Cao lão gia bị bệnh về gan, cụ thể hơn là cần người hiến gan. Lúc Cao Minh Khải chở Trần Ngọc Châu về tới thì Cao Tuấn đã đi làm xét nghiệm rồi, anh cầm tờ kết quả trong tay đôi mắt thoáng chốc căng thẳng.
"Gan của anh nhỏ, nên chắc không thể một mình hiến được rồi. Em cũng đi làm xét nghiệm đi Khải."
Cao Minh Khải đi vào phòng y tế của Cao gia, lúc này chỉ còn Cao phu nhân, Cao Tuấn và cô ở đó. Ba người im lặng, không một ai nói bất cứ điều gì, nhưng mà trong lòng cô cũng không thoát khỏi cảm giác căng thẳng khi đối diện với người phụ nữ ấy.
Hơn hai mươi phút, hắn mới đi ra với tờ giấy xét nghiệm, hắn nói:"Trần Huy nói là có thể đồng loạt nhận từ cả hai, kết quả của tôi cũng khớp."
"Vậy chúng ta cùng cho cha gan đi."
Cao Minh Khải không phản đối, nhưng hiện tại sức khoẻ của Cao lão gia chưa ổn định nên không thể làm phẩu thuật. Lúc nảy bác sĩ có nói là nên đợi thêm một thời gian nữa, đợi tới thời điểm vàng bác sĩ sẽ làm đơn đề nghị phẩu thuật. Hắn cũng đồng ý, chuyện này cũng không gấp được.
"May quá, cả hai đứa đều khớp sẽ cứu được cha thôi. Hai đứa phải giữ sức khoẻ, ăn uống nhiều vào đấy." Cao phu nhân nắm tay hắn, bà vỗ vỗ lưng hắn căn dặn.
Trần Ngọc Châu bất giác nhìn về phía Cao Tuấn, anh nhìn mẹ con hai người quan tâm nhau mà môi anh mím chặt. Sau đó ánh mắt anh cũng dời qua người cô, không biết có phải do cô nhạy cảm hay không nhưng vừa rồi lúc anh liếc mắt qua thì cô nhìn thấy trong ánh mắt của anh có chứa gì đó rất đơn độc. Nhưng rất nhanh tia đơn độc ấy đã biến mất hoàn toàn, Cao Tuấn thong thả như không có gì, nói:"Vậy con đi về công ty trước, lát nữa còn có cuộc họp thưa mẹ."
"Ừm."
Cao phu nhân không để ý lắm về việc anh đi hay ở, sự chú ý của bà ấy đã dồn vào Cao Minh Khải hết cả rồi. Bà dẫn hắn xuống phòng ăn, bưng ra tô canh nóng hổi bắt hắn ăn.
Hắn nhìn Trần Ngọc Châu ngồi bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng đút canh cho cô. Thấy Cao phu nhân nhìn mình, cô mới từ chối khéo nói là cô không muốn ăn.
"Em đi quay phim nhiều cũng nên tẩm bổ mà. Nhà còn nhiều, không có việc gì đâu." Hắn ôn nhu đáp.
"Em không cần ăn thật mà, anh ăn đi. Anh phải tẩm bổ nhiều để giữ sức khoẻ chứ."
Hắn không có ý định nhượng bộ, cứ đưa thìa đến chờ cô há miệng. Bất quá trước ánh mắt áp lực của Cao phu nhân cô cũng đành phải há miệng nhận lấy thành ý của hắn.
"Quản gia, lấy thêm một bát canh cho thiếu gia đi." Cao phu nhân lạnh nhạt nói, thái độ tỏ ra không vui rất rõ ràng.
Cao Minh Khải nhìn bà ấy, hắn lạnh lạnh nhạt nhạt nói:"Nhà ta không phải thiếu gì một chén canh, sau này mẹ đừng có như thế nữa. Châu là người con chọn, con hạnh phúc khi ở bên cô ấy. Nếu mẹ cứ khắt khe với cô ấy, vậy sau này bọn con không về nữa sẽ đỡ chướng mắt mẹ."
"Lớn rồi nên không cần mẹ nữa phải không? Thật là... Con nhìn lại con đi, ở bên cô ta... Gầy nhom!" Nói xong Cao phu nhân đi thẳng lên lầu.
