Edit: Peach
Beta: Peach
Vinh Lam gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ, đứng yên tại chỗ không dám tiến lên, khuôn mặt khϊếp sợ bỗng hiện lên vẻ hoài nghi.
Cái gì đang gõ cửa sổ phòng cô vậy? Là đứa bé bướng bỉnh nhà hàng xóm sao? Nghe nói mới mười tuổi, thế mà đã không ai quản được vậy rồi.
Bên ngoài cửa sổ là một màu đen tuyền, cực kỳ yên tĩnh, âm thanh vừa rồi giống như chỉ là ảo giác đêm khuya, Vinh Lam cũng nghĩ như vậy, cô không có dũng khí đến bên cửa sổ nhìn xem đó là gì, chỉ ngồi xuống, buộc sự chú ý của mình quay lại sách vở.
"Ầm..."
Lại là tiếng đá đập vào cửa, Vinh Lam đã quá quen thuộc với âm thanh này, cô cuối cùng cũng không nhịn được, nhanh chóng đến bên cửa sổ.
Mở cửa sổ nhìn xuống, Lâm Đông Hữu bất ngờ đứng trong bóng tối, hình ảnh trong quá khứ lại xuất hiện, cậu ngẩng đầu nhìn cô từ phía xa.
Nhưng quá khứ là quá khứ, thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, Vinh Lam không nghĩ đến việc sẽ làm một đứa con gái hơn nửa đêm lén lút trốn ra ngoài chơi với cậu nữa.
Sợi dây tình bạn của họ cũng đã đứt cách đây hai năm rồi.
Lâm Đông Hữu dùng ngón tay chỉ vào điện thoại, đôi mắt sâu thẳm của Vinh Lam nhìn cậu một cái, rút cái đầu nhỏ hơn lộ ra về, đóng cửa sổ, thậm chí còn dứt khoát tắt đèn.
Khi căn phòng đã nhuộm màu đen, cô ôm đầu gối ngồi trong bóng tối, điện thoại đặt bên chân cô.
Từng dòng tin nhắn ngắn xuất hiện.
Lâm Đông Hữu: Xuống đây, tớ nói mấy câu rồi sẽ đi.
Lâm Đông Hữu: Tớ biết cậu không ngủ.
Lâm Đông Hữu: Không xuống thì tớ sẽ la lên đấy, tớ không ngại để ba cậu biết rằng tớ tới đâu.
Nhưng tôi ngại!
Vinh Lam từ dưới sàn nhà ngồi dậy, chạy về phía cửa sổ, mở ra hung hẵn trợn mắt nhìn người dưới lầu, ánh sáng màu trắng bạc của trăng hiện trên mặt đất, soi sáng vạn vật, cô thấy rõ được nụ cười nơi khóe miệng cậu, cậu còn ngẩng đầu kiên định nhìn cô, ánh mắt kia rõ ràng muốn nói: Đừng tưởng rằng tớ chỉ nói chơi, tớ nói được sẽ làm được.
Hai người giằng co một hồi, Vinh Lam chịu thua, bèn gửi tin nhắn cho cậu.
"Đến chỗ cũ chờ tôi."
Chỉ cần vài giây đã nhận được câu trả lời của Lâm Đông Hữu: Không gặp không về.
Vinh Lam đứng trong phòng do dự, cuối cùng vẫn lặng lẽ đi thay đồ, cô nhón chân đứng ở đầu cầu thang thăm dò, sau khi chắc chắn phòng Vinh Trúc và Vinh Viện không có bất cứ động tĩnh gì mới yên tâm ra ngoài.
Cô cẩn thận đội mũ sau áo lên, một bước gộp ba đi đến công viên nhỏ ngay góc đường, lúc học sơ trung cô rất ham chơi, mỗi buổi tối sẽ hẹn Lâm Đông Hữu ở đây, hai đứa con nít cùng nhau chơi cầu trượt, hoặc là đi thám hiểm công viên lớn kế bên, Lâm Đông Hữu canh người gác cổng, Vinh Lam sẽ đạp lên vai cậu trèo qua tường, sau đó hai người đi qua con đường dài của công viên, thần không biết quỷ không hay về đến nhà.
