Chương 7

Phó Linh thấy rằng điểm kinh nghiệm mà trò chơi này tặng cho người chơi vô cùng keo kiệt. Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi nếu cả chế tạo lẫn trồng trọt đều không phải là cách tốt nhất để thăng cấp trong trò chơi thì chắc hẳn trưởng thôn phải có một số cách đặc biệt khác để lên cấp.

Nhưng bây giờ không có đủ thông tin, cô không thể phân tích bất cứ điều gì khác.

Lợi dụng việc mình có rất nhiều giá trị sinh mệnh, Phó Linh chạy đến bìa rừng, thu thập 700 cỏ tranh trong một lượt, hoàn toàn tận diệt cỏ tranh rậm rạp bên bìa rừng.

Nhấp vào làm nhà tranh x7, sau vài phút, Phó Linh có được +7 điểm kinh nghiệm.

[Chúc mừng người chơi đã thăng cấp trở thành Trưởng thôn cấp 2, nhận thưởng Thẻ Kỹ năng x1, Nhà kho x1]

Cùng lúc đó, thông tin của Phó Linh cũng đã thay đổi:

[Người chơi: Phó Linh (Trưởng thôn)

Kinh nghiệm: 0/50

Cấp độ: 2

Tốc độ: 10

Sức mạnh: 11

Tấn công: 78 (cung tên +40, dao găm +20)

Phòng thủ: Full

Sinh mệnh: 150

May mắn: Full.]

Tốc độ, sức mạnh, tấn công và máu đều tăng lên ở các mức độ khác nhau. Trong số đó, giá trị sinh mệnh tăng lớn nhất.

Phó Linh thở phào nhẹ nhõm, lấy thẻ kỹ năng trong phần thưởng ra kiểm tra.

[Thẻ kỹ năng: Thẻ nông nghiệp, người chơi có thể nhận được điểm thưởng kinh nghiệm bằng cách trồng trọt trong ruộng đồng của lĩnh chủ. (Lưu ý: lĩnh chủ không thể sử dụng).]

Phó Linh nghĩ thầm: Cô đã tìm ra cách để cho lĩnh chủ thăng cấp.

Cô tìm người dân đến, cho họ sử dụng thẻ kỹ năng, chăm sóc lãnh địa, làm ruộng hoặc xây dựng sản xuất. Sau khi có phần thưởng kinh nghiệm, cô sẽ lên cấp nhanh hơn.

Nhưng cô đang ở trên núi, cô phải tìm người ở đâu?

Đặc biệt vì vị trí này nằm ở rìa vách đá và thác nước, chỉ có quái vật hoang dã, nơi nào có người? Những người sống sót chơi cùng một trò chơi với cô không biết đang ở đâu.

Phó Linh thở dài, hơi tiếc nuối vì cô đã dựa theo kinh nghiệm của thế giới trước, xây dựng lãnh thổ ở nơi không có cả cứt chim.

Nhưng bây giờ phòng giao dịch đã bị sắp đặt, không thể thay đổi.

Phó Linh suy nghĩ một hồi, quyết định xây dựng lãnh thổ trước. Xe đến trước núi ắt có đường, có nhà rồi không chừng lại có người lên ở.

Cô mở bảng điều khiển trò chơi, đặt bảy túp lều tranh đã được xây dựng liên tiếp nhau. Cô lại xây dựng thêm cả nhà kho mà phần thưởng tặng đến. Công trình kiến trúc trong hệ thống trò chơi không cần chế tạo từ vật liệu, chỉ cần đặt thẳng xuống.

Cô có thêm một nhà kho, nhưng cả hai nhà kho đều trống. Mong muốn tích trữ hàng hóa của Phó Linh đột nhiên dâng lên, không được... Cô phải nhồi đầy những nhà kho này mới được, thế thì sau này có người dân mới yên tâm phát triển.

Phó Linh nghĩ nghĩ, quay lại đống lửa mặc đồ lót đã khô và quần thể thao vào.

Một lúc sau, cô lại cảm thấy đói, năm quả trứng cô ăn trước đó đã được tiêu thụ rất nhanh khi cô đang làm việc.

Nếu có lửa và gà, tại sao mình lại không nướng thịt?

Thịt gà được thu thập là một lát thịt cỡ lòng bàn tay với độ dày vừa phải, phủ mỡ gà đều trên bề mặt.

Phó Linh dùng con dao găm mà cô mang theo từ thế giới trước, đặt thịt lên một tấm gỗ đã rửa sạch và cắt thành những miếng nhỏ, xiên nó bằng những nhánh cây có độ dày tương tự, nướng trên lửa. Sau vài phút, nó đã trở thành thịt xiên thơm ngào ngạt.