Chương 44

Phó Linh cất cuốc, tùy ý khoát tay: "Không cần khách sáo, tôi cứu hai người cũng là có lý do. Tôi tên là Phó Linh, một người chơi kiểu lĩnh chủ, lãnh địa của tôi thiếu thôn dân, hai người có muốn đến lãnh địa của tôi làm thôn dân không?"

Ôn Hoa sững sờ, sáng nay anh ấy và bà cụ đã tính toán, đại lão nhiệt tình cứu họ như vậy, ngoài lòng tốt ra, chắc chắn còn có mục đích… Họ cho rằng đại lão muốn hạt giống của bà cụ, đã chuẩn bị sẵn sàng hiến hết tất cả hạt giống.

Còn chuyện đi theo đại lão, hai người hoàn toàn không dám mơ tưởng xa vời. Họ vai không nâng nổi, tay không cầm được, đại lão muốn họ làm gì, ăn bám à?

Không ngờ, đại lão thật muốn bọn họ đi theo ăn bám... Không, là làm thôn dân.

Ôn Hoa gấp giọng nói: "Nguyện ý, nguyện ý, tôi và bà nguyện ý đi theo cô làm thôn dân.”

Bà cụ cũng nói: “Cháu cứu chúng tôi, thân già này tuy không làm được gì, nhưng chỉ cần cháu nói, bà nhất định không nói hai lời.”

Một cô gái hiên ngang như vậy, nhìn ánh mắt là biết không phải người xấu xa gì.

Đi theo cô ấy, có thể sống sót, tại sao lại không đi!

Phó Linh mỉm cười, không uổng công cô đi một chuyến!

[Chúc mừng người chơi đạt được thôn dân +2, kinh nghiệm +40]

Hệ thống nhắc nhở, Phó Linh liếc mắt nhìn, quả nhiên thu thập thôn dân giúp tăng kinh nghiệm nhanh nhất! Cô lại nhìn thời gian, còn vài giây nữa là đến mười giờ, quay về sớm còn kịp ăn cơm trưa.

Phó Linh nói: "Hai người thu dọn đồ đạc xong chưa, chúng ta..."

Lời còn chưa dứt, một luồng sáng trắng xuất hiện trước mắt, cuốn Phó Linh và Ôn Hoa biến mất ngay lập tức!

Ngay sau đó, một giọng nói máy móc vang lên khắp thế giới:

[Trò chơi “Sinh Tồn” bắt đầu ngày thứ năm, mười giờ đúng. Phó bản đầu tiên của trò chơi - "Thức Ăn Của Cá Mập" bắt đầu, thời gian giới hạn trong mười phút.]

[Yêu cầu vượt qua phó bản: Sống sót trên mười người.]

[Thất bại trong việc vượt qua phó bản, mười ngày sau sẽ khởi động lại phó bản này.]

Cơ thể Phó Linh đột ngột chìm xuống nước, cô bị sặc vài ngụm nước, sau đó nổi lên.

Xung quanh toàn là người, đám đông dày đặc như bãi biển vào ngày lễ.

Sự khác biệt duy nhất là, những người nổi trên mặt nước không phải ai cũng biết bơi. Phó Linh có thể nhìn thấy, có vài người rơi xuống nước, giãy giụa vài cái, rồi chìm hẳn xuống, khi bị người bên cạnh kéo lên thì đã thở ra nhiều hơn hít vào.

Trong lúc đó, cô nghe thấy thông báo của hệ thống, vô thức nhớ lại lời nhắc nhở trong kênh tối qua –

Người kia đã nói về sự kiện kỳ lạ sẽ xảy ra, đúng vào thời điểm này.

Chỉ là cô không kịp suy nghĩ kỹ, mặt nước yên tĩnh đột nhiên rung lắc dữ dội, sóng nước nhấp nhô, như có một con quái vật khổng lồ thức tỉnh.

Ngay sau đó, cô đã bị một dòng nước mạnh mẽ cuốn chìm xuống, dòng nước nhanh mãnh liệt, áp lực nước rất lớn, dù có lớp phòng thủ tối thượng, Phó Linh vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Cô đã như vậy, những người sống sót vốn là người thường thì càng không chịu nổi. Phó Linh tận mắt chứng kiến rất nhiều người bị áp lực nước ép nổ tung, trở thành một đống thịt nát.