Những ký ức cố tình lãng quên lại đột nhiên xuất hiện, Vinh Lam thở dài, thực ra cô vẫn còn nhớ, nhớ quãng thời gian không âu không lo kia, lúc đó mẹ cô vẫn còn sống, cô sống một cuộc sống vui vẻ không có mẹ kế và hai cô em gái hai mặt.
Khi đó cô là một cô công chúa chân chính, được người nuông chiều, không biết cuộc đời tàn khốc như nào.
Lâm Đông Hữu vẫn còn mặc đồng phục học sinh, chẳng qua ngày thường cậu ăn mặc chỉnh tề, không chút qua loa, là học sinh ba tốt, bây giờ dáng vẻ lại có chút chán chường, áo sơ mi bỏ ngoài quần, cà vạt thắt lỏng lẻo, thế nhưng nam sinh này vai rộng chân dài, trời sinh chính là một cái móc treo đồ, ban đêm có vẻ khiến cậu uể oải, trong lúc lơ đãng lại lộ ra dáng vẻ phong lưu nhàn nhạt.
Vinh Lam đến gần cậu tầm mấy mét liền dừng lại, hơi nghiêng người, ngôn ngữ cơ thể hiện rõ vẻ kháng cự.
Lâm Đông Hữu tham lam ngắm nhìn nhan sắc lãnh đạm của cô, biết rằng lúc này chỉ có thể "núi không thể tự đi thì ta sẽ đến", lặng lẽ đến gần cô.
"Đứng ở đó đi." Vinh Lam cố chấp cự tuyệt cậu, "Nói xong tôi sẽ đi ngay."
Lâm Đông Hữu không nghe, khăng khăng làm theo ý mình đứng bên người cô, Vinh Lam cảm giác được khoảng cách giữ mình và cậu rất gần, không được tự nhiên xoay người đưa lưng về phía cậu, dù sao thì cũng không muốn cho cậu sắc mặt tốt.
Lâm Đông Hữu nhìn chiếc gáy nhỏ xinh của cô, trong lòng đau khổ, cậu có thể dễ dàng làm cho những nữ sinh khác vui vẻ đến gần, nhưng chỉ có cô là không được.
Cậu đã bị gạt ra khỏi cuộc sống của cô, tối hôm nay có thể đứng đây, cũng là do cậu đến tận cửa uy hϊếp, cô mới không tình nguyện đi ra.
"Có lời thì mau nói, tôi không có thời gian đứng đây ngắm cảnh." Nhận ra được Lâm Đông Hữu đang đến gần nhưng không lên tiếng, Vinh Lam bắt đầu nóng nảy, giọng nói càng không tốt.
"Tớ gọi cậu ra đây là để giải thích." Lâm Đông Hữu nhẹ nhàng nói, thanh âm trong trẻo dễ nghe, "Tớ không tham gia vào việc kháng nghị của ban A, bọn họ có đến tìm tớ, nhưng tớ từ chối rồi."
Đôi mắt sâu thẳm của cậu lưu luyến gò má cô, càng nhẹ giọng hơn: "Tớ cảm thấy việc ban F dời đến rất tốt."
Nhưng cậu lại không nói, như vậy có thể giúp tớ mỗi ngày đều thấy cậu.
Đến khi sắp tan học buổi chiều Lâm Đông Hữu mới phát hiện mình trở thành "người chống lưng", cậu rất tức giận, tức giận đến mức không đợi được đến ngày hôm sau mới chất vấn Giang Du, cậu hỏi các bạn học số điện thoại của Giang Du, trực tiếp hỏi chuyện, Giang Du tự biết mình đuối lý, bị tra hỏi một hồi mới thừa nhận mình nóng lòng thuyết phục hiệu trưởng, nên mới nói tên cậu trước mặt ông.
18 năm qua, Lâm Đông Hữu lần đầu không để ý đến "giáo dưỡng" mà trực tiếp cúp điện thoại.
