Hôm nay Trần Ngọc Châu phải đi quay phim vào ban đêm nên rời nhà vào buổi chiều, lúc cô rời đi cũng đã nằm ở trên giường tận hai tiếng đồng hồ cho Cao Minh Khải ôm ấp. Gần đây hắn có vẻ rất thích quấn người, hễ khi nào cả hai đều ở nhà hắn sẽ muốn cô nằm bên cạnh cho hắn ôm ôm, ngửi ngửi.
Chuyện này là do hắn yêu cầu, cô cũng không thể hỏi quá nhiều cũng không thể chống đối. Tâm tình của Cao Minh Khải giống như thời tiết vậy, cực kì khó nắm bắt.
Công việc quay phim của cô tiến hành vô cùng thuận lợi, vì kịch bản phim có vẻ không dài nên phim đã nhanh chóng tới hồi kết. Trần Ngọc Châu cũng được công ty cho nhiều "tài nguyên" hơn, Lý Cảnh đã đưa cho cô rất nhiều hợp đồng. Thật sự rất có thành ý nâng đỡ cô thành ảnh hậu tương lai, vì vậy cho nên cô cũng cố gắng hết sức làm tốt vai trò diễn xuất của mình.
Giống như hôm nay, Trần Ngọc Châu đã quay từ chiều tối đến tận ba giờ sáng mới xong. Ngay cả đạo diễn cũng sợ cô quá sức nên anh dự định trưa mai sẽ quay tiếp tục, kết quả vì thấy cô thật sự cố gắng nên anh cũng để cô tự mình lượng sức.
Cảnh quay cuối cùng kết thúc vào lúc ba giờ sáng, cả đoàn làm phim ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong đôi mắt của mọi người đều hằn lên vẻ mệt mỏi vì phải thức đêm, nhưng trong đó cũng có vài tia vui mừng vì đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
"Cám ơn mọi người, vất vả rồi." Trần Ngọc Châu vừa thu dọn đồ đạc vừa khách sáo nói với mọi người.
"Chị Annie vất vả rồi, chị nghỉ ngơi tốt nhé!"
"Cám ơn..."
"Chị Annie tụi em về trước nha."
"Tạm biệt mọi người, đi đường cẩn thận nhé."
Từng người lần lượt ra về, phút chốc cả đoàn làm phim đều đã rời đi. Chị Jane đưa cô về nhà, sau đó mới lái xe về nhà riêng.
Trần Ngọc Châu cố gắng nhẹ chân đi vào nhà, bây giờ đã là nửa đêm cô không muốn đánh thức giấc ngủ của Cao Minh Khải. Đẩy cửa, mùi khói thuốc nồng nặc sộc vào khoang mũi của cô.
Cảnh tượng Cao Minh Khải ngồi trên sofa rít thuốc uống rượu trong bóng đêm đập vào mắt cô. Thấy vậy cô mới vớ tay mở đèn, ánh sáng làm cho hắn giật mình vội vàng mở mắt nhìn về phía này.
Sau khi nhìn rõ mọi thứ chân mày Trần Ngọc Châu nhíu lại đến mức muốn dính sát vào nhau, cô bước vội đi lại bàn trà phòng khách. Trước mặt hắn là những món "đồ cấm" mà cô chưa từng nghĩ hắn sẽ dính vào...
Hắn như thế nào mà sử dụng chất kí©h thí©ɧ?
"Hôm nay em về trễ à, quay phim mệt thì đi tắm rửa trước." Hắn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, còn níu tay cô nói.
Cô vẫn còn ngỡ ngàng, chỉ đơn giản đứng nhìn hắn. Cổ họng nghẹn ứ, không biết nên nói gì nữa...
"Châu, nghe lời tôi. Đi tắm đi, rồi ngủ."
"Sao... Sao anh lại sử dụng mấy thứ này?" Cô nghẹn ngào hỏi, trái tim giống như vỡ vụn ra hàng trăm hàng ngàn mảnh vậy.
Cô biết lý do, tất cả vì sự xuất hiện của cô.
"Không phải việc của em, ngoan ngoãn nghe lời thì tôi mới thương."
