Cao Minh Khải ngồi trong văn phòng làm việc, cơ thể người đàn ông trưởng thành tựa vào ghế dài nhắm hờ hai mắt. Miệng hắn lẩm bẩm:"Tôi muốn quên cô ấy, cô làm cách nào cũng được. Hoặc là cô có thuốc ngủ không, loại nào mạnh nhất. Nếu như nhớ quá không chịu được thì tôi uống một viên rồi đi ngủ."
Nữ bác sĩ thở dài, tình trạng bệnh nhân kiểu này cô gặp qua không ít. Nhưng người đẹp trai như Cao Minh Khải mà lụy tình thì đúng là hiếm gặp.
Hắn bị bệnh tâm lý, nói cụ thể hơn là chứng bệnh rối loạn cảm xúc. Mong muốn có được một cái gì đó đến điên cuồng, rồi khiến hắn làm ra những hành động điên rồ đại loại là vậy.
Trần Huy lúc giới thiệu "người bệnh" này cho cô cũng đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng:"Tính khí cậu ta không tốt, cộng thêm mắc bệnh nên sẽ có lúc rất dữ tợn. Chú ý là cậu ta có võ."
Nói như vậy, ai mà dám tới điều trị!
Nhưng Triệu Tâm là ai chứ, cô là một bác sĩ tốt hơn nữa cô cũng có võ.
Triệu Tâm cẩn thận ghi chép trong quyển sổ tay, đây là lần đầu gặp mặt nên cô chỉ cố ý tới để quan sát bệnh tình của hắn thôi. Hướng điều trị cụ thể phải thích ứng từ từ.
"Hiện tại tôi thấy bệnh tình của anh khá nghiêm trọng, uống thuốc ngủ không tốt cho sức khoẻ lắm đâu. Hay là vậy, khi nào anh nhớ tới người đó thì cứ gọi cho tôi. Tôi sẽ đến trò chuyện với anh, để anh giải toả được tâm trạng đang căng thẳng trước."
"Cứ đưa thuốc ngủ đi." Hắn vươn tay ra đòi, giống hệt như một đứa trẻ đang đòi kẹo.
Nhưng trên gương mặt hắn là biểu cảm lạnh nhạt, hờ hững chẳng giống một đứa trẻ gì cả.
"Đây, nhưng uống ít thôi nhé."
Thuốc ngủ là liều thuốc an thần khá hữu hiệu đối với bệnh nhân bị mắc bệnh tâm lý, cả cô và hắn đều biết điều này.
*
Trần Ngọc Châu đi chợ sớm sau đó đem một đống nguyên liệu cùng con trai Tony và Cao Tuấn về nhà, cô ở trong bếp làm cơm còn anh và Tony ra vườn dạo chơi.
Nếu như kết hôn, anh nói sau này sẽ thường xuyên như vậy vì trông rất có không khí của gia đình. Trần Ngọc Châu cười cười, bé Tony nhà cô rất thích Cao Tuấn hình như nó rất vui vẻ khi ở cùng anh. Thấy vậy tâm trạng cô cũng được an ủi phần nào.
Kết hôn với anh là một lối thoát, đáng lẽ cô nên nhận ra điều này từ sớm mới phải.
"Có cơm rồi, hai người rửa tay rồi vào ăn thôi." Cô gọi.
Một lớn một nhỏ theo tiếng gọi của cô chạy vào nhà, tranh nhau rửa tay rồi nhào vào bàn. Cô phì cười, Cao Tuấn lớn tướng vậy mà còn hùa theo chơi trò chạy đua với một đứa con nít!
"Em cười cái gì đó, cha con bọn anh thi nhau xem ai vào bàn cơm trước cũng có treo thưởng nữa đấy nha." Cao Tuấn nói với cô.
Cô cũng bày ra gương mặt hứng thú, tươi cười hỏi:"Vậy phần thưởng là gì thế, em cón thể hỏi không?"
"Cha nói nếu Tony thắng sẽ mua kem cho Tony đó mẹ. Còn nếu con thua thì sẽ nhường lại một nụ hôn của mẹ cho cha."