Cậu không cách nào tỉnh táo, thậm chí đề số học cậu thích cũng không tập trung giải được, trong trường đã có những lời nói bóng nói gió truyền ra, Lâm gia và Vinh gia là kẻ địch trên thương trường, Lâm Đông Hữu và con gái Vinh gia không hợp nhau, cho nên lần này là nhằm vào ban F, Lâm Đông Hữu dẫn đầu kháng nghị cũng là có nguyên nhân.
Cậu không biết ai ác ý tung ra tin đồn thế này, cũng đã hỏi Giang Du, nhưng cô nói mình không làm những việc này, Lâm Đông Hữu mơ hồ cảm thấy có một đường thẳng cố ý kéo cậu và Vinh Lam cách xa nhau, ngày càng phiền não.
Vì vậy tối nay cậu mới xung động mà chạy đến tìm cô.
Lâm Đông Hữu tự chứng minh mình không liên quan đến chuyện này, đáp án này cũng trùng với dự đoán của Vinh Lam, có thể xem rằng cậu không tham gia, nhưng cậu sẽ vô tội sao?
Bàn tay để trong túi nắm chặt, mặt đầy thờ ơ: "Nói xong chưa? Xong rồi thì cậu về đi."
Cô nhấc chân lên làm bộ muốn đi, Lâm Đông Hữu hoàn toàn không nghĩ rằng cô lại muốn làm đến mức này, cau mày kéo tay cô lại: "Vinh Lam, cậu không nên như vậy."
"Đừng tức giận nữa được không? Hãy cho tớ một cơ hội để bù đắp." Cậu nhẹ giọng thỉnh cầu.
Vinh Lam cố hất cái tay bị cậu bắt được, cô cuối cùng cũng chịu quay lại đối mặt với Lâm Đông Hữu, chẳng qua ánh mắt sắc như dao kia vẫn biểu đạt rõ ràng sự không thỏa hiệp của cô: "Một người vừa xuất sắc về nhân cách, vừa có học thức còn không bao giờ mắc sai lầm như cậu lại xin một cơ hội để bù đắp, ha, tôi làm sao dám?"
Lâm Đông Hữu không có cách nào với một Vinh Lam như vậy, tính tình cô cứng rắn, gặp vấn đề khó nào đó sẽ đi đến tận cùng, bất kể có vách đá can ngăn hay không.
Hai năm trôi qua, cô vẫn đang khó chịu chuyện kia, làm tâm trạng cậu không khỏi như đưa đám: "Có thể đừng không muốn nói chuyện với tớ như vậy có được không?" Một thiếu niên bình thường luôn giữ khoảng cách nhất định với người khác giới, nhưng vào giờ phút này lại chủ động nhưng dè dặt đứng trước mặt Vinh Lam, cúi đầu dùng đôi mắt trong trẻo nhu hòa như ánh trăng nhìn cô, "Cậu có muốn đến cái công viên kia không? Tớ nhớ cậu đã từng nói qua, muốn đến nơi có bãi cỏ lớn có thể nằm phơi nắng cả một ngày, bây giờ ở đó có bãi cỏ rồi, lúc nào cậu rảnh? Chúng ta tìm một chỗ vắng người phơi nắng đi."
Công viên tràn đầy kỷ niệm trong miệng của Lâm Đông Hữu là nơi đau khổ nhất trong lòng Vinh Lam, nhưng rất nhanh, một lớp bảo vệ cứng rắn đã bao bọc lấy nơi mềm yếu nhất của cô, trong lòng vang lên tiếng nói: Tại sao tôi lại phải đến đó? Một cô bé đang tuổi ham chơi ngây thơ lại bị tình bạn phản bội, vậy thì còn cần nó làm gì!
Xúc động trong mắt Vinh Lam vừa xuất hiện đã biến mắt, lần nữa khôi phục vẻ lạnh lùng, thậm chí cô còn lui về sau hai bước, cự tuyệt việc Lâm Đông Hữu đến gần.
"Cái công viên bị hỏng đó có gì tốt. Tôi không có hứng thú với chuyện cũ, nếu đã cắt đứt quan hệ, thì tôi cũng không có ý định quay lại làm bạn với cậu." Cô quay mặt sang một bên, dứt khoát nói, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên mặt Lâm Đông Hữu, "Bây giờ ba cậu và ba tôi đang sống chết với nhau trên thương trường, tôi ngược lại cảm thấy chúng ta quả thật không thích hợp làm bạn bằng việc làm kẻ thù đâu."
