Chương 17: Hầm Mộ Lạnh Lẽo

Đình Trường và Khải Luân biết rằng khu nghĩa trang của thị trấn Ma này rất cổ quái, nhưng không nghĩ ở đây lại có lăng mộ cổ xưa thế này. Họ ngờ vực muốn tiến vào lại thôi. Tuy nhiên, vì muốn tìm kiếm thêm câu trả lời về sứ giả địa ngục nên cả hai lựa chọn tiến vào.

Khi họ bước vào lăng mộ, một làn gió lạnh lẽo và bí ẩn cuốn họ vào không gian tăm tối. Đình Trường bật đèn pin từ điện thoại và rọi đường đi xuyên qua màn đêm đặc quánh. Những bức tường cũ kỹ và bức tranh vẽ l*иg lộn những hình ảnh u ám dường như có liên quan đến sứ giả địa ngục và người dẫn dắt linh hồn. Khải Luân và Đình Trường cảm thấy tò mò và muốn hiểu rõ hơn về thông điệp mà chúng muốn truyền tải. Những chữ viết cổ, mô tả về cuộc gặp gỡ giữa những người sống và những linh hồn bị lạc trong vùng đất quỷ quái.

Khải Luân và Đình Trường đến một góc của lăng mộ và họ thấy một thứ đáng sợ. Một bức tượng khổng lồ của sứ giả địa ngục đang đứng cuối đường đi, với bộ mặt ác liệt và đôi cánh rực lửa cất lên từ lưng. Họ không thể tin vào mắt mình và quyết định chụp nhiều ảnh để lưu trữ lại.

Trong lúc chụp ảnh, cả hai cảm giác có ánh mắt ai đó lởn vởn xung quanh họ, nhưng khi họ quay lại, không có ai ngoài những bức tường lạnh lẽo. Khải Luân và Đình Trường cảm nhận được những cơn lạnh kéo xuống từ tận cùng linh hồn của họ. Thấy mình rơi vào cảnh giới của những hồn ma, cả hai người cảm thấy dường như không thể khống chế trường năng lượng của bản thân. Khải Luân không nhìn thấy bất kỳ hồn ma nào. Đây là điều hoàn toàn bất thường và trái với những kinh nghiệm kỳ lạ mà mọi người từng chia sẻ.

Họ bắt đầu tìm kiếm một cách kỹ lưỡng và xem xét từng phần bức tượng, hy vọng tìm ra điều gì đó để giải thích thêm về khế ước cùng sứ giả địa ngục. Cả hai cẩn thận đi loanh quanh và cố gắng không chạm vào bất kỳ thức gì bên trong lăng mộ này. Khải Luân chợt tìm thấy một cuốn sổ tay nằm rời bên dưới tấm áo choàng đá của bức tượng sứ giả nọ.

“Em tìm thấy thứ này này.” Khải Luân nhẹ lên tiếng kéo Đình Trường đến bên cạnh.

Đình Trường và Khải Luân đứng trong một hầm mộ tối tăm, chỉ còn ánh sáng mờ từ điện thoại chiếu rọi lên trang giấy cũ. Họ cẩn thận lật từng trang cuốn sổ tay cổ xưa, đọc những ghi chú chứa đựng những bí mật kỳ lạ về lăng mộ này.

Theo những hồi ký trong sổ tay, lăng mộ này được xây dựng cách đây hàng trăm năm bởi một người đàn ông hoang dại, luôn ghét bỏ loài người. Ông ta tin rằng, trong lăng mộ ẩn chứa một báu vật huyền thoại - một nguồn sức mạnh kỳ diệu có thể giúp ông ta thống trị cả thế giới và lấy lại danh dự của mình. Để tìm kiếm vật phẩm này, ông ta đã tạo ra một lăng mộ với những điều kiện khắc nghiệt và đầy hiểm nguy, hy vọng chỉ có người với đủ can đảm mới có thể đến được nơi đây.

Cả Đình Trường và Khải Luân cảm nhận được cái chết và sự tàn nhẫn tồn tại trong lăng mộ này. Họ nhận ra rằng điều kỳ lạ không phải là sự hiện diện của hồn ma mà là sự tàn bạo và cô đơn dày đặc trong những ghi chép này. Mỗi trang sách kể lên những câu chuyện đau lòng về những ai đã mạo hiểm đến đây, chỉ để bị mất tích mãi mãi trong không gian u tối.

“Chuyện này không có thật đấy chứ?” Khải Luân bật hỏi.

“Chúng ta không thể biết được điều gì cả.”

Cuối cuốn sổ, Đình Trường và Khải Luân đọc thấy để có được sức mạnh, họ phải triệu hồi được sứ giả địa ngục và ký khế ước với hắn.

“Không phải hắn ta tìm đến con người mà chính con người tìm hắn ta sao?” Khải Luân có phần hoang mang khi đọc được thông tin này.

Két...

Chợt lúc này, Đình Trường và Khải Luân nghe thấy tiếng động từ bên ngoài. Cả hai chết lặng khi biết kẻ bên ngoài đang tiến vào bên trong lăng mộ. Cả hai nhìn xung quanh để tìm chỗ nấp và lúc này, nơi họ có thể trốn chỉ có thể là lăng mộ nằm phía sau bức tượng sứ giả địa ngục. Cả hai nhanh chóng chui vào đấy.

Đình Trường và Khải Luân rúc vào nhau, tim đập thình thịch trong l*иg ngực, tiếng bước chân của những kẻ xâm nhập vang vọng đáng ngại, mỗi lúc một to hơn theo mỗi giây phát hiện và có lẽ cả tính mạng của họ.

Trong bóng tối bao trùm, cả hai cố gắng đoán xem kẻ đến là ai. Bước chân của kẻ xâm nhập vang lên khắp mọi ngóc ngách. Ban đầu còn xa vắng, qua một lúc lại rõ ràng và càng lúc càng gần nơi họ đang ẩn náu. Trái tim của cả hai dường như bị treo ngược và thầm cầu mong kẻ nào đó sẽ không đẩy nắp quan tài.

Đúng lúc sự hoảng loạn của họ lên đến đỉnh điểm thì một âm thanh cọt kẹt nhẹ nhàng như một cánh cửa bí mật mở ra, phá vỡ sự im lặng, ánh sáng tràn vào không gian nhỏ nơi Đình Trường và Khải Luân đang nằm, đôi mắt họ mở to khi một bóng người xuất hiện trước mặt họ, khuôn mặt của hắn bị che khuất bởi một chiếc áo choàng trùm đầu.

“Các người đến tìm ta sao?”