Hắn vẫn vậy, vẫn khép kín đến mức cô không thể hiểu. Lúc này trong đầu Trần Ngọc Châu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, có phải vì gặp lại cô nên hắn mới tìm đến những thứ đó để vùi mình hay không?
Nếu như cô mang danh nghĩ của người chết, vĩnh viễn không bao giờ quay lại thì có lẽ thời gian sẽ khiến hắn quên đi sau đó sẽ có hạnh phúc mới chăng?
Tại vì cô cứ lởn vởn trước mặt cho nên mới ép hắn tới mức dẫn tới trạng thái muốn quên cũng không được mà nhớ cũng không xong này?
"Cao tổng... Em không muốn ở bên cạnh anh nữa. Em... Em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa. Chị ấy chỉ đã chết rồi, cho nên anh hãy chấp nhận và quên chỉ đi. Đừng khiến bản thân mình tệ hại thêm nữa."
Cô nói xong, quay lưng chạy thật nhanh về phía phòng ngủ. Cô phải thu dọn đồ rời khỏi nơi này ngay lập tức, chỉ có như vậy hắn mới có thể triệt để quên cô đi và bình an sống.
Trần Ngọc Châu cô chính là cái gai mọc trong lòng hắn, chính cô đang hủy hoại hắn.
"Ai cho phép em đi? Em phải ở bên cạnh tôi."
Hắn siết chặt cổ tay cô, đến mức cô có cảm giác như xương cổ tay mình sắp gãy mất. Cao Minh Khải xoay người cô lại ép buộc cô phải đối mặt với thái độ hung dữ của hắn.
Cô giãy dụa, nhăn mặt nói:"Anh buông em ra, em phải đi. Anh nên tỉnh táo lại đi, em không phải là Trần Ngọc Châu cho dù anh có sử dụng chất kí©h thí©ɧ cũng không thể tưởng tượng và ngộ nhận như thế đâu."
"Em là cô ấy, gương mặt em giống hệt, giọng nói cũng giống tại sao em lại phủ nhận chứ?"
Nói xong Cao Minh Khải ôm cô chặt cứng, như sợ chỉ cần sơ hở một tí cô sẽ chạy mất vậy. Cô khóc lóc đánh vào bã vai hắn, cố gắng vùng vẫy khỏi sự quyến luyến của hắn.
Không! cô không thể tiếp tục làm hại hắn nữa...
"Em là Annie Trịnh, em là Trịnh Minh Châu anh nghe cho kỹ. Em. Không. Phải. Cô. Ta!" Cô nghiến răng cố gắng nhấn mạnh từng chữ cho hắn hiểu.
Cao Minh Khải hắn điên rồi, điên loạn thật sự rồi.
"Sao em lúc nào cũng bỏ tôi lại thế hả Châu? Tôi không xứng đáng tới vậy sao? Tôi thấp kém tới mức đó ư? Tôi đã cố gắng rất nhiều mà... Tại sao vẫn không xứng với em vậy?"
Thấp kém?
Không xứng?
Trí óc của Trần Ngọc Châu trong phút chốc chu du về mấy năm trước, khi cả hai còn là học sinh. Cái ngày cô nói lời chia tay, rồi cả những lần hắn cố ý theo đuổi lại cô. Những lời nói năm đó cô chỉ cố ý nói cho hắn cảm thấy khó chịu mà buông bỏ thôi, chứ không phải là những lời thật lòng của cô.
"Anh nhìn đi xung quanh em có bao nhiêu nam sinh, học giỏi hơn anh, có tương lai hơn anh. Tại sao em phải tiếp tục với một người thấp kém như anh chứ?"
"Anh bảo đảm đi theo anh em sẽ không bao giờ khổ. Châu, đừng giận anh nữa mà chúng ta hoà nhé?"
"Anh nghĩ mình là ai, anh không xứng với tôi đâu Cao Minh Khải. Loại người cậy vào gia thế như anh, có cái gì đáng nói tới chứ? Sau này đợi chúng tôi học thành tài, tiền kiếm được có thể gấp trăm, gấp ngàn lần tài sản của anh đấy!"