Thái độ tức giận của bà ấy không hề che giấu, giống như bưng một gáo nước lạnh hắt thẳng vào mặt cô.
Trần Ngọc Châu mím môi, nghĩ nghĩ đúng thật là cô chưa từng quan tâm chăm sóc cho Cao Minh Khải. Cái này là thiếu xót của cô, cô thừa nhận. Cao phu nhân thương yêu hắn như vậy, dĩ nhiên là bà ấy để ý mấy chuyện này rồi.
Hắn nắm tay cô, hôn lên má cô dỗ dành nói:"Đừng để ý, mẹ nói vậy thôi chứ không có ác ý đâu."
"Anh gầy đi nhiều rồi, là do em vô tâm không chú ý. Xin lỗi..."
"Ngốc, anh lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu mà cần em trông. Thân là chồng, anh nên chăm sóc em mới đúng."
Ánh mắt của Cao Minh Khải nhìn cô tràn ngập ý cười, thấy vậy cô cũng bớt căng thẳng hơn hẳn. Được rồi, nếu là thiếu xót của cô thì sau này cô có thể sửa đổi chỉ cần họ có thể ở bên nhau là được.
*
Buổi tối Trần Ngọc Châu không có lịch quay phim, nên cô ở nhà xem phim hoạt hình cùng Tony. Vì Cao Minh Khải hôm nay phải đi dùng bữa cùng đối tác nên không qua chở hai mẹ con đi chơi được.
Tầm mười giờ hơn, trước cửa nhà xuất hiện thân ảnh của một người phụ nữ. Trác Ny mặc toàn thân cây đen, đeo kính râm bản to che kín nửa khuôn mặt.
"Tony con ngồi chơi với bà, mẹ ra ngoài một lát."
Trần Ngọc Châu đi ra ngoài, chưa kịp đợi cô mời Trác Ny đã đi giày cao gót thẳng vào trong nhà. Cô ấy giơ túi giấy đang cầm trên tay lên, nở nụ cười tươi nói:"Tôi đến gặp cô đó, có mang điểm tâm đêm đến cho cả nhà."
"Ra ngoài rồi nói." Trần Ngọc Châu đề nghị.
"Tôi muốn nói ở trong nhà." Giọng cô ta nghẹn nghẹn nghe giống như ngạt mũi.
Trác Ny sà tới ghế sofa một cách rất tự tiện, đem hộp bánh ngọt trong túi giấy lấy ra. Cô đưa cho mỗi người một cái, rồi tháo kính xuống lộ ra vẻ mặt tươi cười như hoa.
"Mọi người ăn đi, món bánh này là do đầu bếp của nhà hàng năm sao làm đó. Rất là ngon, ăn một lần là nhớ mãi."
Trần Ngọc Châu:"..." Cô ta chuyển qua làm ẩm thực rồi sao?
Cô ảnh hậu đó tự nhiên như ở nhà, còn ra vẻ rất lấy lòng ép mọi người phải ăn bánh, còn kéo tay của Trần Ngọc Châu ngồi xuống bên cạnh mình đút bánh tận miệng.
"Ăn đi, tôi có thành ý lắm đó."
"Cô muốn gì?" Trần Ngọc Châu nhăn mặt hỏi.
Khoé môi của cô ta lúc này cười càng đậm, cô ta nói:"Tôi chỉ muốn nhờ cô nói giúp với Cao tổng chừa cho tôi một con đường thôi."
"Chuyện đó không liên quan tới tôi."
"Vậy lấy con trai của anh ta ra đánh đổi thì sao?"
Lúc này thần trí của Trần Ngọc Châu bắt đầu mơ hồ:"Cô..."
Vừa nảy cô nghe trong nhà có mùi lạ, cũng không nghĩ tới Trác Ny lại chơi cái trò hèn hạ này. Phút chốc trước mắt của Trần Ngọc Châu tối sầm, cô gục xuống ghế sofa.
Người đàn ông ở bên ngoài cửa bước vào, anh ta dập tắt nén hương trên tay. Trác Ny cũng rút ra mấy cái khăn giấy nhỏ nhét ở trong mũi ra, cô ta quạt quạt tay nói:"Ngạt chết tôi rồi. Bắt lấy đứa nhỏ rồi chúng ta đi."
Thanh âm hỗn loạn truyền từ bên ngoài, trước mắt của Trác Ny bỗng bùng lên một ngọn lửa cao. Sau đó lửa táp thẳng vào trong nhà, lửa lớn đến mức cô đứng xa như vậy còn thấy nóng.
