng Thịnh, người siêu giàu chủ yếu giao cho đại gia Long giàu nhất thành phố Bình Minh và nhóm Lương Mỹ Ngọc quản lý.”

“Mà cha cháu, Trương Chí Khánh, trái lại có giao tình với nhóm của đại gia Long, cháu nhờ cha giúp đỡ, đi bắt chuyện một chút, nói không chừng có thể thành công.”

“Vậy thật sự làm phiền cháu rồi, Gia Bảo.”

Lâm Danh Sơn hào hứng vô cùng, Trương Gia Bảo đã mở miệng, thì giống như quyền thuê mặt bằng đã được lấy về vậy.

Thái độ này, so với thái độ lúc nãy đối xử với Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, thật sự khác biệt hoàn toàn.

Trương Gia Bảo chắp tay nói: “Ông nội, đều là người một nhà, không cần khách sáo”

Nói xong, Trương Gia Bảo vô thức liếc nhìn Trần Hùng.

Ánh mắt đầy khıêυ khí©h.

Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm, trong lòng Lâm Ngọc Ngân trước sau đều oán giận.

“Trần Hùng, em thật sự không ngờ, sao anh lại là một người thích bốc phét như vậy.”

Trần Hùng chợt ngẩn ra, trả lời rất nghiêm túc: “Anh không bốc phét, anh vẫn luôn rất nghiêm túc.”

“Nhưng mà, tại sao anh muốn bắt em đi bàn chuyện lấy quyền thuê mặt bằng chứ? Đây căn bản chính là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.”

“Chẳng lẽ, anh cho rằng em chưa đủ bị người ta chê cười sao?”

Lâm Ngọc Ngân rất khó chịu, bao năm qua, cột sống của cô đã bị đánh gãy, chưa từng vực dậy.

Tự ti, nhu nhược, đã ăn sâu bén rễ rồi.

Trần Hùng vì chuyện này mà cảm thấy đau lòng, dù anh không biết quá khứ của Lâm Ngọc Ngân.

Nhưng Trần Hùng lại có thể cảm nhận được, trước khi Lâm Ngọc Ngân và anh phát sinh quan hệ, cô nhất định là một người rất cao ngạo.

Chỉ là trải qua sáu năm, đã nghiền nát sự cao ngạo đó của cô đến vụn cũng chẳng còn.

“Ngọc Ngân, nắm bắt cơ hội, dù chỉ là một trên phần nghìn, cũng coi là có hy vọng.”

“Nếu ngay cả dũng khí nắm bắt cơ hội cũng không có, vậy thì thật sự không còn hy vọng gì nữa rồi.”

Lâm Ngọc Ngân hơi thất thần, những lời này của Trần Hùng, giống như đã chạm tới nơi sâu thẳm nhất vốn đã đánh mất từ lâu trong lòng cô.

“Trần Hùng, em.”

“Đừng nói nữa, chuyện này hãy nghe anh, thật ra em muốn lấy được quyền thuê mặt bằng, không phải chuyện khó khăn gì.”

“Hả?”

“Không có gì, cố lên nhé Ngọc Ngân.”

Trần Hùng giơ tay làm động tác cố lên với Lâm Ngọc Ngân, trao cho cô niềm tin và hy vọng.

Nếu chuyện đã thành thế này, Lâm Ngọc Ngân cũng không muốn nói gì thêm, chỉ đành chấp nhận.



Những ngày sau đó, cô bắt đầu dốc hết tâm huyết chuẩn bị cho ngày hội thương mại.

Cùng lúc đó, trong những ngày này.

Tin tức ông chủ đứng sau Đại Hưng Thịnh là một người trẻ tuổi siêu giàu và đã đến thành phố Bình Minh, thông qua đủ loại phương thức, lan truyền khắp thành phố chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Rất nhiều người đều suy đoán người siêu giàu đó rốt cuộc đến từ gia tộc nào.

Rốt cuộc bao nhiêu tuổi, cao hay lùn, béo hay gầy.

Dù sao thì, người trẻ tuổi siêu giàu dường như đã đột nhiên trở thành chủ đề chính của thành phố Bình Minh.

Tựa như mọi người gặp nhau mà không thảo luận một chút về người siêu giàu, thì không theo kịp trào lưu vậy.

Khi Trần Hùng nhận được những tin đồn này, anh rất ngạc nhiên, thậm chí hơi bất lực.

Chẳng hiểu sao, anh bỗng dưng nổi tiếng rồi!

Chớp mắt mà một tuần đã trôi qua.

Ngày đầu tiên của ngày hội thương mại do Đại Hưng Thịnh tổ chức, cuối cùng đã tới rồi!

Ngày hôm nay, sáng sớm thì Trần Hùng đã gọi điện cho Trương Văn Long.

“Anh Hùng, ngày hội thương mại lần này anh thật sự không định tham dự sao? Hiện tại toàn thành phố đều đang thảo luận về anh.”

“Anh có cần lộ mặt một chút, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ không?”

“Hơn nữa, ngày hội thương mại lần này, văn phòng chính phủ vô cùng coi trọng, anh không lộ diện, có chút khó ăn nói.”

Trương Văn Long ở đầu dây bên kia cẩn thận từng chút một nói, lo sợ sai một câu, sẽ khiến Trần Hùng nổi giận.

“Ông coi tôi là khỉ diễn xiếc à?”

Quả nhiên, một câu nói của Trần Hùng đã khiến toàn thân Trương Văn Long toát mồ hôi lạnh.

“Anh Hùng, vậy..”

“Tôi không ra mặt, tự ông sắp xếp đi”

“Vâng, anh Hùng.”

Trương Văn Long đáp một câu, đợi chỉ thị tiếp theo của Trần Hùng.

Trần Hùng nói: “Thành phố Bình Minh có một nhà quyền thế bán thuốc Đông y tên là nhà thuốc Thiên Dược, họ có nhờ vào quan hệ, nhờ phía ông cho một người trong tập đoàn Hiển Lâm lấy quyền thuê mặt bằng?”

Bên phía Trương Văn Long vội vàng tra tài liệu.

“Thưa có, anh Hùng, nhà thuốc Thiên Dược đó có quan hệ với chúng tôi, Trương Chí Khánh đó ngày thường rất biết nịnh hót.”

“Lần này con trai ông ta nhờ bên này cho một người trong tập đoàn Hiển Lâm lấy quyền thuê mặt bằng, hơn nữa đã tặng tiền mặt bảy tỷ cùng với một số hiện vật giá trị nổi tiếng khác.”

“Bên phía chúng tôi, quả thật đã đồng ý cho nhà họ Lâm quyền thuê mặt bằng.”

“Ừ.”

Trần Hùng khẽ gật đầu: “Trương Gia Bảo làm vậy, là vì để giúp Lâm Tú Minh của nhà họ Lâm.”

“Lát nữa, tôi muốn ông đích thân đến gặp Lâm Tú Minh, nói rằng, tôi rất ghét đút lót.”