Lâm Đông Hữu cau mày nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng bất cận nhân tình* của Vinh Lam, kích động trong ngực cũng lạnh dần.
*Bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm. ( Nguồn: Google ) Cô gái ngày xưa luôn nở nụ cười ấm áp hơn ánh mặt trời với cậu đâu rồi? Sao bây giờ lại lạnh lùng đến vậy?
"Cuộc sống của tôi sẽ rực rỡ hơn nếu không có cậu." Vinh Lam không ngừng trút giận, ngược lại còn tệ hơn, cô đã chịu đủ sự bảo vệ mơ hồ của Lâm Đông Hữu ở trường học rồi, nếu tối nay hai người gặp nhau, cô muốn nói một lần cho rõ ràng, từ đây đường ai nấy đi, đối với cả hai đều tốt.
"Vinh Lam tôi có thể muốn gì làm nấy với người khác, nhưng tại sao chỉ mình cậu, lần nào cũng phải lén lén lút lút?"
Vinh Lam nheo mắt thưởng thức sự im lặng của Lâm Đông Hữu: "Tôi tại sao phải ủy khuất chính mình, cùng một người luôn sẵn sàng phản bội mình đi phơi nắng chứ?"
Khuôn mặt của nam sinh cao ráo đầy khổ tâm và đau lòng, cậu không ngờ cô lại kiên quyết như vậy.
"Sẽ không như vậy nữa." Lâm Đông Hữu nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tớ đảm bảo, sẽ không làm chuyện khiến cậu buồn nữa."
"Lâm Đông Hữu, cậu nghe không hiểu sao!" Không thể nhìn được dáng vẻ cậu nhỏ giọng cầu xin cô, Vinh Lam cứng rắn quay lưng lại.
"Cậu làm gì cũng không liên quan đến tôi! Cũng xin cậu có dáng vẻ của một người đàn ông đi, đừng đến quấn lấy tôi nữa, dáng vẻ bây giờ của cậu, ha, thật làm tôi xem thường."
Mỗi một lời nói, mỗi ánh mắt của cô như lưỡi dao sắc bén, từng nhát đâm vào lòng Lâm Đông Hữu, để cho cậu cảm nhận được mùi vị của câu "lòng đau như cắt".
Dù đã từng nghĩ đến việc không thể cứu vãn, nhưng cậu luôn ôm hy vọng, cho là luôn có thể trở về ngày hôm đó.
Trở lại cái ngày có thể sóng vai đi cùng cô dưới ánh mặt trời, hai người vừa nói vừa cười mọi chuyện trong cuộc sống.
Không trở về được, thật sự không trở về được.
"Được." Cậu khó khăn mở miệng, khóe miệng nở nụ cười bất lực, "Nếu như cắt đứt quan hệ có thể làm cậu vui vẻ, thì cứ quyết định như vậy đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Đông Hữu học trưởng: Ai có rượu không, cho tôi rượu!!
Vở kịch nhỏ:
Nhiều năm sau, sau khi đánh nhau với yêu tinh vào buổi sáng.
Vinh Lam thở hổn hển: Lâm Đông Hữu, em chịu không nổi nữa, em muốn chia tay với anh!
Lâm Đông Hữu: Người nào nói lúc chia tay sẽ ôm anh thật chặt, hửm?
Vinh Lam: ...
Lâm Đông Hữu: Cơ thể phụ nữ thường trung thực hơn so với miệng của họ, anh biết em nói chia tay nhưng thật ra là muốn thêm một lần nữa đúng không? Tốt, anh có thể cho em mua một tặng một!
Vinh Lam: ...
____________________________________________
Peach: Hôm nay vừa mới đọc mấy chương sau mng ạ, thấy ngược tơi tả ngược không còn gì, đã vậy còn xuất hiện nữ phụ TvT Ôi trái tim bé bỏng của mị, thật là đau lòng ~