Giọng trẻ con non nớt nói với cô, nụ cười trên môi cô cũng sượng cứng lại. Cô nhìn Cao Tuấn, xong anh mới cầm đũa giả vờ không hiểu ý đánh trống lãnh qua chuyện khác, anh nói:"Ăn cơm thôi, lát nữa cha mua kem cho Tony nhé."
"Nhưng mà cha thắng con mà, phải có thưởng chứ ạ?" Tony chu môi hỏi lại, sau đó nhìn qua Trần Ngọc Châu bằng cặp mắt long lanh, khiến cô khó lòng chối từ.
Anh cũng không biết phải trả lời thế nào, anh cũng không muốn Trần Ngọc Châu khó xử cho nên anh chỉ mỉm cười dịu dành như mọi khi, sau đó gắp thức ăn cho cậu bé.
"Cha lớn rồi, phải nhường nhịn con trai chứ có phải không?"
"Cao Tuấn anh xích lại đây." Cô ngoắc tay, ý muốn anh tiến lại gần cô hơn vì hai mẹ con đang ngồi đối diện với anh.
Cao Tuấn nhoài người về phía cô, anh cũng chưa biết cô muốn làm gì.
...Chụt...
Một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước đậu trên gò má anh, cái hôn phớt này khiến cho Cao Tuấn hơi đứng hình trong giây lát. Sau đó đưa tay chạm lên mặt mình, sờ sờ rồi cảm nhận được hơi ấm vừa mới ở nơi đây.
"Woa, cha cũng được thưởng rồi, sướиɠ nha." Cậu bé hô to rồi vỗ tay cực kì cao hứng, làm cho anh cũng không nhịn được bật cười.
Anh nhìn cô, Trần Ngọc Châu đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, tại cô sợ anh ấp a, ấp úng với trẻ con nên mới chủ động hôn anh. Cũng chỉ là hôn má, không có gì to tát.
"Cám ơn em, phần thưởng tuyệt lắm."
"Ăn cơm thôi."
Cô gắp thức ăn cho anh, cả ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Có đôi lúc cô sẽ len lén nhìn Cao Tuấn, trong lòng cô vẫn luôn có một câu hỏi chưa cơ lời giải đáp.
Cao phu nhân làm sao điều khiển được người đàn ông này?
Dùng bữa xong, anh đưa hai mẹ con về nhà. Thật ra Cao Tuấn cũng đã có mở lời, anh muốn cả nhà cô dọn tới một nơi tốt hơn để sinh sống. Trần Ngọc Châu từ chối, hiện tại điều kiện kinh tế của cô chưa cho phép nhưng nếu cô kiên trì, cố gắng vài năm nữa cũng không phải là không thể.
Hôn nhân với anh là do sự sắp đặt, cô cũng không muốn lợi dụng tiền bạc và của cải của anh. Trong công việc cô vẫn luôn nổ lực từng ngày...
Thấy cô kiên quyết từ chối, anh cũng không ép buộc có thể bây giờ cô vẫn chưa học được cách dựa dẫm vào anh. Không sao, anh có thể chờ.
"Cám ơn em nhé, bữa cơm này phải nói là bữa cơm ngon nhất trong ba năm nay của anh đấy."
"Anh nói quá không à, em đâu phải đầu bếp của nhà hàng năm sao. Em còn sợ anh ăn không quen." Cô khách sáo nói, được anh khen trong lòng cô cũng có chút vui vẻ. Công sức mình bỏ ra được người khác ghi nhận, cái cảm giác này luôn tốt mà.
"Nếu em rảnh lại tới nữa nhé, cũng nên làm quen dần với tổ ấm của chúng ta sau này."
Trần Ngọc Châu mỉm cười gật đầu, sống với Cao Tuấn thật sự rất dễ thở. Cô và Tony tạm biệt anh rồi lên nhà, trước khi đi Tony còn hôn lên má anh coi như lời chào tạm biệt nữa, còn anh, anh rất vui vì hành động đó.
*
Buổi chiều, Trần Ngọc Châu thay quần áo tới công ty. Hôm nay cô không có lịch quay phim, nên công ty giao cho cô nhiệm vụ "đặc biệt" đó là đi thăm bệnh.
Trần Ngọc Châu cầm giỏ hoa quả trong tay nhíu mày nhìn chị Apple, chị kéo kéo tay cô có vẻ khó xử nói:"Hôm nay em là người rảnh rỗi nhất nên công ty tiến cử em đi đó."
