“Nghe nói ông chủ Sơn rất thích uống trà. Đây là trà đặc sản của nước nhà mà tôi đặc biệt mang đến tặng cho ông chủ Sơn. Xin ông chủ Sơn nhận cho.”
Lâm Danh Sơn sững sờ cả người, trà đặc sản, liệu có phải là Bạch Trà Mai Khôi, được lấy từ trên cây cổ thụ hoang sống hơn ba trăm năm tuổi ở những dãy núi cao phía bắc không?
Loại trà này, một trăm gam có thể bán được bảy trăm triệu, một bảo vật vô cùng quý hiếm.
Chiếc hộp nhỏ mà Hà Thái Trung tặng cho ông sợ rằng nó trị giá lên đến hàng trăm triệu.
Cả người Lâm Danh Sơn hoàn toàn ngây ngốc, ông ta căn bản là không hiểu được hàm ý của Hà Thái Trung là gì.
Lẽ nào chủ tịch Trung không phải đến đây để trách tội bọ họ sao? Tại sao lại trở thành tặng quà xin lỗi ông rồi chứ.
Người nhà họ Lâm xung quanh cũng lộ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó, đã có người kịp phản ứng lại.
Con gái út của Lâm Danh Sơn, Lâm Phương Dung vội vàng bước đến bên cạnh Lâm Tú Minh nhỏ giọng nói: “Tú Minh, đó không phải là sắp xếp của Gia Bảo bên đó đấy chứ?”
Lâm Tú Minh nhanh chóng phản ứng lại, nở nụ cười nói: “Đúng vậy, nhất định là như vậy rồi. Không thì sao chủ tịch Trung lại đặc biệt đến xin lỗi được chứ?”
“Không ngờ, địa vị cha chồng tương lai của cháu lại lớn như vậy.”
“Hà Thái Trung không chỉ đích thân đến nhà họ Lâm chúng ta xin lỗi, hơn nữa còn đặc biệt biếu tặng ông nội trà đặc sản nữa.”
Lâm Phương Dung cũng cười rồi nói: “Tú Minh, cháu thật sự đã tìm được một người chồng tốt rồi, gia đình nhà Gia Bảo xem ra thế lực to lớn hơn những gì chúng ta tưởng tượng.”
“Tất nhiên rồi.” Bộ mặt của Lâm Tú Minh vô cùng đắc ý.
“Gia Bảo không có ở đây, vậy cháu nhanh qua đó chào hỏi ông Trung đi, người ta cũng đã mang lòng thành đến, người nhà họ Lâm chúng ta cũng không nên vô lễ như vậy chứ.”
“Điều quan trọng nhất là bản hợp đồng đó.”
Lâm Tú Minh gật đầu tự tin, sau đó cô ta đi về phía Hà Thái Trung.
“Chủ tịch Trung, nhìn ông xem, còn mang theo món quà đắt tiền như vậy, thật khó xử mà?”
Lâm Tú Minh cười lớn bắt tay với Hà Thái Trung, làm cho Hà Thái Trung có chút ngẩn người: “Cô là?”
Lâm Tú Minh vội vàng trả lời: “Tôi là bạn gái của Gia Bảo, cảm ơn chủ tịch Trung lần này đã giữ thể diện cho bạn trai tôi.”
Hà Thái Trung: “???”
Hà Thái Trung sững sờ cả người, Gia Bảo là ai vậy? Anh Hùng hay sao?
Thực ra cho đến giờ Hà Thái Trung vẫn chưa thực sự biết rõ họ tên thật của Trần Hùng rốt cuộc là gì.
Suy cho cùng lúc trước Trương Văn Long bọn họ đều gọi Trần Hùng là anh Hùng, ông ta nhớ mang máng anh Hùng tên là Trần Hùng mà.
Chẳng lẽ ông ta nhớ nhầm rồi, thật ra tên đầy đủ của anh Hùng là Trần Gia Bảo hay sao?
“Cô là?”
Hà Thái Trung quét qua người Lâm Tú Minh từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng có chút rối rắm.
Ông ta vừa từ Ý trở về, chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Ngọc Ngân, vì vậy ông ta không biết cô trông như thế nào.
“Tôi là Phượng hoàng của nhà họ Lâm.”
Lâm Tú Minh vội vàng nói: “Chủ tịch Trung, Chuyện xảy ra hôm nay thật có chút xấu hổ, vẫn là chủ tịch Trung rộng lượng, không thèm so đo tính toán với nhà họ Lâm chúng tôi.”
Vào lúc này, Hà Thái Trung gần như chắc chắn rằng người phụ nữ trước mặt ông ta là vợ của anh Hùng, Lâm Ngọc Ngân.
Vợ của anh Hùng đã đích thân xin lỗi ông ta. Hà Thái Trung đương nhiên vừa kinh ngạc vừa sợ hãi vội nói: “Chuyện này là lỗi của đứa con trai khó bảo của tôi gây ra. Tôi đã dạy bảo lại nó rồi.”
“Vì vậy, tôi hi vọng cô sẽ rộng lượng bỏ qua. Ngoài ra, tôi cũng xin cô có thể nói gì đó với anh Hùng, để anh ấy đừng giận.”
Lâm Tú Minh: “???”
Mặc dù Lâm Tú Minh cũng rất ngạc nhiên tại sao bạn trai của cô ta lại tuyệt vời như vậy, ngay cả một nhân vật lớn như Hà Thái Trung cũng phải gọi anh ấy là anh Hùng.
Nhưng trong lòng Lâm Tú Minh cũng rất vui, bạn trai của cô ta ngày càng giỏi giang, đây không phải nói là cô ta càng ngày cũng càng nở mày nở mặt hay sao?
Trong nhất thời, Lâm Tú Minh cảm thấy liệu Hà Thái Trung có đang được chào mời quá nhiều hay không, ông ta cũng chẳng là nhân vật lớn gì cả.
“Ông Trung, bây giờ chuyện này đã nói rõ ràng, còn hợp đồng thì sao?”
Hà Thái Trung lập tức trả lời: “Hợp đồng sao? Đương nhiên phải ký rồi. Tôi sẽ ký ngay bây giờ.”