Hai người đi ra đầu đường nói chuyện tránh ảnh hưởng tới những hàng xóm xung quanh, Cao Minh Khải khoá chặt cửa xe, lúc này hắn nắm chặt tay cô có điều như muốn bẽ gãy, hắn gằng giọng hỏi:"Em nói đi, em sẽ không kết hôn đúng không?"
"Nửa đêm anh tới đây vì chuyện này sao? Đợi tới sáng không được à?" Cô cố tỏ ra hờ hửng, thái độ chê hắn phiền biểu lộ rõ ràng nhất có thể.
Thật ra cô cũng muốn đợi tới sáng mai, ngày hôm nay đã quá mệt mỏi với cô rồi.
"Mẹ nó, em nói tôi đợi tới sáng? Tôi nói cho em biết tôi một khắc cũng không đợi được, em mau nói là không phải đi." Hắn nóng giận, nhưng lại có ánh mắt dịu dàng như van xin cô.
Chiều nay lúc Cao Minh Khải về nhà ăn cơm do bị Cao phu nhân gọi giục về nói có chuyện quan trọng trong nhà. Hắn đâu có ngờ cái chuyện quan trọng ấy là anh trai của hắn sắp kết hôn mà đối tượng lại là người phụ nữ của hắn.
Trần Ngọc Châu cười khẩy, cô giương ánh mắt lạnh nhạt lên nhìn hắn:"Cao Minh Khải anh nghe không hiểu tiếng người hả? Tôi không yêu anh."
"Em nói dối, em có yêu anh." Hắn gầm, khuôn mặt đỏ lự trong đôi mắt cũng hằn lên những tia máu. Bàn tay hắn siết chặt tay cô, gần như muốn bóp nát nó.
Cô rút tay ra khỏi tay hắn, giả vờ tức giận quát:"Anh bị điên hả, quát vào mặt người khác làm gì. Anh đừng có tự mình đa tình nữa Cao Minh Khải. Tôi. Không. Yêu. Anh... Nghe rõ chưa?"
Trái tim sắp vụn vỡ tới nơi rồi, đau quá, chưa lúc nào lại đau đớn như vậy. Cô siết chặt tay của mình, răng cắn chặt vào lưỡi để cảm xúc đau đớn do mình tạo ra lấn lướt cảm giác đau đớn nơi con tim.
.... rầm...
Tiếng động lớn làm cô giật bắn mình, hắn vừa đấm vào cửa kính. Cái kính bên hông hắn có dấu vết nứt vụn ra, tay hắn cũng bắt đầu rỉ máu.
"Nếu không có gì để nói nữa thì tôi xin phép."
"Đứa nhỏ đó là con của ai?" Hắn cắn răng hỏi.
"Của Cao Tuấn."
... Chát...
Hắn đánh cô, Cao Minh khải không nhịn được mà tát cô. Sau đó hắn túm lấy cổ cô siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói:"Mẹ nó Trần Ngọc Châu, cô có biết anh ta là anh trai của tôi không? Chia tay tôi vì tôi thấp kém, để đi ngủ với anh trai tôi sao? Tôi nói cho cô biết, toàn bộ tài sản của Cao gia sau này đều là của tôi. Nước đi này cô tính sai rồi."
Trần Ngọc Châu đánh vào tay hắn, cô sắp không thở nổi nữa rồi. Hắn muốn bóp chết cô, thật sự là hắn muốn gϊếŧ người.
Cao Minh Khải thấy cô gần như sắp lịm đi hắn mới thả tay, luồng không khí sộc vào trong phổi. Cô thở hổn hển, ho khan dữ dội. Cao Minh Khải hắn là một tên điên, hắn hại cô chưa đủ hay sao mà còn muốn động tay động chân với cô?
"Trần Ngọc Châu, tôi cho cô một cơ hội. Cầu xin tôi, nếu cô cầu xin tôi, tôi sẽ bỏ qua hết. Tôi sẽ cưới cô, sẽ làm cha của đưa trẻ kia."