"Chị, đừng nói là chị không biết em và Cao tổng không thuận!" Cô nhét giỏ hoa quả vào tay chị Apple, cô sẽ không đi đâu.
Cô, không muốn dính dáng gì tới hắn nữa. Cao phu nhân đã cảnh cáo rồi, cô không có gan chọc vào bà ấy.
Apple thở dài, sau đó lại kéo tay cô năn nỉ ỉ ôi, chị nói:"Chị biết là em không thích Cao tổng, nhưng mà em nghĩ lại xem dù sao anh ta cũng là công ty hợp tác với em. Giờ anh ta bệnh nặng, em lại rảnh rỗi không đi thăm thì coi sao được hả Châu."
"Công ty vốn không có đề cử em, mà là chị giao việc cho em đúng không?" Cô thẳng thắn hỏi lại luôn, cô ghét cái tính dàn xếp này của chị Apple cực kì. Cho nên hôm nay cô muốn nói rõ ràng một lần để tiện sau này còn hợp tác.
Chị Apple bị bắt trúng bài nên chỉ cười xoà cho qua chuyện, nhưng cô thì không, cô nói tiếp:"Em không thích cái cách lấy lòng cấp trên này của chị đâu, em và Cao tổng kia không thuận. Phàm là những chuyện dính líu vào anh ta em đều không muốn tham gia. Còn Tạ Hữu nữa em cũng không thích cọ nhiệt với anh ta để nổi tiếng đâu chị. Em có con rồi, còn sắp kết hôn nữa, mong chị từ đây về sau hiểu cho em. Nếu không chúng ta cứ kiến nghị cấp trên đổi người hợp tác là được. Xin lỗi nếu đã làm chị khó chịu."
"Còn chuyện đi thăm bệnh này, coi như là em nghe lời quản lý là chị."
Cô nói xong đi thẳng một nước, Apple mất một khoảng thời gian mới loading kịp những gì cô vừa nói. Sau đó chị tức giận giậm chân xuống sàn la lớn:"Chị nghĩ trăm phương ngàn kế để giúp em nổi tiếng vậy mà em còn mắng chị. Trần Ngọc Châu em mới là người không nói lý lẽ đó!"
Chị mắng mỏ chỉ mình chị nghe, vì cô vốn đã đi rồi...
Trần Ngọc Châu ôm giỏ hoa quả ấn chuông cửa nhà của Cao Minh Khải mấy lần cũng không có ai ra mở, ngay lúc cô bỏ cuộc định đi về rồi thì cánh cửa ấy mở ra.
Không phải hắn, mà là một người phụ nữ mở cửa cho cô.
Triệu Tâm quan sát người phụ nữ trước mặt từ đầu tới chân, sau đó trong ánh mắt không chứa giấu nổi sự tò mò.
Không đợi cô ấy lên tiếng, Trần Ngọc Châu đã chủ động mở lời trước:"Xin chào, tôi tới thăm bệnh Cao tổng. Bây giờ có tiện không?"
"Cô là sinh đôi với ảnh hậu Trác Ny à, xin lỗi vì tôi thấy hai người nhìn hao hao giống nhau nên mới hỏi." Triệu Tâm đã nhìn thấy Trác Ny tới thăm bệnh Cao Minh Khải mấy ngày trước rồi cũng chứng kiến cảnh tượng cô ảnh hậu ấy bị đuổi cổ ra ngoài không thương tiếc.
Chị đến không được, bây giờ thì em tới. Cao Minh Khải đang ở trạng thái không tốt lắm, hắn sốt cao hơn nữa còn đang phát bệnh. Khó khăn lắm cô mới ổn định được tinh thần của hắn, nếu như để cô gái này vào nói không chừng lại phát bệnh lại.
Trần Ngọc Châu nhìn vào bên trong, cũng không nhìn thấy Cao Minh Khải. Hắn bệnh nặng hay là không muốn gặp, với lại cô gái này là ai?
"Cao tiên sinh đã ngủ rồi." Triệu Tâm thấy cô nhìn vào trong liền hiểu ý nên mới nói.
"Tôi vào trong nói vài lời, được không? Tôi... Là bạn học của Cao tổng, cũng là cấp dưới của anh ấy."