"Cái gì vậy, sao lại cháy được chứ?" Trác Ny muốn đi ra ngoài xem, nhưng chưa đi được hai bước đã bị lửa táp làm lùi ra phía sau mấy bước nữa.
Căn nhà bị cháy là nhà của Trần Ngọc Châu, trước cửa lửa đã cháy rất lớn rồi. Bên ngoài cô nghe thấy có mấy tiếng người ta nháo nhào bàn tán, rồi có người gọi cứu hoả nữa.
"Đi thôi, chậm nữa là chết cả lũ đấy." Người đàn ông giục.
"Nhưng còn họ?" Trác Ny chỉ muốn bắt cóc đe doạ thôi, cô không muốn gϊếŧ người. Bây giờ họ bị trúng thuốc mê, nếu bỏ mặc tất cả ở đây họ sẽ chết cháy đó.
...Rầm...
Khung cửa vì bị cháy rụi mà rơi ra ngã xuống, doạ cho cô sợ chết khϊếp.
"Họ xỉu cả rồi, em không cõng ra nổi đâu. Đi thôi Ny..."
Tên đàn ông lôi kéo cô, Trác Ny bất đắc dĩ phải tự mình thoát thân. Anh dẫn cô men theo bờ tường, nếu như một người tỉnh táo thì việc thoát ra cũng không khó lắm. Lúc cô và anh vừa bước ra khỏi khu vực cháy lớn thì trong nhà phát ra một tiếng nổ rất lớn, cô hốt hoảng ngoái đầu nhìn lại...
Lửa lớn lắm, lớn đến nổi cô đứng xa như vậy còn thấy nóng. Hốc mắt của Trác Ny trào ra nước, cô không muốn hại chết cả nhà người ta, cô không cố ý đâu.
"Trần Ngọc Châu tôi xin lỗi..." Trác Ny mếu máo nói.
"Đi thôi, cảnh sát tới rồi."
Người đàn ông kéo cô lên xe rồi rời đi, Trác Ny thất thần cả một lúc. Cho tới giờ vẫn còn bàng hoàng chưa tin được...
*
Cao Minh Khải đang ngủ, hắn nghe điện thoại reo, lúc nảy đi tiếp khách hắn có uống vài ly nên có hơi đau đầu. Người gọi tới là Lý Cảnh, hắn cọc cằn nghe máy.
"Cao tổng tới đây đi, nhà của cô Trần bị cháy."
"Nói cái gì?" Hắn lập tức bật dậy, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
"Đội cứu hoả đang cứu người bị mắc kẹt, anh bình tĩnh một chút."
Cao Minh Khải lập tức chạy tới khu chung cư của cô, thậm chí hắn gấp tới mức không thay quần áo mà mặc đồ ngủ tới tận đây. Lúc hắn tới sự hoang tàn đập vào mắt hắn, tất cả đều bị ngọn lửa kia thiêu rụi rồi...
Cái chung cư vốn đã cũ nay tơi tả hơn, lính cứu hoả ra vào liên tục. Họ tưới nước, cho dù tưới bao nhiêu nước cũng không làm đám lửa ấy giảm đi chút nào.
"Cao tổng bình tĩnh một chút." Lý Cảnh xuất hiện trước mặt hắn trấn an.
Cao Minh Khải nắm cổ áo anh, hắn gào lên:"Cứu được ai rồi, cứu được ai ra chưa?"
"Lửa quá lớn, gặp nhiều khó khăn. Nảy giờ cũng cứu được vài người xung quanh, mà nhà của cô Trần là nơi xảy ra hoả hoạn nên khó có thể tiếp cận."
"Cao Minh Khải... Bình tĩnh lửa lớn lắm anh không thể xông vào được... Cao Minh Khải!!!" Lý Cảnh và một số nhân viên cứu hộ phải ngăn cản hắn.
Lúc này Cao Minh Khải giống như người điên muốn lao vào đám cửa, hốc mắt hắn đỏ lên. Cả gương mặt nổi lên những sợi gân guốc trông rất đáng sợ.
"Tôi muốn đi cứu vợ con tôi... Buông ra!!!" Hắn gào lên xé tan màn đêm, cũng thu hút sự chú ý của một số người...