"Anh điên rồi, tôi không nói chuyện với anh nữa."
Cô muốn mở cửa xe thì bị hắn túm lại, Cao Minh Khải xốc cô ngồi lên đùi hắn ghị gáy bắt cô hôn môi. Trần Ngọc Châu dãy dụa, cô tát hắn nhưng cũng không hề hấn gì.
"Anh buông... Ưʍ... Anh buông tôi ra... Cao Minh Khải buông ra..."
Cao Minh Khải dằng co qua lại với cô, đôi mắt hắn đỏ ngầu đầy mâu thuẫn. Chưa bao giờ cô nhìn thấy hắn ở trạng thái này, hắn đang phát điên vì cô ư, vì sao chứ?
Vì yêu sao, nghe thật nực cười. Nếu hắn yêu cô thì đã không ngủ với Trác Ny, Cao Minh Khải không hề yêu cô. Hắn chỉ muốn chiếm hữu, xem cô như một món đồ tranh giành với anh trai hắn như là một chiến công mà thôi.
Cô nghe thấy âm thanh kéo khoá quần, liền trợn mắt kinh hãi, hắn phát điên thật rồi. Cô gào lên trong nước mắt:"Nếu anh dám làm thì tôi sẽ chết cho anh xem, Cao Minh Khải."
Mọi động tác của hắn ngưng trệ, Cao Minh Khải ngây ra nhìn cô. Trong khoé mắt của hắn đọng nước, rồi hắn bật cười trông có vẻ khổ sở, hắn siết cằm cô:"Em giữ cho hắn sao? Sợ tôi vấy bẩn em rồi hắn sẽ không cần em nữa? Trần Ngọc Châu... Tôi thua rồi, thua trước sự lạnh lùng của em. Tôi luôn tự hỏi vì sao em luôn có can đảm rời xa tôi như thế, hoá ra là do em chưa từng yêu tôi."
Hắn bế cô ngồi sang bên cạnh, nhìn cô bằng cặp mắt chứa đựng đầy đau đớn. Vết máu trên tay hắn cũng đã khô cứng lại, cô nhìn mà không khỏi xót xa. Ước gì cô có thể giúp hắn băng bó vết thương, có thể an ủi hắn nói là... Cô không phải không yêu hắn.
Nhưng tất cả chỉ là mơ ước mộng mị, hiên tại cô chỉ có thể lạnh nhạt nhắm mắt cho qua mọi chuyện.
"Được rồi, em vào nhà đi. Làm phiền rồi."
Vậy là buông tay ư, tim của cô đau quá như ai đó đang cố ý nhàu nát vậy. Ước gì đây chỉ là giấc mơ, mở mắt ra liền không phải sự thật.
Trần Ngọc Châu ngồi im lặng trên xe mất một lúc, hít thở sâu mấy lần mới mở cửa xe đi xuống. Đi thẳng một mạch đến ngã rẽ khuất bóng hắn, cô ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Ông trời ơi, sao ông lại tàn nhẫn như vậy. Kiếp trước cô đã gây ra nghiệp báo gì chứ...
*
Đêm qua khóc đến sưng mắt, sáng sớm ra cô phải trang điểm thật kỹ rồi mới đến công ty. Chị Apple nhìn thần sắc tiều tụy của cô, biết ngay là cô có chuyện nên kéo cô ra một góc để hỏi.
Ban đầu cô không muốn chia sẻ, nhưng sau khi chị ấy nói chị ấy xem cô như em gái thì Trần Ngọc Châu mới mủi lòng, rưng rưng nước mắt nói với chị rằng cô sắp phải kết hôn.
"Cái... Cái gì? Kết hôn á, với ai? Em đừng quên là còn cái hợp đồng cấm yêu đương đấy nha."
Trần Ngọc Châu ngồi xuống ghế thở dài, khổ sở đáp:"Với anh trai Cao Minh Khải, cho nên cái hợp đồng ấy vô tác dụng."
