Chương 47

Lấy ba lô ra, Phó Linh trang bị cho mình một cái, ba lô sau khi trang bị thì người khác sẽ không nhìn thấy, tiếp tục xem trong bảng hệ thống, chỉ là dung lượng đã thay đổi, có 20 ô trống, mỗi ô giới hạn 100.

Có thể chứa được nhiều đồ hơn, tâm trạng Phó Linh cũng tốt hơn hẳn, cô cất toàn bộ chiến lợi phẩm rơi ra từ con sói đầu đàn vào balo, sau đó mới xem thẻ kỹ năng:

Những cái tăng thuộc tính thì lướt qua, đợi về lãnh địa rồi xem kỹ sau, Phó Linh tập trung tìm kiếm loại thẻ kỹ năng nghề nghiệp, lần trước gϊếŧ rắn độc một cái thẻ kỹ năng cũng không rơi ra, Phó Linh mới nhận ra thẻ kỹ năng có lẽ rất quý hiếm, đặc biệt là loại nghề nghiệp.

Lật hết mười cái thẻ kỹ năng, Phó Linh cũng tìm được một cái thẻ kỹ năng nghề nghiệp:

[Thẻ kỹ năng: Dược nông, sau khi sử dụng trồng dược liệu có 20% xác suất rơi xuống phương thuốc.]

Phó Linh: "!”

Đồ tốt đây rồi, cất kỹ ngay. Trong thế giới này, bệnh tật cũng là một mối đe dọa lớn đối với con người, có phương thuốc là có thể chế tạo thuốc, đến lúc đó đối phó với bệnh tật sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thu hoạch được mở màn từ sói đầu đàn rất thuận lợi, Phó Linh tràn đầy tự tin đi thu thập hết hơn hai mươi cái xác sói xám còn lại!

[Thu được thịt sói x2000]

[Thu được lông sói x2000]

[Thu được da sói x2000]

[Thu được xương sói x100]

[Thu được công thức chế tạo trường đao x1]

[Thu được công thức chế tạo cung tên x1]

[Thu được công thức chế tạo thuốc hồi máu x1]

[Đá dịch chuyển x1]

[Thu được thẻ kỹ năng x20]

"Hang ổ sói này quả thực là kho báu!"

Phó Linh thu hoạch đầy ắp, tất cả là nhờ vào vận may của cô!

Cô mở một số thứ chưa từng thấy trước đây để kiểm tra thuộc tính:

[Thuốc hồi máu: Sử dụng sẽ làm tăng điểm sinh mệnh lên 50 điểm mỗi phút, hiệu lực trong 3 phút, cần sản xuất tại hiệu thuốc.]

[Đá dịch chuyển: Có thể chỉ định một địa điểm đặc biệt trở thành một phần của lãnh thổ.]

Phó Linh: "!"

Phát tài rồi! Đi ra ngoài một chuyến túi đã đầy ắp, săn quái vật quả nhiên là cách kiếm tiền tốt nhất!

Phó Linh híp mắt cười toe toét khi điểm lại chiến lợi phẩm rồi bỗng nhiên cô phát hiện một chấm đỏ nhỏ ở góc dưới bên phải màn hình trò chơi vẫn nhấp nháy.

Cô tùy ý nhấp vào xem:

[Chúc mừng người chơi lần đầu tiên hoàn thành phụ bản, phần thưởng là công trình đặc biệt Hiệu thuốc x1]

[Hiệu thuốc: Có thể sản xuất phương thuốc.]

Phó Linh: "!"

Thật tuyệt, cô bỏ tiền mua tấm thẻ may mắn thật sự không phí phạm, vừa mới nhận được thuốc hồi máu, lập tức có hiệu thuốc.

Có công trình này, lãnh địa của cô sẽ được mở rộng hơn nữa.

Phó Linh vui sướиɠ đến mức muốn trực tiếp gói bà cụ về để trồng thuốc, nhưng công việc cần làm vẫn phải làm.

Cô trang bị cho bà cụ một chiếc ba lô cấp hai khác, hai người cùng nhau thu gom những thứ như thịt sói, lông sói... trên mặt đất, rồi bỏ vào ba lô cất kỹ.

Sau khi xếp xong, cô và bà cụ nghỉ ngơi một lát, hai người mỗi người ăn một miếng thịt nướng.

Thực ra, với dạ dày đã đói mấy ngày của bà cụ thì không thích hợp ăn thịt, chỉ là trong ba lô của cô không có thức ăn chay nào khác, nên đành phải ăn tạm.