Cô, không hề cố ý tổn thương hắn như vậy đâu!
Cao Minh Khải nhìn thấy cô thất thần, không giãy dụa thoát ra nữa mà chỉ vô định nhìn về phía khoảng không trước mặt. Trong lòng hắn nóng còn hơn lửa đốt, hắn không muốn mất cô thêm một lần nào nữa. Hắn thương cô mà, hắn... Cũng xứng đáng với cô mà?
Bảy năm trời, hắn không ngừng cố gắng. Ngay cả đam mê đua xe của mình, hắn cũng chấp nhận từ bỏ, để trở thành một Cao tổng quyền cao, chức trọng. Vậy tại sao Trần Ngọc Châu của hắn vẫn không cần hắn?
Cô không nhìn thấy công ty KC của hắn ư, hắn đã thành lập nó từ hai bàn tay trắng mà không nhờ vào một đồng nào của Cao gia. Cao Minh Khải đặt nó là KC chính là tên của hắn và cô, tại sao cô vẫn không chấp nhận hắn vậy chứ?
Hắn... Cố gắng rất nhiều mà?
"Châu, tôi xin lỗi. Là tôi không đúng, có phải lúc nảy tôi lớn tiếng với em nên em giận rồi không? Tôi sẽ không như thế nữa, tôi thề là tôi sẽ không điên nữa. Em đừng bỏ tôi, đừng đi nha Châu?" Hắn xuống nước, nhẹ nhàng cầm tay cô nói.
Cô vừa khóc vừa sờ lên sườn mặt của hắn nghẹn ngào:"Cao tổng, em không phải Trần Ngọc Châu. Anh tỉnh táo lại được không?"
"Em là bảo bối của tôi mà, em đừng gạt tôi. Là em mà, em chưa từng muốn bỏ tôi đúng không?"
"Em không... Ưʍ... Ưʍ..."
Hắn không muốn nghe nữa, không muốn nghe những lời nói khiến hắn phát điên nữa. Cô chính là "bảo bối" của hắn, chính là cô.
Cao Minh Khải khoá môi cô, ngăn lại những gì cô muốn nói. Trần Ngọc Châu chống cự, cố gắng đẩy hắn ra nhưng với sức lực của cô thì không thể như ý muốn. Hắn cứ cuốn lấy đôi môi mềm mại của người phụ nữ, cái lưỡi ấm nóng phá đảo toàn bộ sự phòng bị của cô. Sau cùng Trần Ngọc Châu cũng "đầu hàng" vì trong lòng cô biết rõ hắn không có cách nào buông tay.
Nếu hắn muốn nắm tay cô cùng nhau vùi vào trong đống bùn lầy, được rồi cô tình nguyện.
Trên đời này cô không còn gì cả, cô chỉ còn một mình Cao Minh Khải.
"Đừng rời đi, xin em..." Hắn áp hai tay lên gò má cô, giọng nói ray rứt nài nỉ.
"Được rồi, em không đi đâu hết. Nhưng mà anh không nên sử dụng mấy thứ đó, không tốt đâu."
"Được, đều nghe em."
Cao Minh Khải ở trước mặt cô vứt bỏ hết những thứ "cấm" vào sọt rác, nhìn qua thì hắn chưa động vào, nhưng đây có phải lần đầu tiên không thì cô không chắc.
Hắn đi tới ôm eo cô, ngoan như một đứa trẻ nói:"Tôi chưa đυ.ng vào chúng, tôi vẫn tốt mà. Em sẽ không ghét bỏ tôi chứ?"
"Được rồi, đừng căng thẳng. Em sẽ ở bên anh mà!" Trần Ngọc Châu trấn an hắn xong, cô thầm nghĩ mình phải đi tìm Triệu Tâm để hỏi về bệnh tình của hắn mới được.
Người bình thường chẳng có ai có tâm lý như vậy cả, hắn chắc chắn có bệnh!
Nghe cô nói vậy, trái tim của Cao Minh Khải mới dần thả lỏng được. May quá, cô không định bỏ rơi hắn.