"Em nói thật không, đối tượng kết hôn của em là Cao Tuấn. Cái người đàn ông hoàng kim mà phụ nữ mê như điếu đổ ấy hả?"
"Chị mê thì chị kết hôn đi." Cô bí xị nói.
Chị Apple:"..." Nếu chị có cơ hội thì chị cũng muốn kết hôn.
Sau khi an ủi một hồi, chị Apple cũng hiểu ra được vấn đề. Chị ấy nảy ra một sáng kiến, không phải nói đúng hơn là một "tối kiến".
"Em phải giữ mối quan hệ với Tạ ảnh đế, cọ nhiệt anh ta để nổi tiếng. Trần Ngọc Châu thứ mà em thiếu là quyền lực, chỉ cần em nổi tiếng, có chỗ đứng, có tiền, thì kẻ nào ép được em. Tin chị, chúng ta chỉ kiếm chút fame thôi không cần yêu thật."
Cô phản đối, cái tên Tạ Hữu ấy không phải là lơ ngơ mới vào nghề. Muốn cọ nhiệt của anh, chưa chắc đã dễ dàng đâu.
Nhưng chị Apple lại rất nhiệt tình giúp cô, thậm chí còn mua hot search couple Hữu Châu nữa chứ, làm cho báo chí ồ ạt đẩy tin. Cô quá mệt mỏi, công việc không đâu vào đâu, ở nhà thì một đống rắc rối.
*
Trong đêm tối, Cao Minh Khải uống rượu một mình. Hắn dọng mạnh chai rượu xuống bàn, gương mặt tối sầm lại chứa đựng sự tức giận. Mấy ngày này tâm trạng hắn thật sự bất ổn, giống hệt như bảy năm về trước từ cái ngày mà Trần Ngọc Châu rời xa hắn.
Đoạn ký ức năm đó lại hiện lên trong đại não của hắn. Năm đó thiếu niên ngông cuồng cứ tưởng có trong tay cả thế giới, hắn từ trường học lao thẳng về nhà gào lên với cha mẹ mình:"Mẹ, con muốn cười vợ."
Lúc ấy cả Cao phu nhân và Cao lão gia đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn đứa con trai mới lớn của mình. Cao Minh Khải mang một bụng hừng hừng khí thế, nói là muốn cưới Trần Ngọc Châu làm vợ.
Cao phu nhân nghe xong liền lạnh giọng nói:"Con bé đó và gia đình chúng ta là hai giai cấp hoàn toàn khác nhau, nó chỉ là một đứa con gái nghèo nàn, không có cốt cách. Minh Khải vợ tương lai sau này của con, phải môn đăng hộ đối và hôn nhân của con phải mang tới lợi ích thương mại cho công ty. Con hiểu chứ?
"Không hiểu, con yêu Châu. Không có cô ấy, không được."
...Chát...
Cao phu nhân đánh hắn đây là lần đầu tiên, hắn đứng im chịu trận nhưng đôi mắt chưa từng tỏ ra hối hận vì những gì mình đã nói.
"Đừng ngu muội nữa, mẹ bỏ qua vì coi như con còn nhỏ không hiểu chuyện. Sau này đừng có nói mấy chuyện ngu ngốc ấy với mẹ, rõ chưa?"
"Nếu mẹ không đồng ý vậy con sẽ ra ngoài sống, con yêu Châu!" Hắn khẳng định.
Cao phu nhân tức muốn nổ đom đóm mắt, nhưng bà vẫn cố gắng kìm nén, mím môi đáp:"Muốn đi thì đi đi, nhưng đừng mong có một xu nào từ nhà họ Cao. Thằng Tuấn, nếu a Khải mà bỏ đi con đóng băng hết tài khoản của nó cho mẹ."
"Vâng ạ."
Thiếu niên năm ấy không dám bỏ đi, hắn bực dọc đi lên phòng. Cho tới bây giờ hắn luôn hối hận, giá như hôm đó hắn chọn cô thì có phải bây giờ họ đã có thể hạnh phúc bên nhau rồi hay không?