Chương 6: Hạnh phúc.

"Tiểu Đông, em có biết rằng, lúc mới gặp em anh đã nghĩ gì?"

"Nên chơi đùa tôi bằng cách nào?"

"Nhìn em từ xa là một loại hạnh phúc. Ít nhất đối với anh. Ít nhất là lúc chúng ta chưa hẹn . Ít nhất là lúc, anh chưa tham lam như lúc này."

". . ."

...

Hàn Tiểu Đông tự đưa bản thân vào hố sâu của tuyệt vọng đã một lúc lâu. Đến khi dường như cậu không thể thoát khỏi đó, bỗng, cậu lại nghĩ đến một cái khả năng khác.

Tiêu Mặc kiếp trước lúc này mặc dù chưa chuyển trường, nhưng hắn vẫn là ở trong thành phố này, việc thoáng qua nhau phải chăng cũng chỉ là một sự kiện bình thường?

Hàn Tiểu Đông nghĩ vậy, liền thoáng bình tĩnh lại.

Nhưng sâu trong lòng, ý nghĩ Tiêu Mặc cũng trùng sinh đã bắt đầu nảy mầm.

Một khi mầm mống nghi ngờ đã mọc, rất khó dứt ra.

Hàn Tiểu Đông cứ như vậy lừa mình dối người.

Rốt cuộc ít nhiều cũng lấy lại được sự bình tĩnh.

...

Cùng lúc ấy, trông một căn phòng khá tối tăm, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa muốn chạm đến một mảnh tường, nhưng tường phòng không thấy đâu, chỉ thấy một khoảng của một bức ảnh được dán cực kỳ chắc chắn. Nếu nhìn kỹ, lập tức sẽ nhận ra đây chính là Hàn Tiểu Đông.

Căn phòng tối tăm có dán bức ảnh kia bỗng dưng sáng lên nhờ có ánh đèn điện, căn phòng này chính xác hơn chính là một kho chứa ảnh của Hàn Tiểu Đông.

Ảnh dán khắp phòng, bốn chồng ảnh khoảng năm mươi cen - ti - mét đặt ở bốn góc phòng.

Tiếp đó là ba cái tivi cỡ tám mươi inch, đang trình chiếu ảnh Hàn Tiểu Đông.

Một người thanh niên ngồi trước ti vi cầm điện thoại lên gọi.

"Đến nhà em ấy, lắp camera vào khắp phòng của em ấy, cả phòng tắm nữa. Nhưng nhớ đừng đυ.ng chạm bất cứ thứ gì của em ấy. Nhưng có vẻ lắp camera thì không thể không rồi... Cậu mặc ba lớp quần áo, đi ba đôi găng tay. Làm xong thì đến đây."

Tiêu Mặc dặn dò xong liền cúp điện thoại rồi thở phào một hơi.

Để có thể tiện thể bảo vệ và ngắm nhìn Tiểu Đông của hắn mọi lúc mọi nơi, hắn đã làm một số việc vô cùng cần thiết.

Bỗng, hắn chợt cười nhẹ một tiếng.

Phải rồi, trước đây, hắn đã từng coi việc ngắm nhìn tiểu Đông là một sự hạnh phúc.

Từng cử chỉ, từng ánh mắt của em ấy luôn làm tâm hắn như muốn nhảy nhót lên.

Ôi! Hắn lại nhớ tiểu Đông rồi! Làm sao bây giờ?

Hắn thật muốn trở lại những ngày xưa, ngày tháng hạnh phúc giữa hắn và tiểu Đông, ngày ngày đặt em ấy dưới thân, cảm nhận sự ngọt ngào từ bờ môi, từ cơ thể em ấy!!

Tiêu Mặc hồi tưởng một hồi, sau đó "tch!" một tiếng.

Chết tiệt!! Hắn cứng rồi.

...

Hàn Tiểu Đông sau khi khôi phục, liền sửa sang lại bộ dáng, rồi bước lên lầu.

Cậu vừa nằm bẹp ra giường thì liền có tiếng chuông cửa.

Hàn Tiểu Đông nhỏ tiếng càu nhàu. "Tsk! Lúc này mà còn có ai đến vậy chứ!?"

Bước xuống phòng, sau đó ra mở cửa, cậu liền thấy một người thanh niên mặc một bộ đồ xanh nhẹ của công nhân sửa gia dụng.

Người kia lên tiếng trước. "Xin chào! Tôi đến từ công ty bảo hành và sửa chữa ống nước, tôi đến để kiểm tra hệ thống nước của nhà."

Còn có cái công ty như vậy nữa hả!?

Hàn Tiểu Đông nghi vấn, bắt đầu quét mắt người này từ trên xuống dưới một lần.

Hiện tại thời tiết nắng nóng, người này lại mặc đến hai, không hình như là ba bộ áo. Giày không độn, nhưng tại sao dáng vẻ đi có chút không vững?

Đi bao nhiêu đôi tất thế?

Chẳng lẽ kẻ này định vào nhà cậu ăn trộm ăn cướp gì đấy?

Hàn Tiểu Đông cau mày. "Không cần. Nhà chúng tôi hệ thống nước rất tốt."

Người thanh niên kia có chút cứng người. "Để đảm bảo thì nên..."

Anh ta chưa nói hết câu đã bị Hàn Tiểu Đông một tay đóng cửa lại, trong nhà vọng ra tiếng nói quyết đoán của cậu. "Không cần!"

Nhìn chiếc cửa trước mắt anh ta có một cảm xúc cực kỳ muốn phá tan cánh cửa này, nén lại một hồi bi thương, anh "thợ" liền đi xa khỏi căn nhà kia, sau đó cầm chiếc điện thoại màu đen lên gọi. Tiếng chuông điện thoại vang lên một chút, người kia bắt máy. Anh ta bất đắc dĩ. "Boss, vợ ngài thật quá kỹ tính đi! Tôi mới nói được hai câu đã bị một cánh cửa sấp mặt rồi."

Người kia đáp lại cực kỳ thoải mái, có chút tiếng rên thỏa mãn vụn vặt. "Ừm."

Anh ta lắc lắc đầu nói tiếp. "Boss, có vẻ nhiệm vụ lần này tôi không hoàn thành được rồi, đừng nên trừ lương tôi a!"

"Nhiệm vụ không hoàn thành đương nhiên phải trừ lương, không phá quy tắc." Giọng nói trong điện thoại trở nên nghiêm nghị.

Người thanh niên chỉ thiếu nước khóc to rồi ôm chân người kia. "Boss à..."

Nói đến nửa chừng thì bên kia đã tắt máy.

Người thanh niên căm hận đến mức muốn khóc.

Tối nay phải tâm sự với Thiên mới được! Làm công kiểu này thì không chết đói mới lạ!

...

Trong lúc đó, Tiêu Mặc - thanh niên vừa tự thẩm cũng đã ra khỏi phòng tắm với cái đầu lạnh.

Không hổ danh là Tiểu Đông của hắn, quả nhiên cực kỳ nhạy bén.

Xem ra, lần này hắn phải tự tay làm thôi.